150

Dinh thự Black nằm yên ắng trong một chiều mùa hè uể oải. Khi cánh cửa lớn bằng gỗ mun mở ra với tiếng kẽo kẹt quen thuộc, Sirius Black đã đứng sẵn nơi hành lang, tay khoanh trước ngực, ánh mắt không giấu nổi xúc động.

"Cuối cùng cũng về rồi hả," Sirius bước tới, ánh mắt dừng lại lâu hơn cả trên gương mặt em trai.

Regulus khẽ gật đầu. "Anh vẫn chưa học được cách chờ người mà không khoanh tay kiểu đó sao?"

Sirius phì cười, ôm chặt em trai một cái mạnh đến mức suýt khiến Regulus mất thăng bằng.

"Được rồi, đừng sến quá, tụi nhỏ đang nhìn đấy," Regulus hắng giọng, liếc nhanh về phía đám trẻ đang nhìn hai người với ánh mắt tò mò.

Mattheo bước qua trước tiên, tay đút túi, miệng lầm bầm, "Chú lúc nào cũng ôm nhau như mấy con mèo thế à?"

Sirius nhướng mày. "Còn hơn cái đứa như con – người suốt ngày dính vào con gái nhà người ta như mảnh da keo vậy."

Cả Doona và Mattheo đồng loạt quay phắt sang phía khác. Doona giả vờ chỉnh tay áo. Mattheo thì trừng mắt: "con dính hồi nào?"

Regulus liếc con gái, nén cười. "Thằng nhóc này giờ nói dối còn không thèm đỏ mặt nữa."

— Chú Sirius. — Theodore lên tiếng, lịch sự nghiêng đầu khi bước
vào.

— Chào cháu, Theodore. — Sirius cười, khẽ đập nhẹ vai cậu. — Ở đây không cần khách sáo. Cứ tự nhiên như ở nhà.

Harry bước vào sau, nụ cười sáng rỡ:

— Cháu cũng được tự nhiên chứ, chú?

—Tại sao không harry — Sirius dang tay ôm lấy Harry. — Lâu lắm rồi cái nhà này mới lại có hơi người.

Cuối cùng là Doona. Cô gái khẽ cúi đầu, giọng nhẹ nhàng:

— Chào bác Sirius.

Sirius hơi bất ngờ vì cách xưng hô, nhưng ánh mắt ông lập tức dịu lại, như thể nhìn thấy trong cô một sự nể trọng rất khác.

— Ồ, lâu lắm rồi đứa trẻ này gọi ta là "bác" thay vì "ông" đấy

Doona mỉm cười khẽ:

— Vâng.xin lỗi bác vì lúc trước con đã không tôn trọng bác

Sirius ôm lấy cháu gái rồi lắc đầu "không đâu con gái, ta xứng đáng bị như thế vì ta đã hiểu lằm cha con"

Regulus đứng bên nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hơn cả ánh nắng chiều xuyên qua khung cửa.

— Vào đi mấy đứa

Cô bước tới bên ông, tay khẽ chạm vào tay áo choàng của cha mình, như một đứa trẻ từng lạc đường cuối cùng tìm thấy nơi mình thuộc về.

Sirius vỗ vai từng người. "Vào đi, ta đã bảo Kreacher làm món thịt hầm kiểu xứ Wales rồi. Không ngon thì cứ trách nó, không phải ta và hôm nay không có bánh tonk làm đâu nên yên tâm đi"

Cả bọn bước vào phòng ăn, không gian tràn ngập ánh nến dịu dàng và mùi thơm từ món ăn vừa được dọn ra. Dưới ánh đèn, Dinh thự Black như trút bỏ lớp bụi thời gian và lạnh lẽo – có lẽ vì lần đầu tiên sau hàng chục năm, nó lại có tiếng cười nói đúng nghĩa của một gia đình.

_____

Ánh sáng từ chùm đèn cổ trên trần nhà chiếu xuống chiếc bàn dài gỗ mun, khiến mọi thứ trong đại sảnh của Dinh thự Black như trở nên lung linh hơn bình thường. Mùi bánh thịt nướng hòa với mùi bí đỏ hầm thơm lừng lan ra khắp gian phòng.

Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm trời, Sirius Black mới lại cảm thấy nơi này... thật sự là một mái nhà.

Ông nhìn sang bên phải — Regulus, em trai mà ông đã từng khóc đến kiệt sức vì tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ gặp lại, đang bình thản ngồi ăn súp bí đỏ, nét mặt ung dung đến lạ. Sirius chẳng giấu nổi nụ cười xúc động nơi khóe miệng.

"Em vẫn ăn kiểu cũ, ngồi thẳng lưng, không cựa quậy, không dính miệng như quý tộc học viện vậy," Sirius buông một câu trêu, nhưng giọng đầy yêu thương.

Regulus chỉ mỉm cười, đặt muỗng xuống đĩa. "Còn anh thì vẫn ăn như chó sói bị bỏ đói ba ngày. Cái đó không đổi."

"Thế mới sống thật với bản thân." Sirius nhún vai, cả bàn cười rộ.

Ở phía bên kia bàn, Mattheo dường như không hề nghe thấy gì. Hắn đang cúi xuống, cẩn thận gắp từng miếng thịt mềm nhất sang đĩa của Doona, rồi cúi sát thì thầm:
"Cái này mềm, không mày đau dạ dày đâu. Ăn miếng này trước."

Doona mím môi cười, chẳng phản bác, cũng chẳng né tránh như mọi khi. Có lẽ là vì sau những gì cả hai đã trải qua — những lần suýt chết, những lần đứng trước vực thẳm — thì cái cách hắn chăm sóc cô như thế này lại trở thành điều khiến cô thấy... yên lòng nhất.

"Mattheo, cháu có định cho con bé ăn một cách bình thường không đấy?" Sirius chống tay lên cằm, mắt lấp lánh trêu chọc.

Regulus cũng khẽ gật đầu, giọng không cao không thấp nhưng đầy ý nhị:
"Đúng là có mắt nuôi con gái phải lo xa. Từng miếng một, chu đáo đến đáng nghi..."

Mattheo vẫn không ngẩng đầu. "Con gái người hay bị bỏ bữa, con không lo thì ai lo?"

Câu trả lời ấy khiến cả bàn ăn bật cười. Theodore suýt sặc nước bí, Harry vừa cười vừa vỗ lưng cậu, còn Doona thì đỏ bừng mặt, lén huých nhẹ vào tay Mattheo.

"Mày đừng có phát biểu linh tinh trước mặt ba tao."

"Ba mày nghe còn khen đấy," Mattheo lầm bầm, vẫn gắp thêm một miếng nữa cho cô, mặt tỉnh bơ.

Regulus khẽ lắc đầu, cười hiền. "Không chỉ giỏi chiến đấu, còn biết cách dỗ người khác ăn nữa. Đáng gờm thật."

Bữa tối ấy kéo dài hơn bình thường. Không vì đồ ăn nhiều, mà vì chẳng ai nỡ đứng dậy. Đã quá lâu rồi họ mới có một buổi tối bình yên, ấm cúng đến vậy. Mỗi tiếng cười, mỗi lời trêu chọc, mỗi chiếc đĩa được chuyền qua chuyền lại... đều khiến cho Dinh thự Black như sống lại lần nữa.

Ở đầu bàn, hai anh em Sirius và Regulus ngồi cạnh nhau, nâng cốc bia bơ cụng nhẹ. Không cần nói gì thêm, chỉ một ánh nhìn là đủ hiểu:

Sau tất cả... cuối cùng họ cũng trở về.

Doona ngồi trên chiếc ghế đá trong vườn sau của dinh thự Black, tay cầm một cuốn sách chưa mở, mắt nhìn những đóa tử đinh hương vừa nở ven tường. Gió chiều mơn man, thổi nhẹ mái tóc cô.

Tiếng bước chân nhẹ vang lên sau lưng.

— "Con hay ngồi ở đây mỗi khi nghĩ ngợi điều gì đó."

Giọng nói quen thuộc khiến Doona quay đầu lại. Regulus đang đứng cách cô vài bước, khoác áo choàng lông nhẹ, ánh mắt hiền dịu như lần đầu ông đặt tay lên đầu cô gọi "con gái".

— "Vì nơi này yên bình." — Doona mỉm cười. "Con thích sự yên tĩnh ở đây, yên tĩnh... nhưng không cô đơn."

Regulus khẽ gật đầu, rồi ông ngồi xuống cạnh cô. Cả hai im lặng một lát, chỉ nghe tiếng gió lướt qua tán cây.

Một lúc sau, ông mới chậm rãi cất tiếng:

— "Cha đã nghĩ rất nhiều... kể từ khi quay lại. Về những gì mình đã bỏ lỡ. Về những đứa trẻ không may mắn như con."

Doona quay sang nhìn ông. Ánh mắt Regulus không nhìn cô, mà nhìn xa xăm về phía vườn cây:

— "Khi còn là linh hồn, cha từng lang thang quanh Hogwarts... quanh những ngôi nhà bị lãng quên. Cha nhìn thấy một cậu bé... hay ngồi co ro trong hành lang tối. Mỗi khi mọi người cười nói, cậu ta lặng lẽ rút vào bóng tối."

Giọng ông nghẹn nhẹ lại.

— "Cha không thể chạm vào cậu ấy, không thể an ủi. Nhưng nhiều đêm liền, cha nhìn thấy thằng bé đó khóc. Không ai biết cả. Không ai để ý. Chỉ có một linh hồn vất vưởng như cha, khi ấy, đứng nhìn mà bất lực."

Doona khẽ thì thầm:

— "Theodore..."

Regulus gật đầu.

— "Đúng. Là Theodore Nott."

Doona sững người một lúc, đôi mắt hiện rõ sự bối rối.

— "Thật... không thể tin nổi. Từ trước đến giờ, mỗi lần con gặp cậu ấy... Theo luôn cười. Lúc nào cũng nhẹ nhàng, bình tĩnh... và rất biết cách chăm sóc người khác."

— "Cậu ấy luôn làm con cảm thấy mình được quan tâm. Chưa từng một lần... để lộ điều gì."

Regulus nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, khẽ siết lấy tay con gái.

— "Đó mới là điều khiến cha càng đau lòng. Một đứa trẻ đã học cách giấu nước mắt vào trong, để làm chỗ dựa cho người khác... thì nó đã phải đơn độc đến mức nào?"

— "Cha... đã dõi theo cậu ấy từ khi đó sao?"

— "Phải." — Regulus quay sang nhìn cô, ánh mắt đong đầy cảm xúc. "Cậu bé đó khiến cha cảm thấy... không thể cứ biến mất. Cha nghĩ: nếu một ngày nào đó ta có thể quay về... ta sẽ không để những đứa trẻ như thế phải khóc một mình nữa."

Doona ngồi thinh lặng. Cô nhớ lại ánh mắt trống rỗng của Theodore, những câu nói ngắn gọn và cái cách cậu luôn giữ khoảng cách, không phải vì kiêu ngạo — mà vì quen với việc không ai nắm tay mình.

Regulus nhẹ nhàng đặt tay lên tay con gái:

— "Con có thể kể cho cha nghe... về bố mẹ thằng bé không? Cha biết họ là gia đình lâu đời, nhưng chưa từng thấy một ai đến thăm nó ở trường, hay gửi một dòng tin."

Doona nhìn cha mình, rồi nhẹ giọng:

— "Cha cậu ấy... là một Tử thần Thực tử. Bị giam ở Azkaban, rồi chết trong tù không lâu sau chiến tranh. Mẹ cậu ấy... mất sớm. Cậu ấy lớn lên trong một dinh thự lạnh lẽo, với đầy gia tinh, tiền bạc... nhưng không có nổi một người thân để gọi tên."

Regulus siết nhẹ tay cô.

— "Cha muốn... nhận nuôi nó. Và cả Mattheo."

— "Cả Mattheo?" — Doona mở to mắt.

Regulus khẽ gật đầu:

— "Mattheo chưa bao giờ có một mái nhà thật sự. Thằng bé sống như một con thú bị săn, bị dạy cách cắn trước khi bị cắn. Nhưng nhìn nó bên cạnh con, nhìn cách nó bảo vệ con... cha thấy nó vẫn còn trái tim, chỉ là bị chôn rất sâu."

Doona khẽ thì thầm:

— "Cha nghĩ họ sẽ... chấp nhận chứ?"

Regulus mỉm cười hiền:

— "Họ có thể không nói ra... nhưng ta biết, trong lòng họ, họ đã muốn có một nơi để gọi là gia đình từ lâu."

— "Và dinh thự Black..."

— "Sẽ là nơi đó." — Ông nhìn sâu vào mắt con gái. "Vì cha sẽ biến nơi này thành nhà. Không còn là pháo đài, không còn là di tích của dòng họ thuần huyết... mà là nơi có tiếng cười, bữa tối ấm cúng và ánh đèn luôn bật khi ai đó về muộn."

Doona mím môi, gật đầu. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả — vừa xúc động, vừa ấm áp. Cô khẽ dựa đầu vào vai cha mình.

— "Con tin... họ sẽ cảm nhận được điều đó."

Regulus vòng tay qua vai cô, siết nhẹ, giọng ông vang lên chậm rãi:

— "Gia đình... không phải là thứ được sinh ra cùng, mà là thứ ta chọn giữ lại bằng cả trái tim."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro