Chương 35: Lời nói tương lai (2)
🐱🐱
——
Thật khó nói, nhưng Matsuda Jinpei cảm thấy, sống chung chưa được nửa năm, cậu và Shizu-chan đã bắt đầu đối mặt với khủng hoảng tình cảm.
Nhìn thấy Matsutani Shizu đang hào hứng chọn quần áo cho ngày mai, còn mở máy tính ra làm bài tập trước. Matsuda Jinpei bưng một ly cà phê đi qua đi lại bên cạnh, sau một buổi chiều vẫn bị cô ngó lơ, cuối cùng không nhịn được, buồn bã nói, “Cậu hẹn hò với tớ còn chưa bao giờ nghiêm túc như thế.”
“Có sao…” Matsutani Shizu đã sớm chú ý đến hành động kỳ quặc của cậu. Một tên tóc xoăn cao to, với sự hiện diện mạnh mẽ, cứ lượn lờ bên cạnh. Ánh mắt đầy vẻ hờn dỗi của cậu khiến cô cũng thấy hơi sởn gai ốc.
Cô cố gắng biện minh cho mình, “Mỗi lần hẹn hò với cậu tớ đều rất nghiêm túc mà.”
Matsuda Jinpei càng oán niệm hơn, “Vậy nên tớ và họ có vị trí ngang nhau trong lòng cậu à?”
"Họ"—ám chỉ những thần tượng học sinh trung học mà Matsutani Shizu gần đây đang mê mẩn. Vì lý do công việc, Matsutani Shizu đã từng đến một trường đào tạo thần tượng ở Yokohama. Sau khi về, cô như mở ra một cánh cửa thế giới mới, mỗi ngày đều chìm đắm trong việc đu idol, không thể kiểm soát.
Không phải là cô thực sự bỏ bê Matsuda Jinpei, nhưng nhìn vị hôn thê của mình dồn sự chú ý vào những người đàn ông lạ mặt, dù chỉ là đu idol, cũng khiến Matsuda Jinpei có chút ghen tị.
Hơn nữa, mặc dù Matsutani Shizu chưa từng nói rõ, nhưng Matsuda Jinpei hiểu rất rõ sở thích của cô, chẳng phải cô thích những cậu học sinh trung học đẹp trai, rộng rãi sao.
Chàng thanh niên tóc xoăn đã không còn là độ tuổi thiếu niên nữa. Có lẽ lúc mới tốt nghiệp đại học, cậu còn mang theo chút nét trẻ con, giả vờ là học sinh cấp ba cũng có thể lừa được người khác. Nhưng sau một năm lăn lộn trên thương trường, cậu đã trưởng thành nhanh chóng, hoàn toàn mang dáng vẻ của một người đàn ông chín chắn.
…Dù sao thì, trong mắt Matsutani Shizu, trong nhiều trường hợp, cậu vẫn ấu trĩ kinh khủng.
Ví dụ như bây giờ.
Matsuda Jinpei cố tình chen chúc ngồi lên ghế cùng cô, cánh tay rắn chắc ôm lấy eo người yêu. Khi Matsutani Shizu nhìn sang, cậu vẫn vô tội và hiên ngang đáp lại.
Matsutani Shizu: “…”
Cô vốn định mặc kệ cậu, tiếp tục xem lại video buổi diễn. Nhưng chưa đầy vài giây đã không nhịn nổi, ấn xuống bàn tay có chút không thành thật của Matsuda Jinpei, vắt óc dỗ dành cậu, “Jinpei, cậu không phải còn muốn nghiên cứu mô hình mới sao?”
“Hiếm khi cả hai chúng ta cùng có ngày nghỉ ở bên nhau, mô hình sao quan trọng bằng vị hôn thê được.” Matsuda Jinpei tựa cằm lên vai Matsutani Shizu, hơi thở ấm áp phả vào làn da ở cổ cô, “Cậu cũng cảm thấy như vậy đúng không, Shizu?”
…Đây rõ ràng là uy hiếp mà!
Matsutani Shizu còn có thể làm gì cậu được chứ, rắc rối do mình gây ra, đương nhiên chỉ có thể tự mình giải quyết.
*
Nhưng buổi biểu diễn vẫn phải đi xem.
“Vé tớ đã mua rồi, cũng hẹn bạn bè rồi.”
Khi đưa Matsutani Shizu đến nhà ga, trên mặt cô lộ rõ nụ cười mong đợi không hề che giấu, “Jinpei, Halloween này cậu phải trực đúng không? Lúc về tớ sẽ mang quà về cho cậu.”
Matsuda Jinpei chỉ có thể vừa tăng ca, vừa tức tối nghĩ: Người Nhật Bản qua cái ngày lễ phương Tây này làm gì! Những thần tượng tổ chức hoạt động lớn vào Halloween mau tốt nghiệp đi!
Ngay cả Hagiwara Kenji cũng không có tình nghĩa gì, chạy đến một văn phòng biên soạn gì đó để làm nhân viên ngoài biên chế. Matsuda Jinpei khi nghe cậu ấy nói còn rất hoang mang, Sở Cảnh sát Đô thị có bộ phận này à?
Trải qua cả một ngày cô độc, khi Matsutani Shizu trở về, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô, Matsuda Jinpei cũng không còn khó chịu. Cậu vẫn luôn lắng nghe cô líu lo kể lể về thần tượng đáng yêu như thế nào, không khí tại buổi diễn tốt ra sao.
Cho đến khi cô cuối cùng cũng thoát ra khỏi cảm xúc hưng phấn, lại kéo Matsuda Jinpei nói muốn tặng quà cho cậu.
“…Đây là cái gì?”
Matsuda Jinpei hơi mong đợi, nhưng nhìn thấy món quà mà Matsutani Shizu đưa cho, cậu nhất thời nghẹn lời.
“Bờm tai mèo!.”
Matsutani Shizu đáp ngay lập tức.
“Hiểu rồi, cần tớ tự tay giúp cậu đội không?”
“Tại sao? Nếu là tặng cho Jinpei thì đương nhiên là Jinpei đội rồi.”
Matsuda Jinpei không thể tiếp tục tự lừa dối mình nữa, bỏ cuộc và bắt đầu than vãn, “Quà tặng phải khiến người nhận vui vẻ thì mới có ý nghĩa chứ?”
Cậu tự đội bờm tai mèo và Shizu-chan đội bờm tai mèo, chắc chắn là cái sau sẽ khiến cậu vui hơn nhiều!
“Xin cậu đấy, thật sự không được sao?” Matsutani Shizu đáng thương chắp hai tay, nháy mắt với cậu, “Tớ đã cố tình chọn đấy.”
Matsuda Jinpei đối diện với ánh mắt cố tình làm nũng của cô ba giây, liên tục lùi bước, chấp nhận số phận và hồi tưởng lại những món quà đã nhận từ Shizu-chan trước đây, “Những cái khác không nhắc đến, cậu còn nhớ con búp bê cậu tặng tớ vào năm đầu hẹn hò không?”
Matsutani Shizu do dự, “Ừm, đại khái…?”
“A, quả nhiên cậu đã quên.”
Matsuda Jinpei chìm vào hồi ức. Lúc đó, cậu mới hẹn hò với Shizu-chan. Một chàng trai mười mấy tuổi lần đầu yêu đương, mọi thứ đều rất mới mẻ, đúng là lúc coi trọng cảm giác nghi thức. Lần sinh nhật đầu tiên sau khi mối tình thầm kín trở thành hiện thực, Matsutani Shizu đã cố tình hỏi cậu muốn quà gì.
“…Loại chuyện này đừng hỏi người trong cuộc chứ.”
“Vì phiền phức mà, cậu nói thẳng cho tớ đi, muốn quà gì?”
Matsuda Jinpei không có gì đặc biệt muốn, nhất thời cũng không nói ra được. Thấy cậu bắt đầu im lặng, Matsutani Shizu chống cằm suy nghĩ một chút, rồi bổ sung, “Không được đòi hỏi những chuyện đen tối đâu nhé.”
Matsuda Jinpei như một con mèo bị dẫm phải đuôi, xù lông vì xấu hổ và bực bội, “Tớ mới không nghĩ đến chuyện đó!”
Cuối cùng, cậu vẫn chọn đá quả bóng trở lại, nói rằng muốn một món quà đặc biệt.
Không biết Matsutani Shizu đã cân nhắc sự “đặc biệt” này như thế nào, vào ngày sinh nhật, Matsuda Jinpei nhận được một con thú nhồi bông được làm thủ công một cách vụng về, đường may lộn xộn, ngoại hình méo mó đến mức có thể gọi là "tà ác".
Ôm thứ trông như một con búp bê nguyền rủa này, cậu im lặng một lúc lâu, cuối cùng vỗ vai Matsutani Shizu một cách nặng nề, “Có gì không hài lòng về tớ thì cậu cứ nói thẳng đi.”
“? Cậu đang nói gì vậy?” Matsutani Shizu vẻ mặt khó hiểu, “Đây là thú nhồi bông Jinpei do chính tay tớ may đấy.”
“??? Thứ này là tớ à?” Matsuda Jinpei không thể tin nổi. Tuyệt vời hơn nữa, khi cậu cầm con thú nhồi bông trên tay để xem xét, tìm kiếm một vài điểm sáng, thì ngay dưới ánh mắt cậu, đường chỉ ở cổ con thú bông bị tuột ra, cái đầu dường như có thể nghe được tiếng kêu tuyệt vọng, ngoẹo sang một bên rồi rơi xuống đất.
Matsuda Jinpei: “……………”
Matsutani Shizu như bị sét đánh, quỳ xuống đất, đau khổ kêu to về phía cái đầu thú nhồi bông: “Jin—pei—”
“Đừng có gọi tên tớ với cái thứ đó chứ!!!”
—Hồi ức kết thúc.
Kết cục của con thú bông đó không phải là bị vứt đi, mà là bị Matsuda Jinpei, người thật sự không chịu nổi, may lại một lần nữa. May mắn là cậu khéo tay, sau khi nỗ lực nghiên cứu và học hỏi, nó đã được sửa lại trông ra dáng hẳn.
Nhưng điều đáng ghét là, sau một thời gian, Matsutani Shizu đến nhà cậu chơi, nhìn thấy con thú nhồi bông và chăm chú nhìn nửa ngày. Matsuda Jinpei cứ tưởng cô sẽ khen ngợi sự tận tâm của mình, mong chờ phản ứng của cô, ai ngờ Matsutani Shizu lại chỉ vào con thú nhồi bông và cười ha ha.
“Jinpei, đứa bé này xấu quá đi mất ha ha ha ha ha.”
Nụ cười của Matsuda Jinpei dần biến mất: “…”
Tên nhóc này hoàn toàn không nhớ mình đã làm gì mà.
Đã quen với việc bị Matsutani Shizu trêu chọc suốt nhiều năm, mặc dù miệng vẫn chê cái bờm tai mèo mà Matsutani Shizu tặng, nhưng Matsuda Jinpei vẫn chiều theo ý cô mà đội nó lên.
“…Thế nào?”
Cảm thấy hơi xấu hổ vì hành động của mình, khuôn mặt của chàng thanh niên tóc xoăn nóng bừng. Chiếc bờm tai mèo màu đen hòa hợp với màu tóc của cậu, nếu không nhìn kỹ, gần như sẽ nghĩ tai mèo thật sự mọc ra từ trên đầu cậu. Và dù ngượng, đôi mắt cậu vẫn không né tránh, chăm chú nhìn người trước mặt.
Matsutani Shizu không kìm được giơ ngón tay cái lên, đồng thời giơ cả chiếc điện thoại trong tay, “Tuyệt vời!”
Matsuda Jinpei nhanh tay che lấy camera, “Cấm quay phim.”
Lần này, mặc kệ Matsutani Shizu có năn nỉ, van xin thế nào, Matsuda Jinpei cũng quyết tâm không đồng ý. Và với sự nhạy bén và thân thủ của cậu, việc chụp trộm để lưu lại hình ảnh đó càng là điều viển vông.
Vì thế, Matsutani Shizu cảm thấy tiếc nuối, đành lùi một bước để cầu tiến, “Vậy sau này chỉ cần tớ muốn xem, cậu sẽ lại đội chứ?”
Matsuda Jinpei nhướng mày.
“…Sẽ chứ?”
Matsuda Jinpei cưng chiều ấn đầu cô xuống rồi xoa nhẹ, “Chỉ giới hạn tối nay, quá hạn không đợi.”
“Hả!?” Matsutani Shizu cực kỳ không cam lòng, “Thật sự không được sao?”
“Sao có thể dễ dàng cho cậu toại nguyện như thế, ít nhất cũng phải thể hiện thành ý tương xứng chứ?”
Matsuda Jinpei khoanh tay, đưa cằm lên. Dáng vẻ này kết hợp với chiếc bờm tai mèo càng giống một con mèo lớn tóc xoăn kiêu ngạo.
Matsutani Shizu lập tức hiểu ý cậu, “Nói cách khác, nếu muốn cậu đội bờm tai mèo, thì tớ cũng phải đội mới được?”
Nhận được sự đồng ý của Matsuda Jinpei, Matsutani Shizu như làm ảo thuật, quay đầu lấy ra một chiếc bờm tai mèo khác. Trước sự sững sờ của Matsuda Jinpei, cô khẽ mỉm cười, “Vậy thì ngược lại mà nói—nếu tớ đội bờm tai mèo, Jinpei cậu sẽ không có cách nào từ chối đúng không?”
“Hả?” Matsuda Jinpei cảm thấy mình vừa bị Matsutani Shizu gài bẫy, nhưng cô đã nhanh tay đội chiếc bờm lên đầu.
Vì thế, Matsuda Jinpei im lặng.
Chiếc bờm tai mèo màu đen có kiểu dáng tương tự với của cậu. Bên ngoài là màu đen. Phần lông bên trong, có lẽ để phù hợp với không khí Halloween, khác với thông thường, lại có màu cam, chỉ có một chùm lông đen nhỏ ở giữa. Chiếc bờm được làm thủ công tinh xảo và rất đáng yêu.
Matsutani Shizu hoàn toàn không cảm thấy đội bờm tai mèo là điều gì đáng xấu hổ. Cô thậm chí còn rất tinh nghịch nghiêng đầu làm nũng, và rất hứng thú mà "meo meo" với Matsuda Jinpei, người rõ ràng đã bị sự đáng yêu đó làm cho tan chảy.
Chờ đến khi Matsuda Jinpei mặt đỏ tai hồng định che miệng cô lại, Matsutani Shizu vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục trêu chọc cậu, “Jinpei cũng kêu một tiếng đi? Nào, meo~ meo meo meo—”
Bị chàng thanh niên tóc xoăn “bạo lực” trấn áp, Matsutani Shizu cuối cùng cũng im lặng.
Miệng bị che lại, cô không còn giãy giụa nữa, chỉ để lộ đôi mắt ướt át. Dưới ánh mắt trong veo đó, Matsuda Jinpei không tự nhiên hắng giọng hai tiếng, cực kỳ khó khăn mở miệng, khẽ nói: “…Meo.”
Matsutani Shizu cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Bàn tay tội lỗi của cô vươn tới mái tóc xoăn nhỏ của cậu, chỉ cần khẽ động tay ấn chiếc bờm xuống, trông nó sẽ giống như đôi tai cụp của một chú mèo “Jinpei meo meo”, khiến Matsutani Shizu đáng yêu đến mức không thể thở nổi.
Cô đầy mong đợi nhìn cậu, “Lại một lần nữa nhé?”
“…”
Matsuda Jinpei ôm Matsutani Shizu vào lòng, ngón tay cọ qua da thịt ở sau tai, giúp cô vuốt lại mái tóc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro