Chương 1:Ánh nhìn đầu tiên

Nguyễn Thị Diễm Quỳnh. Một cái tên nghe có vẻ nhẹ nhàng, thanh thoát, như một làn sóng vỗ về trong những ngày hè oi ả. Nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thực sự khớp với cái tên ấy. Không phải tôi không yêu bản thân, nhưng trong thế giới của những cô gái xinh đẹp, tôi chỉ là một bóng mờ lặng lẽ trôi qua, không phải là người dễ dàng để lại dấu ấn. Tôi không nổi bật với vẻ ngoài, cũng không xuất sắc trong mọi lĩnh vực. Tôi chỉ là một cô gái bình thường với những con số – thứ duy nhất tôi có thể kiểm soát, thứ duy nhất không bao giờ làm tôi thất vọng.

Sáng hôm đó, tôi bước đến trường trong sự lo lắng, cái cảm giác vừa hồi hộp, vừa nghẹn ngào khi nghĩ về kết quả thi đầu vào. Những bước chân của tôi như nặng trĩu hơn, cứ chậm rãi đưa tôi về phía bảng thông báo. Đứng trước tấm bảng, tôi không dám nhìn vào quá lâu. Tim tôi đập thình thịch, mà không phải vì sự vui mừng, mà là nỗi lo lắng sẽ chẳng thể đạt được điều mình mong muốn.

Khi tôi lướt mắt qua những cái tên, một cơn gió lạnh thoảng qua người tôi. Tôi tìm thấy tên mình, và ngay sau đó, mắt tôi không thể rời khỏi một con số: 9.5 điểm Toán. Mặc dù điểm của tôi là cao nhất trong ba môn – khi các môn còn lại chỉ đạt từ 7 đến 8.5 điểm – nhưng nó lại không đủ để đưa tôi vào lớp chọn, cái lớp mà tôi đã khao khát. Cảm giác như mọi thứ chững lại, như tất cả sự nỗ lực của tôi bỗng trở nên nhỏ bé và không đủ.

Nhưng rồi tôi tự nhủ: "Không sao đâu, Quỳnh. Chỉ là một con số. Chỉ là một lớp."

Tôi đã chọn lớp chọn 2 – lớp không quá nổi bật, cũng không quá mờ nhạt. Nó như một cái tổ ấm vừa đủ để tôi tồn tại mà không bị chú ý quá nhiều. Một lớp ở giữa, một lớp an toàn, vừa vặn như một chiếc áo vừa vặn.

Lớp tôi nằm ở giữa dãy, cách lớp chọn 1 hai phòng. Tôi chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, để có thể nhìn ra ngoài sân trường, nhìn vào những đám mây trôi nhẹ nhàng. Đó là chỗ tôi có thể lẩn vào khi muốn ẩn mình, khi không muốn ai nhìn thấy sự cô đơn trong mắt tôi.

Ngày đầu tiên của lớp học, tiếng cười nói rộn rã xung quanh tôi. Mọi người đều háo hức làm quen với nhau, còn tôi thì chỉ chăm chú vào cuốn sổ tay, mải mê sắp xếp sách vở, giả vờ như mình đang bận rộn, nhưng thực ra chỉ muốn che giấu cảm giác lạc lõng trong lòng. Tôi không muốn người khác nhìn thấy cái bóng của sự bất an trong ánh mắt mình.

Bỗng nhiên, cánh cửa lớp mở ra, và một cô gái bước vào. Cô ấy có nụ cười như một tia nắng rực rỡ, tỏa ra sự ấm áp, năng lượng khiến cả căn phòng như bừng sáng. "Mình tên là Linh, bạn tên gì thế?" Câu hỏi ngắn gọn, nhưng như một sợi dây kéo tôi ra khỏi cái vỏ bọc im lặng. Và thế là tôi có người bạn đầu tiên.

Linh là tất cả những gì tôi không phải. Cô ấy vui vẻ, năng động, luôn luôn thu hút sự chú ý của mọi người. Còn tôi, tôi chỉ là một cô gái ít nói, lặng lẽ quan sát. Nhưng chẳng hiểu sao, chúng tôi lại dễ dàng hòa hợp với nhau. Linh có một sự kiên nhẫn lạ kỳ, cô ấy không bao giờ khiến tôi cảm thấy bị lạc lõng hay cô đơn.

Và rồi, một buổi chiều, trường tổ chức buổi sinh hoạt đầu năm toàn khối. Tôi đứng cùng lớp ở hàng cuối, hơi lùi lại phía sau, như một phần không thể thiếu của đám đông nhưng lại không muốn bị chú ý. Mọi người đang chăm chú nghe thầy cô nói về những công việc sắp tới, nhưng đôi mắt tôi không thể rời khỏi một người.

Một bóng dáng đứng cách tôi không xa, cao, gầy, mái tóc hơi rối, dường như không quá quan tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh. Ánh nắng chiều hắt lên người cậu ấy, tạo nên một bức tranh hoàn hảo của sự bình lặng. Cậu ấy giống như một người đến từ một thế giới khác, một thế giới tôi không thể bước vào.

Lúc đó, tôi nghe thấy một giọng thì thầm từ đâu đó, như thể muốn tôi nghe thấy: "Gia Huy đó, thủ khoa đầu vào đấy."

Nguyễn Gia Huy. Cái tên ấy đơn giản, không có gì đặc biệt, nhưng ánh nhìn cậu ấy lại như một tia sét giữa bầu trời yên tĩnh, khiến tôi không thể ngừng suy nghĩ. Cái nhìn ấy – lạnh lùng, thờ ơ, nhưng lại chứa đựng một nỗi cô đơn lạ lùng mà tôi cảm nhận được. Tôi quay mặt đi ngay lập tức, vờ như mình chưa từng nhìn thấy gì, nhưng trong lòng tôi lại dậy lên một cảm giác kỳ lạ, một sự rung động khó tả.

Cảm giác ấy cứ vang vọng trong lòng tôi, cứ như một điều gì đó đã đánh thức tôi từ sâu thẳm trong tâm hồn. Tôi không thể hiểu nổi tại sao chỉ một ánh nhìn ngắn ngủi lại khiến trái tim tôi loạn nhịp như thế.

Chương chính thức!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro