Vòng xoáy không lối thoát




Những ngày sau đó, Hogwarts vẫn rộn rã như thường. Bữa sáng ở Đại Sảnh vẫn ồn ào tiếng muỗng nĩa, Hannah và Susan vẫn ríu rít kể chuyện tán gẫu, Cedric vẫn tập Quidditch ngoài sân trong những buổi chiều có nắng. Mọi thứ trên bề mặt chẳng hề thay đổi.

Nhưng với em, từng bước chân qua hành lang giờ đây đều mang trọng lượng khác. Ánh sáng từ những ô cửa kính cao vút dường như trở nên xa xăm, còn tiếng cười đùa vang vọng lại nghe như vọng qua một lớp kính dày. Trong những khoảng khắc một mình, ký ức đêm mưa vẫn ập về, nhắc em rằng sự bình yên kia chỉ là vỏ bọc.

Mattheo không tìm đến, không nói thêm lời nào sau buổi chạm mặt ở hành lang. Chỉ là đôi lúc, khi em bất giác ngẩng đầu trong lớp Độc dược, đôi mắt xám lạnh kia đang lặng lẽ dõi sang, bình thản như thể ngoài em, cả căn phòng chỉ là khoảng trống. Hắn nhìn một nhịp, rồi quay đi, để lại khoảng trống rợn người, khiến em không biết đó là thật hay ảo giác.

Cedric bắt đầu chú ý. Anh nhận ra em hay lơ đãng giữa cuộc trò chuyện, hoặc thẫn thờ trước trang sách không lật. Nhiều lần, anh khẽ đan tay vào tay em, ép em nhìn vào mắt anh và cười, như thể chỉ cần một chút ấm áp cũng đủ kéo em khỏi vực sâu. Em gắng gượng đáp lại, nhưng đôi mắt anh ngày càng nhiều lo âu.

Một buổi tối, Cedric rủ em ra sân tập vắng. Ánh trăng dát bạc lên mái tóc nâu vàng của anh. Anh đặt chổi xuống, vòng tay ôm em từ phía sau, giọng anh trầm ấm nhưng pha chút van nài:
— "Anh biết có điều gì đó em chưa muốn nói. Không sao... anh không ép. Chỉ xin em đừng một mình chịu đựng. Anh ở đây."

Em đứng im, hít mùi cỏ đêm, mùi gió lạnh tràn qua da. Lồng ngực em nghẹn lại. Vòng tay anh ấm áp, nhưng không đủ xua đi cảm giác rằng một ánh mắt khác đang quẩn quanh đâu đó, kiên nhẫn chờ một sơ hở.

Tin đồn về vụ ẩu đả của hắn vẫn lan khắp Hogwarts như vết mực loang. Mỗi lần đi qua dãy hành lang của Slytherin, em đều cảm nhận được những ánh nhìn kín đáo nhưng soi mói.
Chiều hôm đó, em và Susan đi qua tầng sáu. Tiếng cười trầm thấp vang lên từ nhóm Slytherin đang tựa vào lan can. Một gã trong nhóm liếc sang em, khóe miệng nhếch lên đầy ẩn ý:
— "Con bé đó... chính là lý do Riddle suýt bị đuổi học, đúng không?"
Một tên khác hạ giọng, vừa cười khẩy vừa huých cùi chỏ vào bạn:
— "Nghe bảo hắn đấm nát mặt thằng kia chỉ vì cô nàng. Mê mệt đến thế thì ghê thật. Nhưng mà..." – Hắn hạ thấp giọng thêm, nửa đùa nửa thật – "Tao không ngu mà dây vào. Tao thích sống đủ răng."
Cả nhóm phá lên cười nhỏ, ánh mắt chớp nhoáng quét qua em—không hẳn đe dọa, nhưng đủ để da thịt em gai lạnh. Chúng quay lại trò chuyện với nhau, nhưng vài ánh nhìn vẫn liếc theo lưng em, như những mũi kim nhỏ, nhắc nhở rằng câu chuyện của Mattheo và em đang là đề tài để cả trường xì xào.
Em siết chặt quai cặp, đầu hơi cúi xuống, cố giữ nhịp bước thật đều. Susan đi cạnh, không hỏi gì, nhưng em thấy bàn tay cô khẽ chạm vào cánh tay mình, một cái siết nhẹ—một cách im lặng để nói rằng cô đã nghe tất cả.

Tối hôm đó, trong phòng Độc dược tối om chỉ còn ánh nến leo lét phản chiếu trên bàn gỗ cũ. Mùi thảo dược khô quyện với khói bạc khiến không khí đặc quánh. Em cố ghi chép công thức, nhưng chữ cứ mờ dần trước mắt.

Cedric ngồi bên, nhẹ nhàng lấy bút khỏi tay em.
— "Để anh xem." Anh sửa vài dòng, rồi ngẩng lên mỉm cười: "Nhiều rễ ngải quá, hỗn hợp sẽ nổ tung trước khi kịp đổi màu. Lần sau cẩn thận hơn nhé?"

Ánh mắt anh dịu dàng, kiên nhẫn, nhưng câu đùa nhẹ nhàng ấy lại khiến em thấy lòng trĩu xuống. Vì ngay khi Cedric cúi xuống, một âm thanh khẽ vang lên.

Rít... Cánh cửa phòng bật mở. Mattheo bước vào, bóng hắn in dài trên sàn đá. Mái tóc rối, áo choàng đen vương mùi khói thuốc. Hắn khựng lại khi thấy hai người ngồi sát bên nhau. Đôi mày nhíu lại một thoáng, rồi hắn giấu đi bằng nụ cười nhạt.
— "Ồ... tôi tưởng phòng này trống."

Giọng hắn đều đều, nhưng trong đáy mắt lóe lên chút khó chịu. Em biết rõ: hắn chẳng hứng thú gì với phòng Độc dược vào giờ này. Có lẽ hắn chỉ định tìm một chỗ thỏa mãn cơn phê pha của hắn để phớt lờ thế giới... nhưng sự xuất hiện của em và Cedric đã rút sạch hứng thú đó, để lại trong hắn sự bực bội âm thầm.

Khoé môi hắn nhếch thành nụ cười nhạt, nhưng trong đôi mắt xám thép đã thoáng qua một tia tối sẫm—khó chịu, sở hữu, và khó đoán—trước khi hắn giả vờ rời mắt đi.

Cedric ngẩng đầu, bình tĩnh:
— "Chúng tôi được phép luyện thêm. Nếu cậu cần, lát nữa chúng tôi sẽ rời đi."

Mattheo nhún vai, tiến về phía giá sách, giả vờ lật vài cuốn bụi bặm. Nhưng em cảm nhận rõ rệt: ánh mắt hắn chỉ dừng lại trên gương mặt em.

Bàn tay Cedric đặt nhẹ lên vai em—một động tác bảo vệ vô thức—nhưng khiến ánh nhìn Mattheo tối sầm. Không gian đột ngột đặc quánh.

— "Đừng lo," Cedric thì thầm, tưởng rằng em căng thẳng vì bài học. "Anh ở đây."

Những lời dịu dàng ấy lẽ ra phải khiến em nhẹ nhõm, nhưng ngược lại, nó như một lưỡi dao. Bởi ở cuối phòng, một ánh nhìn lạnh lẽo vẫn ghim chặt vào em, buộc em nhớ đến đêm mưa và tiếng cười khàn ám ảnh.

Em đứng bật dậy, ghế kéo trên nền đá tạo tiếng chát chúa.
— "Em... cần chút không khí."

Không đợi ai phản ứng, em gần như lao ra hành lang. Làn gió đêm luồn qua áo choàng khiến em rùng mình. Phía sau, Cedric gọi với theo, nhanh chóng đuổi kịp, nắm lấy cánh tay em.
— "Em ổn chứ? Anh xin lỗi... Anh không nên kéo em học muộn thế này."

Anh nhìn em, trong mắt vừa lo lắng vừa tự trách. Anh siết vai em, giọng trầm xuống:
— "Anh đã hứa sẽ để em an toàn... nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện hôm đó, anh lại thấy mình thật vô dụng. Anh ước giá như người ở đó là anh, không phải hắn."

Em chưa kịp trả lời thì một tiếng động khẽ vang từ cuối hành lang.

Mattheo.

Hắn đứng dựa vào tường, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối. Ánh mắt xám nhạt lạnh lẽo, nụ cười nhạt không rõ mỉa mai hay thách thức. Không khí đông cứng. Cedric siết chặt tay em, còn bóng lưng Mattheo thong thả quay đi, biến mất sau góc cua, để lại khoảng trống rợn người.

Trong khoảnh khắc ấy, em hiểu: có những trận chiến chưa bắt đầu, nhưng đã âm thầm vây kín. Và cả ba người—em, Cedric, Mattheo—đều đã bị cuốn vào vòng xoáy không lối thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro