151

Regulus khẽ mỉm cười sau khi nhắc đến Mattheo và Theodore, rồi ông im lặng một thoáng. Gió chiều khẽ lướt qua, mang theo mùi hoa tử đinh hương và chút ấm áp hiếm hoi của hoàng hôn.

Ông tiếp tục, giọng trầm tĩnh nhưng đong đầy suy nghĩ:

— "Còn Harry..."

Doona ngước lên nhìn cha, ngạc nhiên.

— "cậu ấy... đã có bác Sirius làm cha đỡ đầu phải không cha?"

Regulus gật nhẹ:

— "Đúng. Sirius là gia đình của nó — và là người luôn khao khát được làm điều đúng đắn cho thằng bé. Nhưng cả hai chúng ta đều biết, chỉ có một mình bác con... đôi khi không đủ."

Ông quay sang nhìn Doona, giọng đầy cảm thông:

— "Harry từng là đứa trẻ bị bỏ rơi, sống dưới gầm cầu thang, chịu đựng những lời mắng nhiếc và ánh mắt ghẻ lạnh. Dù đã lớn lên... nhưng vết thương trong lòng nó không dễ lành."

Regulus thở dài nhẹ:

— "Ta sẽ nói chuyện với Sirius. Nếu Harry cảm thấy ổn, nếu thằng bé thực sự cần... ta sẵn sàng cùng Sirius chăm sóc nó. Hoặc nếu Harry muốn... ta cũng có thể nhận nuôi thằng bé. Không phải để thay thế ai, mà để thằng bé biết — nó luôn có một nơi để về."

Doona lặng người, trái tim cô rung lên vì xúc động. Cô biết rõ Harry — biết cậu mạnh mẽ ra sao, nhưng cũng cô đơn thế nào khi ánh đèn tắt.

Cô khẽ mỉm cười, đôi mắt long lanh:

— "Cha thật sự... là một điều kỳ diệu."

Regulus nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:

— "Không, con mới là kỳ diệu. Vì con là người đầu tiên khiến ta muốn quay trở lại cuộc đời này — và cũng là người khiến ta tin rằng... những đứa trẻ từng lạc lõng, cuối cùng đều xứng đáng có một mái nhà."

Doona vẫn ngồi bên cạnh, mắt ngước nhìn bầu trời nhưng lòng lại dõi theo từng lời của cha.

Ông đặt tay lên tay cô, bàn tay từng lạnh lẽo như bóng ma, giờ đây lại ấm áp lạ thường.

— "Con biết không, con gái..."

Giọng ông trầm nhưng dịu dàng, vang lên như lời thì thầm của gió:

— "Ta từng nghĩ... mình sẽ mãi mãi chỉ là một linh hồn lặng lẽ theo dõi con từ xa. Chỉ có thể đứng ngoài mọi thứ, không thể chạm vào, không thể bảo vệ con, không thể ôm lấy con mỗi khi con đau."

Doona quay sang nhìn ông, lòng chợt thắt lại. Ánh mắt của Regulus đầy xúc cảm, như mang cả một kiếp cô đơn chưa từng được thổ lộ.

Ông khẽ cười, như người vừa mộng mị bước ra khỏi màn sương năm tháng:

— "Nhưng... nhờ Mattheo. Thằng bé ấy đã trao cho ta cơ hội. Trao cho ta... sự sống. Một lần nữa được tồn tại... để có thể ngồi đây, ở bên cạnh con. Được nhìn thấy con trưởng thành, mạnh mẽ. Được nghe con gọi hai tiếng 'cha'..."

Regulus ngập ngừng, cổ họng như nghẹn lại.

— "Được ôm lấy con... cảm nhận con bằng cả trái tim mình, ta... ta thật sự cảm thấy hạnh phúc."

Doona không kìm được nữa, cô vươn tay ôm chầm lấy ông — cái ôm chặt như thể sợ nếu buông ra, ông sẽ tan biến mất lần nữa. Cô không nói gì, chỉ vùi mặt vào vai cha mình, để nước mắt thấm ướt áo ông.

— "Con yêu cha... rất nhiều..."

Regulus siết chặt con gái vào lòng, khẽ nhắm mắt lại. Khoảnh khắc ấy — không còn chiến tranh, không còn máu, không còn những oan hồn trong Bản đồ Marauder hay những bóng ma lẩn khuất trong căn nhà Black — chỉ còn hai cha con, bình yên như chưa từng mất nhau.

Buổi sáng tại dinh thự Black — nơi mặt trời đầu tiên của mùa hè chiếu rọi lên một mái nhà từng chỉ có im lặng.

Regulus ngồi trên chiếc ghế bành cũ, ánh mắt bình thản nhưng sâu lắng, nhìn từng đứa trẻ một cách chăm chú như thể ông đang lưu lại hình ảnh của chúng trong tâm trí

Sau một hồi im lặng, ông chậm rãi nói:

— "Ta đã từng là một linh hồn lang thang giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Trong thời gian đó, ta nhìn thấy nhiều điều... những đứa trẻ không ai ôm, không ai gọi là con, không một nơi nào gọi là nhà."

Ánh mắt ông dừng lại ở Harry.

— "Harry, con biết không? Ta đã thấy con ngồi bên cửa sổ phòng mình ở nhà Dursley, mỗi tối đều cố gắng giấu đi nước mắt. Ta thấy con ngồi bó gối bên giường, nhìn ảnh cha mẹ, tự hỏi mình sai ở đâu. Không ai đáng phải chịu đựng điều đó."

Harry siết nhẹ hai bàn tay. Không ai biết Regulus đã nhìn thấy những khoảnh khắc đó, những mảnh đời mà chính cậu từng cố giấu thật kỹ trong lòng.

— "Ta biết con đã có Siỉius là cha đỡ đầu... và ông ấy sẽ mãi là một phần quan trọng trong đời con. Nhưng nếu con cho phép, ta cũng muốn trở thành người cha thứ hai của con. Không cần thay thế ai. Chỉ là một nơi cho con tựa vào bất cứ khi nào con cần."

Harry ngước nhìn Regulus, ánh mắt cậu ngập nước. Lần đầu tiên có ai đó nói với cậu như vậy – không phải vì nhiệm vụ, không phải vì kỳ vọng, mà đơn giản vì yêu thương.

— "Con... chưa từng nghĩ sẽ có một gia đình như vậy." – Harry khẽ nói. – "Con từng nghĩ... con chỉ là người thừa. Nhưng giờ con biết mình có Sirius, và... nếu chú thật sự muốn, thì con cũng muốn gọi chú là cha. Dù chỉ là một chút."

Regulus không nói gì thêm. Ông đứng dậy, ôm lấy Harry – một cái ôm ấm áp, đầy dịu dàng. Cả căn phòng chìm vào một khoảng lặng trân quý.

Ông quay về phía Theodore, người vẫn ngồi trầm mặc từ nãy đến giờ.

— "Theodore... trong khoảng thời gian ta chưa quay lại thế giới này, ta đã chứng kiến rất nhiều lần con khóc một mình. Một đứa trẻ không ai nắm tay, không ai hỏi con ổn không. Ta không thể đến gần. Ta chỉ biết đứng nhìn."

Theodore khẽ cụp mắt. Không ai, thậm chí là Doona, biết rằng cậu từng khóc đến mức nào. Cậu luôn giấu mọi thứ sau nụ cười trầm lặng, sau những câu đùa bâng quơ.

— "Mày luôn cười mỗi khi gặp tao..." – Doona nói nhỏ, có phần nghẹn ngào.

Theodore ngẩng lên khẽ mỉm cười nhìn doona, nhưng không nói gì.

Regulus đến gần, ngồi xuống trước mặt cậu.

— "Ta biết cha con là ai, và ông ta chưa từng xứng đáng làm cha một người như con. Theodore, nếu con muốn... con có thể gọi ta là cha. Không phải để thay thế ai, mà để lấp đầy khoảng trống mà con từng cố gắng che giấu suốt bao năm."

Theodore nhìn ông. Trong đôi mắt thường ngày tĩnh lặng đó, nay long lanh thứ cảm xúc mà cậu chưa bao giờ để lộ.

— "Con không biết... mình có xứng đáng không." – Cậu khẽ nói. – "Nhưng... nếu cha thật lòng, thì... con sẵn sàng."

Regulus vươn tay, kéo cậu vào một cái ôm. Không vội vàng. Không lời hoa mỹ. Chỉ là một cái ôm dịu dàng và đủ lâu để cậu bé từng cô độc kia biết — giờ cậu đã có nhà.

Sau đó regulus lặng lẽ quay sang Mattheo — kẻ từ đầu đến giờ chỉ ngồi im lặng, ánh mắt lạnh lẽo hơn thường ngày như thể đang tự dựng lên một bức tường giữa mình và phần còn lại của căn phòng.

Regulus mỉm cười nhẹ, không tiếp cận theo cách ông đã làm với Harry hay Theodore. Với Mattheo, ông biết cần một cách khác.

— "Còn con, Mattheo." – Giọng ông chậm rãi, pha chút dí dỏm. – "Con muốn làm con trai ta... hay là con rể ta đây?"

Doona suýt sặc trà, trong khi Mattheo trợn mắt. Cả căn phòng bật cười nhẹ. Doona đỏ mặt quay đi. Mattheo liếc sang cô một thoáng trước khi quay về phía Regulus.

— "Con... Ơ..."

Cả phòng bật cười rần rần. Sirius huýt sáo, còn Theodore vỗ tay côm cốp.

Mattheo gãi đầu, gương mặt đỏ lên hiếm thấy. Cuối cùng, hắn lầm bầm:

— "Nếu được chọn... con muốn được là cả hai."

Regulus cười khẽ, ánh mắt rạng rỡ hơn bao giờ hết:

— "Con trai và con rể? Tham thế hả?"

Mattheo khoanh tay, nghiêng đầu, đáp tỉnh bơ:

— "Con thấy như vậy hợp lý mà. Vừa cưới được vợ, vừa có thêm cha. Combo hoàn hảo."

Sirius suýt nghẹn vì cười, trong khi Theodore huýt sáo khe khẽ. Harry gật gù, ra vẻ tán thành.

Doona liếc hắn một cái sắc như dao:

— "Mơ đi. Tao không cưới mày đâu."

Cả phòng khách lặng đi một giây, rồi phá lên cười rần rần.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro