Chap 20
Ở trạm xe lửa, tìm khắp nơi, ngay cả bóng của Yoona cũng không thấy. Gọi điện thoại cho nàng, vẫn là ở trạng thái đã tắt máy.
Yoona ngồi trên xe khách đường dài, mệt mỏi tựa lên chỗ ngồi, sắc mặt tái nhợt, dung nhan thanh tú, vẻ mặt u buồn, giống như Lâm Đại Ngọc xuất hiện trong sách của Tào Tuyết Cần*, khiến những người ngồi trên xe đều ngoái đầu nhìn lại. Yoona thấy phiền, kéo chăn che đầu ngủ.
*Lâm Đại Ngọc là một nữ nhân vật trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần - Tra Google để biết thêm chi tiết.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe được tiếng người la to: "Không được nhúc nhích, có gì đáng giá giao hết ra đây!"
"Nhanh lên, không thôi bố chém chết mày!"
Theo phản xạ Yoona mở mắt, ló đầu ra khỏi chăn, liền nhìn thấy bốn tên ăn cướp có mang dao, một người canh ở cửa, một người cầm dao kề lên cổ tài xế đe dọa đòi tiền, còn hai người kia đang đứng trong xe lần lượt lục soát và cướp bóc.
"Đem tiền giao ra đây!" Chĩa dao vào Yoona, hung tợn quát nàng.
Yoona ngẩng đầu nhìn người nọ, người này lại là Him Yoon.
Him Yoon cũng nhận ra Yoona, cười lạnh một tiếng, nói: "Đúng là oan gia ngõ hẹp." Hắn nhớ rõ cái ngày bị nàng đánh thành bộ dạng chật vật, ánh mắt liền lộ ra hung quang, không có hảo ý nhìn chằm chằm nàng.
Yoona lạnh lùng đảo mắt đi, một tên khác đứng trên đường đi quả nhiên là Han Bong. Han Bong cũng nhận ra Yoona, tiến đến, dùng dao chĩa vào Yoona: "Đoán không ra ở chỗ này mà gặp được chúng tao sao?"
Yoona nhẹ nhàng kéo khóe miệng, khinh miệt nói: "Thực sự càng hỗn tạp càng không ra gì, cư nhiên đi chặn xe đánh cướp." Tiếu ý mỉa mai, Dật vu ngôn biểu. (Biểu hiện tất cả trong lời nói)
"Mày muốn chết à!" Han Bong giơ dao đặt lên cổ Yoona, "Mày có tin là tao chém không?"
"Tin, sao lại không tin, không phải mày từng chém tao một lần rồi sao?" Yoona lạnh lùng nhìn hắn, trong lời nói tỏ vẻ khinh thường.
Những người trên xe đều thay Yoona đổ hết mồ hôi lạnh, nghĩ thầm người con gái này thật không biết đất rộng trời cao, người ta kề dao lên cổ nàng, nàng còn dám ăn nói như thế.
Ánh mắt lạnh lẽo của Yoona đảo lên người Him Yoon, nói: "Ngay cả loại có thể nguyện ý đem vợ dâng cho người khác, nguyện ý bị cắm sừng, cặn bả như vậy cũng thu nhận, hừ!" Sự khinh thường này, đã đến cực điểm rồi.
"Mẹ kiếp, mày nói cái gì!!!" Him Yoon xông lên, vươn tay tát về phía mặt Yoona.
Yoona sớm đã có chuẩn bị, nàng nhấc chân đá một cước vào ngực Him Yoon, cùng lúc bẻ cổ tay Han Bong, cố sức xoay, Han Bong trong lúc trở tay không kịp đã bị Yoona đè gập chân, đấm mạnh một quyền lên mũi hắn.
"A —— "
"Ôi —— " Him Yoon ôm ngực, bộ mặt thống khổ méo mó.
Han Bong bưng mũi, tay đầy máu, nước mắt chảy đầy mặt. Nhưng hắn cũng biết tình thế nguy hiểm, vừa đứng ổn định, lập tức giơ con dao lên hướng Yoona chém tới.
Yoona xoay người né, sau đó thừa dịp tầm nhìn Han Bong bị che lại, một cước quét xuống chân hắn, khiến hắn té lên mặt đất, nhanh chóng tiến đến đoạt cây dao trong tay, thẳng đâm vào ngực hắn.
Han Bong kêu thảm thiết một tiếng, mắt trợn trừng, lấy tay ôm ngực, nhìn Yoona, lại ngẩng đầu lên nhìn ngực mình, trong mắt đầy sợ hãi và tuyệt vọng, máu tươi điên cuồng tuôn ra.
Him Yoon bị đá trúng tim, vừa đau vừa tức giận, hét lớn, "Tao giết mày!!" Giơ dao hướng Yoona chém tới.
Yoona nghe được động tĩnh, một tay rút dao trên ngực Han Bong ra, nhắm ngay Him Yoon ném đến. Cây dao thẳng tắp bay qua, Him Yoon ngăn không kịp, chỉ nhìn thấy trước mặt xuất hiện một vệt sáng, lập tức trên vai truyền đến một cảm giác đau đớn kịch liệt, cây dao trên tay cũng rơi lên đất, con dao của Yoona ném cắm sâu lên vai hắn.
Yoona nhảy lên, dùng sức đá một cước vào giữa ngực hắn khiến hắn ngã lên mặt đất.
Người đứng canh giữ ở cửa cùng tên kề dao lên cổ tài xế nhìn thấy cũng ngây dại ra, bọn họ phục hồi tinh thần lại, xoay người định chạy. Những người ở trên xe lúc này mới tỉnh lại, tiền tài của mình đều đã bị bọn chúng cướp đi, liền đứng lên nhanh chóng đuổi theo.
Nhìn thấy hai tên cướp bị quật ngã, bọn họ như ăn được thần dược tự tin tăng lên gấp mười lần, đều đuổi theo hai kẻ cướp kia. Chặn bọn chúng dừng lại, tóm gọn,được tài xế lái xe đưa đến đồn cảnh sát.
Yoona ngồi trong đồn, vẻ mặt thản nhiên, khiến mấy người bên cạnh tán dương bội phục trong lòng.
Những người ngồi trong xe nhìn Yoona y như nhìn một vị anh hùng, ai cũng không nghĩ đến một người con gái gầy yếu lại lợi hại như vậy.
"Người là do cô giết?" Cảnh sát hỏi.
"Đúng vậy." Yoona tựa lên ghế, thành thật trả lời. Nếu là hồi xưa, nàng nhất định sẽ không giết Han Bong, mà sẽ âm thầm đi theo, sau đó lén lút giết chết hắn, hủy thi diệt tích. Ngồi ở cục cảnh xác, đối với lao tù, đối với cảnh sát, nàng đã không còn sợ hãi, cảm thấy bị bắt giam cũng tốt, bắn chết cũng tốt, không sao cả.
Hướng Yoona làm bản ghi chép, lại cùng những người ở trên xe giải thích tình huống đã xảy ra, ngồi ở đây, không sai biệt lắm cho đến khi trời tối.
Đem sự tình trải qua giải thích rõ ràng, cảnh sát hướng Yoona vươn tay, nói: "Được rồi, cám ơn cô đã hợp tác, xin để lại địa chỉ liên lạc, chúng tôi có thể sẽ liên hệ với cô nữa."
Yoona có chút kinh ngạc: "Thả tôi đi?"
"Ừ. Việc của cô làm thuộc dạng phòng vệ chính đáng, không cần truy cứu trách nhiệm."
Yoona ngạc nhiên, có cả luật như vậy? Tài xế cùng những hành khách khác giục người lên xe, Yoona mơ màng theo bọn họ quay lại. Vừa mới lên xe, trên xe đã ầm ĩ cả lên, bọn họ Thất chủy bát thiệt* hỏi han Yoona. Hỏi nàng làm sao có lá gan lớn vậy dám đấu với bọn chúng, hỏi nàng học võ ở nơi nào, làm sao lợi hại vậy, hỏi nàng là người ở đâu, hỏi vân vân và vân vân đều có hết.
*7 miệng 8 lưỡi
Yoona bị bọn họ hỏi đến phiền, tiếp tục kéo chăn đi ngủ, sau đó chờ xe đến thành phố, nàng xuống xe, chuyển qua ngồi xe lửa, muốn quay về quê nhà. Him Yoon bị nàng đánh cho tàn phế, hôm nay lại còn đi làm ăn cướp, chỉ sợ cả cuộc đời sau này của hắn đã tàn, nàng coi như là thay mẹ báo thù, thay chính mình rửa hận, muốn quay lại nhìn mộ phần của mẹ, thấp hai nén hương, nàng muốn đem mộ phần của mẹ quay về quê của mẹ, để bà Lá rụng về cội.
—— —— ——
Yoona ở trong đám cỏ hoang rậm rạp dài thượt tìm được mộ phần của mẹ, sau khi thấp hương đốt vàng mã, nàng thuê một vài người, đem hài cốt đào lên, đưa đi hỏa táng, sau khi hỏa táng xong nàng thu nhặt cốt đặt vào hộp, cất vào ba lô.
Ngồi xe lửa hơn hai mươi mấy giờ, tới được quê nhà của mẹ. Sau đó chuyển xe, đến một thị trấn. Thị trấn không lớn lắm, liên kết bởi mười mấy ngôi làng, vì xa quê đã lâu, địa chỉ cụ thể nàng không nhớ rõ. Phải đến từng làng hỏi thăm.
"Lee Yeon Hye? Ở đây không có ai tên đó." Ở dưới mái hiên thái rau cho lợn ăn, nông phụ trả lời.
Yoona nói: "Dì có thể nhớ lại một chút không, bà ấy lúc trước ở gần đây, hơn hai mươi năm không trở về. Năm đó rời đi, bà mới hai mươi tuổi, là đột nhiên biến mất." Lại lấy ảnh chụp ra cho người đó nhìn.
"Hơn hai mươi năm trước? Hơn hai mươi năm trước tôi còn chưa đến đây." Nông phụ kia lắc đầu, tiếp tục thái rau.
Yoona thở dài, lại hỏi: "Vậy ở đây không có nhà họ Lee?"
"Ở đây không có, cô đến Lee gia trường hỏi xem."
Yoona cẩn thận hỏi làm thế nào để đến Lee gia trường, liền kêu xe ôm chở đến đó. Nơi này cũng rất hẻo lánh, đường cái đều là đất đá, rất gập ghềnh. Lee gia trường có đến mấy trăm hộ nhà, rải rác trong phạm vi mười dặm, hỏi ra mới biết được nhà có họ Lee chiếm đến hai phần ba nơi đây. Yoona không thể làm gì khác là đến từng nhà hỏi.
"Xin chào, cho tôi hỏi thăm một chút, mọi người có biết một người tên là Lee Yeon Hye không? Bà ấy hai mươi năm trước rời khỏi đây, lúc đó chỉ mới hai mươi tuổi." Cứ như vậy đến từng nhà từng nhà hỏi thăm, đội gió cả hai ngày cũng không có một chút tin tức. Nàng cũng không có nóng vội, mỗi ngày một mình đeo ba lô tìm kiếm,tối thì trở về một khách sạn nhỏ để ngủ.
Dọc theo đường núi, đi đến một căn nhà đất. Căn nhà này tường đất mái ngói đen, trên tường đều có khe hở, nhìn ra được nhà này rất nghèo. Một đứa trẻ khoảng tám tuổi nằm sấp trước cửa nghịch, ngoài sân cũng thả mấy con gà, bên cạnh đó có một con chó, con chó thấy có người đến gần, liền sủa không thôi, nó nhìn Yoona, còn tỏ vẻ hung dữ.
Đứa trẻ nghe tiếng chó sủa, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Yoona.
Người trong nhà tựa hồ cũng bị tiếng chó sủa làm kinh động, đi ra ngoài là một bà cụ, nhìn không ra tuổi tác, trên mặt đều là nếp nhăn, tóc hầu như toàn bộ đều đã chuyển sang trắng, bước đi cũng không được hoạt bát, bà hướng ra ngoài nhìn Yoona, thấy Yoona, hỏi: "Cô đến tìm ai?"
Yoona trông thấy bà, y như vừa được nhìn lại bóng dáng của mẹ, chỉ có điều bà ấy già hơn rất nhiều. Nàng run lên một chút, thầm nghĩ, là ở đây sao? "Tôi muốn hỏi thăm một chút, bà có biết một người tên là Lee Yeon Hye không?"
Cơ thể bà cụ cũng run lên một chút, trong đôi mắt thoáng cái đã ứa nước.
Yoona hỏi: "Bà biết người đó ạ? Người đó năm nay khoảng bốn mươi ba tuổi, hơn hai mươi năm trước rời khỏi đây."
Câu nói của Yoona vừa dứt, bà cụ kia liền rơi lệ, bà giơ tay lau đi nước mắt, nói:"Ta có một người con gái, cũng tên là Lee Yeon Hye, đã hơn hai mươi năm không gặp." Nói xong, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống. Bà dùng thổ ngữ nói, cũng may là Yoona đã từng tiếp xúc với đủ loại người, bà nói Yoona có thể nghe hiểu.
Yoona hai ba bước chạy tới, cuống quít lấy tấm ảnh từ trong túi ra, nói: "Bà nhìn xem, có phải người này không?"
"Phải, phải." Nước mắt bà cụ rơi càng nhiều, lau cũng không hết. Bà một bên lau nước mắt, một bên kéo tay Yoona hỏi: "Nó ở nơi nào? Nó ở đâu?"
Ở trong ba lô.
Yoona không dám nói ra câu đó, mũi cũng chua xót, cũng muốn rơi lệ. Người này chính là bà ngoại của nàng —— là mẹ của mẹ. Nàng đỡ bà ngồi xuống, lấy chiếc khăn tay trong túi ra lau đi nước mắt cho bà.
"Cẩu Oa Tử, đi rót nước cho nội." Bà cụ nói với đứa cháu nhỏ. Bà ngượng ngùng không để Yoona dùng chiếc khăn "cao cấp" đó lau nước mắt cho bà, bà kéo hai ống tay áo của mình lên lau, nói: "Hye Oa Tử của ta, ngày đó cùng Tam Oa Nhi đi chợ, rồi không thấy quay về nữa. Hơn hai mươi năm rồi, cũng không quay về liếc mắt nhìn ta một chút, cũng không biết nó bị người ta gạt đem đi buôn đến chỗ nào hay là bị người ta sát hại." Nói xong, lại không nén được liền rơi nước mắt. (Oa tử ở đây có thể là cách gọi thân mật nào đó)
Yoona im lặng, cảm thấy rất khó chịu, mẹ bị người ta lừa gạt, cũng bị người ta sát hại.
"Cháu gái, cháu nói cho ta biết nó ở nơi nào được không?" Bà cụ nắm lấy tay nàng hỏi, bàn tay thô ráp, nắm lấy tay giống như giấy nhám chà vào.
Yoona mấp máy miệng, nói: "Cháu là con gái của bà, còn bà, đã qua đời."
Bà cụ sửng sốt, lập tức khóc lớn lên, khi khóc trong miệng còn hô một vài câu. Đại loại lời của bà là, mạng của con gái bà thật khổ, thật đáng thương, sớm như vậy đã ra đi. Sau đó khóc con lớn của bà, sinh con không được bao lâu thì qua đời. Năm ngoái Tiểu Nhi Tử (con thứ 2) đến Quảng Châu làm công, từ trên công trường ngã xuống, cũng đã chết. Con dâu của bà mất chồng cũng đã đi lấy chồng khác, hiện tại ngay cả con gái cuối cùng cũng đã không còn. Lại khóc con gái của bà đã lâu không về xem bà,thì ra là đã mất và vân vân, nghe được, Yoona cũng rơi lệ theo. Ôm bà, vỗ vỗ lưng của bà, trong lòng nặng trịch, giống như bị cái gì đè lên. Tìm được nhà của mẹ,nàng một chút cũng không vui vẻ, trái lại còn cảm thấy vô cùng khó chịu. Mẹ bị lừa bán đi, điều này tạo cho người nhà của bà biết bao nhiêu tổn thương? Càng đau đớn hơn với một nhà đầy bất hạnh.
"Nội ơi, uống nước." Đứa bé trai được gọi là "Cẩu Oa Tử" bưng nước đến đặt ở trước mặt Yoona.
Yoona nhận lấy, đặt lên bàn.
Đứa bé đứng một bên, nhìn nhìn bà. Khoảng hai phút sau, ở trong buồng đi ra một đứa nhỏ vừa tập tễnh biết đi, đại khái là khoảng hai ba tuổi, toàn thân đều bẩn, còn chảy ra hai hàng nước mũi. Nó đến thấy bà ngoại khóc, cũng khóc theo. Cẩu Oa Tử liền chạy đến ôm lấy em.
Bà cụ khóc một hồi lâu, mới dừng lại, ngại ngùng lau nước mắt trên mặt. Bà nói: "Đây là hai đứa con của Tam Nhi." Nói xong, lại rơi lệ.
"Bà ngoại." Yoona kêu một tiếng, liền hỏi lại: "Con có thể gọi bà như vậy không?" Nhìn thấy bất hạnh của người nhà, nàng cảm thấy mình không xứng đáng gọi bà như vậy. Mẹ bị cha mua, lại bị hắn bức tử, trên người mình có huyết mạch của hắn, có tội nghiệt của hắn.
Bà nhìn Yoona, cùng con mình thực sự có vài phần giống nhau. Lập tức gật đầu, nắm lấy tay Yoona mà khóc.
"Con là Im Yoona, bà ngoại sau này gọi con là Yoong là được rồi."
"Ừm!" Bà ngoại trả lời, cách ăn mặc của Yoona rất đẹp, lại có khí chất, thoạt nhìn giống như người thành phố, điều này làm cho bà nhìn thấy Yoona liền có điểm tự ti. Nhưng hai chữ 'bà ngoại' gọi bà, khiến trong lòng bà cảm thấy rất ấm áp, tuy rằng không có con gái, nhưng bà lại có thêm một đứa cháu, coi như ông trời cũng đền bù cho nhà bà một chút. Nhìn cháu ngoại ăn mặc như tây, khẳng định là người thành phố. Trong lòng bà cũng yên tâm hơn.
"Cháu ăn cơm chưa?" Bà ngoại hỏi.
"Chưa." Yoona nói.
"Ta đi nấu cơm, rất nhanh sẽ có." Bà ngoại đứng dậy, nói với Cẩu Oa Tử, "Cẩu Oa Tử, đến nhà Lý Nhị Oa mua chịu một cân thịt về, nhanh đi."
"Mua chịu?" Yoona sửng sốt, lập tức hiểu rõ, có thể là không có tiền. Lập tức lấy bóp ra, móc ra 100 nhân dân tệ nhét vào tay Cẩu Oa Tử.
Cẩu Oa Tử sợ hãi nhìn Yoona, lại nhìn bà nội, không dám lấy.
Yoona nói: "Cầm lấy, chị cũng coi như là biểu tỷ của em rồi, còn câu nệ với chị làm gì." Nói rồi nhét vào tay Cẩu Oa Tử.
Cẩu Oa Tử thấy nội nó gật đầu, nắm lấy tiền mở cửa chạy ra ngoài.
Bà ngoại vào bếp nấu cơm. Nói là nhà bếp nhưng cũng chỉ là một cái bếp lớn trong lều cỏ ở ngoài hiên, hai cái nồi, một nấu cho lợn ăn, một cái nấu cơm nước. Yoona thay đứa em nhỏ của mình lau nước mũi trên mặt, khuôn mặt cùng tay chân cũng được rửa sạch sẽ. Sau đó đi vòng vòng trong nhà, phát hiện ngôi nhà, ngay cả Tivi trắng đen cũng không có.
Một lát sau, Cẩu Oa Tử đầu đầy mồ hôi mang theo thịt lợn chạy về nhà, đem thịt để lên bàn trong bếp.
"Còn tiền thừa đâu?" Bà nội hỏi.
"Lý Nhị nói chúng ta nợ hắn 200 đồng tiền thịt chưa trả, 100 đồng kia ông ấy lấy hết rồi, nói chúng ta còn nợ ông ấy 126 lẻ 5 đồng."
Yoona nói: "Không sao, một hồi đem tiền nợ hắn trả hết." Lấy hết tiền trong bóp ra, chỉ để lại một ít, còn lại toàn bộ đều nhét vào tay bà ngoại. Một xấp tiền, cũng khoảng 20 ngàn.
Nàng làm Chị Đại riếc cũng đã thành thói quen, bất cứ lúc nào trên người cũng chuẩn bị sẵn mấy ngàn, xuất tiền cũng rất hào phóng. Ăn cơm xong, Yoona đem hủ tro cốt trong balô lấy ra, nói cho bà ngoại biết, đây là tro cốt của mẹ, muốn tìm nơi để mai táng.
Mời thầy địa lý cùng đạo sĩ ở địa phương đến, mở một linh đường ở nhà. Hàng xóm xung quanh cũng đến, đều biết con gái của Lee Yeon Hye đem tro cốt của nàng về. Hương lân hương thân (Hàng xóm - Người cùng quê) đều vội vàng giúp đỡ như người trong nhà với nhau, nhà Đông cho mượn bàn ghế, nhà Tây cho mượn chén đũa dụng cụ, thiếu cái gì cũng rất nhanh có người cho mượn. Bởi vì lo liệu chuyện mai táng, luôn không có may mắn, nên gửi những người giúp đỡ một bao lì xì, hoặc một bao 12 đồng thay cho lời chúc Mãn năm 12 tháng (Một năm đầy đủ), hoặc một bao 4 đồng thay cho lời chúc Mãn năm tứ quý (Bốn mùa sung túc). Bà ngoại Yoona dùng tiền của nàng cho, chống lại với thân thể xương cốt không còn tốt mà vội vội vàng vàng chạy từ nơi này đến nơi khác để lo liệu. Bà cụ đã trải qua quá nhiều lần những đứa con của mình xấu số chết trẻ, chồng mất, con thứ chết sớm lại chết một cách đau đớn, nên đối với con gái mất đi cũng thấy đạm nhạt đi đôi chút, nhưng những lúc rảnh rỗi cũng chợt len lén lau đi nước mắt, truy điệu việc bất hạnh, cũng truy điệu chồng bà, con trai bà và con gái của bà.
Yoona cũng vội vàng không ngừng nghỉ, mỗi ngày đều canh giữ ở linh đường, thầy phong thủy dặn phải Tam quỵ cửu khấu (Ba quỳ chín lạy) mới giữ đúng đạo hiếu. Buổi tối ngay cả buồn ngủ cũng không cảm thấy, cả ngày lẫn đêm đều canh giữ trước linh đường, mệt mỏi thì ngồi lên chiếc ghế dựa một hồi, trên người thì mặc quân phục vài thập kỷ trước của ông ngoại. Tuy rằng quần áo đã cũ nát, trên mặt rất nhiều chỗ vá, nhưng khi mặc lên người thì so với áo lông còn ấm áp hơn.
Cẩu Oa Tử cũng rất ngoan cũng vội vàng chạy đi giúp đỡ những việc vặt, trông em gái cũng giỏi. Nó vẫn chưa dám thân cận với Yoona, mặc dù Yoona đối xử với nó rất tốt, cho nó tiền mua sách mới, hộp viết, mua đồ chơi và quần áo mới cho em gái nó, nhưng là nó vẫn sợ nàng, lúc nàng im lặng không nói lời nào dáng vẻ rất nghiêm trọng. Không chỉ mỗi nó sợ, mọi người ai cũng nói như vậy.
Bốn phía rất vắng vẻ, mọi người cũng đã ngủ, trong tĩnh lặng phảng phất cũng có thể nghe được hô hấp của mọi người, bình yên là như vậy. Đạo sĩ ngã ra đất nằm ngủ, phía dưới lót cái đệm cũ của bà ngoại, phía trên là cái chăn bông nàng mới mua về. Yoona ngồi ở trên ghế, ngồi trước di ảnh của mẹ. Di ảnh này là do bà ngoại tìm ra, cũng hơn hai mươi năm trước rồi, từ khi mẹ của nàng bị lừa để bán đi chưa từng chụp qua, tấm ảnh chụp duy nhất cũng là ảnh chụp cùng Yoona.
Nàng cũng muốn ngủ, nhưng là nàng ngủ không được. Nhắm mắt lại, không phải thấy mẹ cũng là Jessica. Nghĩ đến Jessica, lòng của nàng liền như muốn vỡ ra, đau đến hô hấp cũng trắc trở. Cô không biết nàng có lo lắng cho mình không, cũng không biết nàng có nhớ đến mình không, hay là nàng đã trở lại kết hôn hợp pháp với Lee Dong Wook. Cuộc sống của quá khứ từng giọt từng giọt thỉnh thoảng lại quanh quẩn trong đầu nàng, nhớ đến khắc cốt ghi tâm. Cho dù ở trong một đám người, chiêng chống ầm ĩ kèn thổi vang rền cũng đuổi không đi, che đậy không được nhung nhớ của nàng. Không có Jessica bên cạnh, nàng giống như là mất đi hồn phách, trên người bị một cảm giác cô đơn phủ lấy, giống như một vu hồn không nơi nương tựa bồng bềnh trôi nổi ở một nơi vô biên hoang vắng. Bên người tuy có ngoại, có em trai, có em gái làm bạn, có tro cốt và linh vị của mẹ theo cùng,nhưng cũng chỉ có thể làm ấm áp bên ngoài, không ấm được tâm. Âm thanh ôn nhu ấm áp mà hờn dỗi của Jessica lúc nào cũng vang lên bên tai, nàng giống như yêu tinh đối với mình khiêu khích trêu cợt khó mà tách rời, sau đó lại thành một loại độc dược khó giải, như thuốc phiện bạch phiến từng sợi gặm nhắm linh hồn nàng, như kiến như nhện chui vào da thịt đốt cắn nàng.
Nước mắt Yoona từ trên hai gò má chảy xuống, nàng không buông bỏ được Jessica, nhưng bản thân lại không thể không buông. Có thể nhận được quan tâm của nàng, có thể cùng nàng trải qua những ngày tháng kia, trời xanh đã ưu ái cho nàng quá nhiều rồi.
Bỏ ra 20 triệu đồng, mua một mảnh đất có phong thủy tốt để mai táng mẹ, sau đó lại mua một mảnh đất khác để xây nhà mới, thuận tiện làm lại con đường trước cửa nhà. Bà ngoại của nàng tuổi tác đã cao, thân thể không được tốt lắm, vạn nhất sợ có một ngày bà ngoại đau ốm muốn đến bệnh viện mà ngay cả xe cũng không vào được.
Người xung quanh nhìn thấy Yoona trở về lại phung phí tiền mai táng cho người mẹ đã mất, lại cho bà ngoại, em trai, em gái mua đồ lặt vặt, còn xây nhà mới, cũng đều khen Yoona rất hiếu thảo, đồng thời nói nàng rất có tiền. Mọi người cũng đồn đãi nói tài sản của nàng có đến cả triệu đồng. Ở đây sơn thôn nghèo khó, ở trong mắt bọn họ, hơn mười mấy ngàn đã là con số rất rất lớn, nhất định là cực kỳ giàu có. Mọi người đều biết Yoona chưa lập gia đình, những người ở phụ cận đều đến làm thân với nàng, nhưng lại sợ trèo không tới, vì vậy đều đến âm thầm mà hỏi thăm, làm quen với bà ngoại nàng, hoặc là da mặt dày bắt chuyện cùng nàng, Yoona cũng nhàn nhạt tiếp lời.
Nhiều người đến, bà ngoại của nàng cũng tự nhiên mà để ý, thường xuyên hướng Yoona nhắc nhở. Rất nhiều lần, Yoona bị quấy rầy có chút phiền, liền nói:"Con đã có người yêu."
"Thật a!" Bà ngoại nàng rất là mừng rỡ, lập tức hỏi cho ra nhẽ.
"Là người Hồng Kông, làm ăn ở Thâm Quyến."
"Bao nhiêu tuổi? Kết hôn chưa?"
"30 tuổi, chưa kết hôn." Yoona nói. Bất quá là trước đây thôi. Nghĩ tới vậy, trong lòng lại nặng nề thở dài.
"Người đó có được không?"
"Tốt, đối đãi con rất tốt." Trong mắt Yoona liền phiếm lệ, lại nghĩ tới Jessica, nàng liền vứt nó đi, sợ bà ngoại nàng nhắc lại, nhanh chóng đứng dậy nói: "Ngoại, con đến công trường xem hôm nay xây dựng đến đâu rồi."
"Ừ, được, đi đi. Mai mốt đưa người đó về cho ngoại nhìn."
Yoona không quay đầu lại, lệ đã rơi xuống. Đi chưa được mấy bước, đột nhiên phía sau có tiếng bước chân, hình như có cái gì đó thấp bé chạy tới gần, nàng cũng không để ý, đột nhiên chân nàng bị cái gì đó huých vào, vừa nhìn lại thì ra là em gái nàng nhào đến ôm đùi, kêu: "Mẹ, bồng bồng, con cũng muốn đi."
Yoona lau đi giọt nước mắt trên mặt, đem nó bồng lên, nói: "Không được gọi là mẹ, phải gọi là biểu tỷ."
Đứa nhỏ không hiểu gì nhìn nàng, có lẽ là đang suy nghĩ, người lớn như thế nào có thể gọi là chị.
"Ngoan, gọi biểu tỷ đi."
"Biểu tỷ."
"Ngoan." Yoona xoa xoa đầu của nó, rất là đáng yêu. Nó rất ngoan, bình thường không khóc cũng không quậy, người khác đều sợ mình, chỉ có nó là không sợ, mình đi đâu nó đều xin theo. Chỉ là xưng hô sửa hoài không được, lần nào cũng gọi nàng là mẹ, sửa lại, vừa quay qua quay lại thì nó đã quên, mỗi lần thấy nàng,vẫn gọi là mẹ.
Căn nhà được xây theo kiểu biệt thự, vốn là Yoona định đưa bà ngoại ra nội thành ở, chỉ là người già quen với núi non, sợ không thích ứng được hoàn cảnh trong nội thành, nên cũng thôi. Cẩu Oa Tử đang ở cùng mấy đứa trẻ chơi đắp cát, làm hố, xây nhà, dùng hết sức phát huy trí tưởng tượng vô tận của chúng nó.
Tiểu biểu muội nhìn thấy Cẩu Oa Tử liền hưng phấn mà kêu to: "Anh hai, anh hai."
Cẩu Oa Tử đang đào hố, không nghe đến tiếng kêu của em nó. Tiểu biểu muội thấy Cẩu Oa Tử không để ý tới nó, ủy khuất mà bĩu môi, thở phì phì mà quát, "Cẩu Oa Tử, ta đánh!" "Bụp!" Cánh tay nhỏ bé, một phát đánh vào đầu Yoona.
Yoona nhẹ nhàng mà bắt được cánh tay của nó, nói: "Em đánh anh hai làm sao mà thành đánh chị? Đau quá nha." Giả ra một bộ dạng ủy khuất.
"Mẹ không đau." Em gái nhanh chóng nhẹ nhàng ôm Yoona rồi hôn nhẹ lên trán, miệng nói: "Mẹ không đau, mẹ không khóc."
Yoona dở khóc dở cười, kêu lên: "Gọi là biểu tỷ."
"Biểu tỷ." Tiểu biểu muội rất ngoan ngoãn mà gọi theo.
"Gọi thêm một lần nữa."
"Biểu tỷ."
"Thật ngoan." Có tiến bộ.
"Kêu thêm tiếng nữa."
"Mẹ."
Yoona câm nín.
—— —— ——
Ngôi nhà được xây dựng xong, con đường cũng sửa chữa lại cho tốt, Yoona tự mình đến chợ gia dụng chọn vài món đắt tiền đem về. Trước đây đã từng trải qua bần cùng, hiện giờ có tiền sẽ không bạc đãi bản thân, càng không thể bạc đãi người già trong nhà.
Bởi vì có Yoona ở đây, một nhà vốn rất nghèo nàn đột nhiên biến thành một ngôi nhà giàu có, trở thành đối tượng người người ao ước. Chỉ là bà ngoại nàng là người quen bận rộn, cho dù ở biệt thự, hưởng thụ những vật dụng hiện đại hóa, cũng không rảnh rỗi, phía trước phía sau ngôi nhà đều dọn dẹp, trong sân cũng có một chuồng nuôi gà. Yoona vốn định trồng hoa mà bị giống khác chiếm chỗ, hồ nuôi cá biến thành hồ nước cũng chỉ có thể cười trừ, người già a, họ toàn làm khổ bản thân. Người già rất quái lạ, mỗi ngày cơm nước xong đi lên núi kiếm củi hoặc là hái rau, không tới thời gian dùng cơm cũng không quay lại. Các nàng đốt khí than và dùng điện, đống củi kia căn bản không cần dùng, tất cả đều cho người ta, thức ăn không dùng hết, cũng đem cho người khác.
Đem hơn mười mẫu vườn trong làng mua hết, Yoona mời chuyên gia đến tư vấn, làm quen với địa chủ, mỗi ngày đi xem xét vườn trái cây một chút cùng nghĩ biện pháp liên lạc với thương nhân buôn bán. Đa phần thời gian là nàng lẳng lặng mà nằm trên ghế, ngồi ở trong sân ngẩn người, cái gì cũng không làm. Thân thể cũng không tốt, luôn tức ngực mà ho khan, giống như không khí trong phổi bị ít đi,thân thể cũng rất suy yếu, tẩm bổ thế nào cũng không khỏe. Việc này là do lúc trước bị thương mà vẫn gắng sức làm việc cộng với di chứng của lần sốt cao còn lưu lại, cả đời này chỉ sợ nàng sẽ mãi như vậy. Nàng biết, nhìn dáng vẻ hiện tại, tuyệt đối không phải là người thọ mệnh, cho nên sớm mà an bài tất cả, để lại cho bọn họ mỗi người 500 ngàn.
Lúc trước vẫn còn có em gái của nàng quấn quít lấy nàng, thỉnh thoảng mang đến chút vui vẻ cho nàng, đầu năm, đưa em gái vào trường, ở nhà trẻ, nàng lại càng tịch mịch, chỉ là nàng cho tới bây giờ cũng không cảm thấy buồn, mỗi lần nghĩ đến Jessica, khi phục hồi tinh thần lại, thì đã nửa ngày trôi qua. Đối với cuộc sống hiện nay, nàng rất thỏa mãn, không có phân tranh, không có chém giết, không có hận thù, cái duy nhất quấy nhiễu chính là nỗi nhớ thật sâu đậm với Jessica, muốn biết nàng có tốt không, muốn thấy được hình bóng của nàng. Luôn luôn lơ đãng mà nhớ lại quá khứ, rất nhiều thời gian, nhưng hồi ức với nàng mới là hạnh phúc nhất.
"Biểu tỷ, ăn cơm." Cẩu Oa Tử đến bên cạnh Yoona kêu. Hiện tại nhà của nó là giàu có nhất làng, ăn mặc đồ dùng đều là thứ tốt nhất, mọi người không hề gọi nó là Cẩu Oa Tử nữa, mà đổi lại thành tên của nó Kyungsan. Kyungsan rất hiểu chuyện, việc trong nhà cơ bản đều là nó làm, mỗi bữa cơm cũng là do nó nấu. Đây cũng coi như Yoona không có trách nhiệm, mỗi lần nàng ngẩn người đều quên hết thời gian, Kyungsan nhìn thấy nàng như vậy, cũng không dám đến quấy rối nàng, không thể làm gì khác hơn là tự mình đi nấu cơm, xong thì gọi nàng. Trong nhà cũng không thiếu gì, đồ gia dụng Yoona đều đặt ở trong ngăn kéo, cần thì tự mình đi lấy. Nhưng Yoona biết nó ở bên ngoài không có nghe lời, trên người nó bị người ta đánh bầm một mảng, nàng hỏi nó mấy lần, nó không trả lời, cũng không nói gì.
Lúc đang ăn cơm, nó nhỏ giọng nói: "Bà nội, ngày mai là họp phụ huynh, thầy bảo đến trường một chuyến." Nhìn vào mắt Yoona, trên mặt nó có chút sợ hãi.
"Thân thể bà nội không tốt, ngày mai chị đi." Yoona trả lời, tiếp tục cúi đầu ăn.
Tiểu biểu muội Soojung nói: "Anh hai hôm nay đánh nhau, thầy. . ." Nói chưa hết, đã bị Kyungsan bịt miệng. Kyungsan nhìn ánh mắt Yoona, gục đầu xuống.
Yoona liếc mắt nhìn nó, sau đó tiếp tục ăn, cơm nước xong quay trở về phòng, như cái gì cũng chưa từng nghe.
Mười giờ, Yoona chuẩn bị ra khỏi nhà, thì có bạn học của Kyungsan chạy đến nhà, kêu lên: "Không ổn rồi, Kyungsan đánh người ta bị thương."
Yoona trực tiếp đi theo bạn học của nó đến bệnh viện, thầy giáo, hiệu trưởng cùng vài phụ huynh đều ở đây. Trên trán Kyungsan đã rách một đường, bác sĩ đang may lại, cánh tay như vô lực mà thả xuống, đau đến trên trán đầy mồ hôi lạnh,nước mắt cũng chảy ra, lại sống chết cắn chặt răng không kêu la một tiếng.
Yoona đi tới trước mặt nó hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Cô là gì của nó?" Thầy giáo nhìn Yoona.
"Tôi là chị nó." Yoona đáp, đưa tay đặt lên vai Kyungsan, phát hiện chỉ là trật khớp, liền ở tại chỗ nắn lại cho nó.
"A —— —— " Xương vai kêu một tiếng, Kuyngsan đau đến hét lên.
Mọi người trong phòng bị dọa cho sợ, lập tức phát hiện cánh tay của Kyungsan đã liền lại, đều kinh ngạc mà nhìn Yoona.
Một người đàn ông thân cao một thước tám từ bên ngoài vọt vào, kêu lên: "Mẹ kiếp thằng khốn, dám đánh con của lão tử, lão tử đánh chết ngươi." Một tay bắt lấy Kyungsan. Trên cánh tay của người này, có xăm một hoa văn rồng xanh.
Kyungsan sợ hãi, thầy giáo đứng bên cạnh cũng vội tiến đến kéo người ra.
Người nọ vươn tay tát cho Kyungsan mấy cái.
Ánh mắt Yoona trong chốc lát trở nên băng lãnh, chằm chằm theo dõi hắn, lớn tiếng kêu lên: "Thả ra."
"Ây ya, anh Kim, ngươi động tay chân với con nít làm gì." Thầy giáo nhanh tiến đến kéo người đàn ông đó ra.
Gương mặt Kyungsan ngay chỗ bị đánh bị sưng lên, nó sợ đến ngay cả rên cũng không dám.
Mọi người ba chân bốn cẳng đem Kyungsan từ trên cánh tay Kim Kwang kéo lại được, Kim Kwang phẫn khí chưa tan, mặc dù bị người khác lôi kéo, lại nhấc chân hướng Kyungsan đá đến, "Cẩu tạp chủng không cha không mẹ, lão tử đá chết ngươi."
Chân vừa mới giơ lên, Yoona đột nhiên lắc mình tiến đến, một cước đá vào giữa gối hắn, tiếp theo là một quyền, tiếp nữa quét chân, tiếp theo hắn đổ nhào lên mặt đất cùng mấy người kéo hắn, nàng một cước đạp lên ngực Kim Kwang, lạnh lùng mà nhìn hắn.
Mọi người trong phòng bị biến động này làm cho sợ đến ngây người, người nổi tiếng rất ngang ngược rất trâu bò ở Lee gia trường lại bị Yoona đánh hai ba cái té ngã xuống đất.
Kim Kwang liều mạng giãy dụa, lại bị Yoona gắt gao đạp xuống, khuôn mặt hắn giận đến đỏ hoe. Qua đại khái vài phút, rốt cục cũng không còn khí lực, khuôn mặt hắn cũng từ đỏ thành tím, không còn hơi sức nữa.
Mọi người ở bên cạnh nhìn, ai cũng không dám tiến đến kéo người, sắc mặt của Yoona rất khó coi, cả người lộ ra một cổ khí tức, như muốn giết người.
Yoona lúc này mới buông chân ra, trở lại ghế ngồi xuống, đối với bác sĩ nói: "Vết thương của Tiểu San còn không xử lý đi?" Vẻ mặt lãnh đạm, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra. Lúc này bác sĩ mới phục hồi tinh thần lại, đem băng gạc dán lên vết thương của Kyungsan.
Kyungsan lúc này mới được người đỡ dậy, hơn nữa ngày mới phục hồi lại tinh thần. Những lời độc địa còn chưa nói ra đã bị Yoona chặn họng, "Đừng tưởng rằng nó không có cha mẹ thì khi dễ nó, ngươi dám động vào nó, ta giết chết ngươi." Sát khí nghiêm nghị, không ai dám hoài nghi lời của nàng.
Người kia bị Yoona vật ngã, khí thế đã hoàn toàn bị áp đảo, vừa định nói vài ba câu vặn lại, kết quả lại bị Yoona mở miệng trước, hơn nữa câu nói so với câu hắn định nói còn ngoan độc hơn. "Kyungsan đánh con ta gãy sống mũi, cái này tính sao?"
Yoona nhìn vào mắt Kyungsan, nói: "Con nít đánh nhau, có bị thương, đền bù thế nào thì đền bù. Nhưng ngươi là một người đàn ông, lại động thủ với con nít, nợ này, tính thế nào?" Nói câu "tính thế nào" ba chữ, ánh mắt trong phúc chốc lạnh đến khốc liệt, khiến cho mọi người toàn thân đều lạnh run.
"Đánh thì đánh!" Kim Kwang ngang tàng mở miệng.
Yoona gật đầu, nói: "Được, đây là ngươi nói, đánh thì đánh." Nàng đứng lên, thấy vết thương của Kyungsan đã băng bó xong, vẫy vẫy tay với nó, nói: "Về." Ngừng một chút, lại nói với thầy giáo: "Tiền chữa trị cho con hắn bao nhiêu tiền,đơn chi phí đều trực tiếp đưa đến nhà tôi." Qua một chút, lại đối với bác sĩ nói: "Phiền ông một chút, Tiểu San muốn nghiệm thương."
Thầy giáo vừa nghe đã hiểu rõ.
Nghiệm thương khẳng định chính là muốn khởi tố lên tòa án. Nhà của Tiểu San có tiền bọn họ có nghe nói qua, nếu như sự tình ầm ĩ lên đối với danh dự của trường học, ảnh hưởng thật không tốt, lập tức tiến đến khuyên can.
Yoona nói: "Tôi cho các người ba ngày, cho tôi một câu trả lời thỏa mãn. Bằng không, đừng trách tôi không khách khí." Nói xong, liền mang Kyungsan về, không để ý đến bất cứ kẻ nào nữa.
Về đến nhà, gọi Kyungsan vào thư phòng, đóng cửa lại, lạnh lùng nhìn nó. "Nói đi, hôm nay tại sao đánh nhau?"
Kyungsan từ khi cha nó chết không còn ai bảo vệ nó, bà nội bị người ta khinh thường, mẹ nó chạy đi lấy chồng khác, người ta càng thêm coi thường nó, khi dễ nó,nhưng không nghĩ tới đột nhiên có một người chị đối với nó tốt như vậy, giúp nó trút giận, thay nó ra mặt, lập tức chua xót mà khóc.
Yoona đứng dậy, đem khăn đưa tới trước mặt nó.
Kyungsan tiếp nhận khăn tay, lại lấy tay lau khô nước mắt, nói: "Kim Hong mắng em, nó mắng em không cha không mẹ, còn chửi, nói tiền chị kiếm được là dựa vào ông chủ lớn làm mợ hai mà kiếm ra, là tiền bẩn."
"Cho nên em đánh nó?"
"Ừm." Kyungsan gật đầu, dừng một chút, còn nói thêm: "Nhưng cha nó rất dữ, cha nó có rất nhiều huynh đệ, nhà nó cũng có rất nhiều tiền." Lập tức lại chuyển qua bất an. Lỡ như Kim Kwang dẫn người tìm tới cửa thì làm sao bây giờ?
Yoona nhìn thấy được nỗi bất an trong mắt của Kyungsan. Kim Kwang nàng có biết, là một tên côn đồ ở đây, trong nhà hắn có ba chiếc xe bus, cha vợ hắn là trưởng đồn, có cái chống lưng, loại này, nàng không để vào mắt. Nhưng cái gì gọi là Cường Long Áp cùng lắm cũng chỉ là bọn côn đồ, nhưng vẫn phải đề phòng một chút. Nàng nói với Tiểu San: "Kim Kwang chị không để hắn vào mắt, hắn ngang ngược chị còn hơn hắn." Vỗ vỗ đầu Tiểu San, nói: "Lần này đánh nhau, là do người khác khi dễ em, chị không trách. Nhưng sau này bớt rước lấy chuyện, phiền phức khiến con đường sau này không dễ đi."
"Vâng."
"Được rồi, ra ngoài đi."
Tiểu San gật đầu, hướng cửa thư phòng đi ra, đi tới cửa lại quay đầu lại, hỏi: "Chị hai, em có thể hỏi chị một chuyện?"
"Hỏi đi." Nàng biết tiểu tử này có rất nhiều nghi vấn, chỉ là trước đây sợ mình không dám hỏi.
"Em thấy trên vai chị có rất nhiều vết thương. . ."
"Đó là trước đây bị người ta chém, chị trước đây cũng đánh nhau với người ta, những vết thương này chính là lúc đánh nhau để lại. Rất nhiều lần, đều xém chút nữa chết đi, cái mạng này là được nhặt trở về." Yoona thẳng thắn, nàng tin đứa nhỏ này, nó trưởng thành rất sớm, cũng hiểu rất nhiều chuyện.
"Em có thể theo chị học võ không?"
"Tại sao?" Yoona hỏi. Con trai có hứng thú với võ công là chuyện bình thường, nhưng nàng sẽ không đơn giản đem hết công phu ra dạy cho người khác, võ công của nàng đều là từ dưới đao mà luyện ra, vừa ra tay mà không nắm đao cho chặt là có thể bị người khác đánh cho tàn phế.
"Em muốn mạnh mẽ, không bị người khác khi dễ, cũng muốn bảo vệ bà nội và em gái. Không muốn bản thân phải dựa vào chị để không bị bắt nạt."
Yoona nghiêng đầu, hỏi, "Tại sao?" Giọng điệu của nàng từ đầu đến cuối đều thản nhiên, khiến cho Kyungsan cảm thấy có thương có lượng.
*- Chưa rõ lắm.
*Đoán ý: Có thể thương lượng.
Kyungsan trầm mặc một chút, cúi đầu không mở miệng.
"Có cái gì cứ nói, chị đã là chị của em, nói sai cũng không sao."
"Em thấy chị thường hay nhìn ảnh chụp của một chị nào đó mà khóc, cũng thường thấy chị ngẩn người nhìn trời, lần nào cũng hết nửa ngày. . ." Kyungsan nói đến đây thì dừng lại.
Yoona gật đầu, ý bảo hắn có thể nói tiếp.
"Em biết, sẽ có một ngày chị rời đi, chị sẽ đi tìm cái chị kia."
Tâm Yoona run lên, theo phản xạ lùi ra sau một chút, nàng sẽ tìm Jessica? Nàng sẽ đi? Từ mùa thu năm trước mình rời đi, đến nay đã chín tháng, đã sắp tròn một năm, nói không chừng nàng đã sớm cùng Lee Dong Wook kết hôn. Nghĩ tới đây, lòng đau không thể ức chế được, ngay cả môi cũng run rẩy. Nàng cho rằng lâu ngày, nàng sẽ có thể quên được, nàng có thể buông tay được, nhưng nỗi nhớ này cùng tình cảm này giống như ủ rượu, ủ càng lâu càng nồng càng đậm.
"Biểu tỷ." Kyungsan lo lắng gọi, sắc mặt của nàng thật không tốt, tái nhợt không còn một chút máu, vẻ mặt kia, hoang liêu mà tịch mịch.
Yoona bị giọng nói của Kyungsan làm giật mình tỉnh giấc, nàng thu hồi lại tâm trạng, nói: "Chị sẽ không bỏ lại mọi người. Được rồi, đi ra ngoài đi." Nhìn bóng lưng của Kyungsan, nàng phải bội phục đứa con nít chu đáo và nhạy cảm này, đã trưởng thành vượt qua cả tuổi tác. 12 tuổi, nó mới 12 tuổi thôi. Nhìn Kyungsan, nàng như nhìn thấy được bóng dáng ngày xưa của chính mình.
Lại nghĩ tới Jessica, nàng nặng nề thở dài, ánh mắt rơi lên bức ảnh đang tươi cười hớn hở trên bàn làm việc, người con gái này như yêu tinh như độc dược vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro