29
Dinh thự Black hiện lên giữa làn sương như một tòa nhà ngủ quên giữa thời gian. Nhưng bên trong lại ấm cúng lạ thường. Những ánh đèn vàng dịu trải khắp hành lang, mùi gỗ trầm và hương trà bạc hà thoang thoảng trong không khí. Mattheo rùng mình nhẹ – không phải vì lạnh, mà vì cảm giác yên bình quá mức.
"Vào đi, đứng ngoài đó như bị nguyền vậy." – giọng Doona vang lên từ trong nhà, đầy trêu chọc.
"Tao vẫn chưa quen với việc cái dinh thự to đùng này là của mày đấy," hắn càu nhàu, bước qua cửa, đôi giày ướt nhẹp để lại dấu vết trên sàn gỗ bóng loáng.
"Ờ, tiếc thật. Mày không phải người thừa kế. Tắm rửa sạch sẽ trước khi dám than thở gì nữa đi." – cô ném cho hắn một chiếc khăn, rồi quay vào bếp.
Mattheo đứng giữa phòng khách, mắt lướt một vòng. Lò sưởi cháy bập bùng. Trên kệ vẫn là khung ảnh cũ của Regulus Black – trông ông ta rất đẹp trai, và Doona có đôi mắt của Cha. Hắn nhoẻn miệng cười, đặt tay lên bệ lò sưởi.
"Cha mày có để lại trà trong phòng cất bí mật không?" – hắn hỏi lớn, giọng cố ý kéo dài.
"Tao thề là tao sẽ bỏ thuốc xổ vào trà của mày nếu mày còn đòi hỏi kiểu đó." – Doona thò đầu ra, cầm theo hai ly cacao nóng – "Với lại, trà dành cho khách quý. Mày là người dọn dẹp."
Hắn phì cười, nhận lấy ly cacao từ tay cô.
"Dọn dẹp mà được phục vụ cacao nóng? Tao thấy mình được đối xử khá đặc biệt đấy."
"Đừng tưởng bở. Tao chỉ không muốn sàn nhà bị mày làm bẩn thêm thôi." – cô ngồi xuống ghế, rúc vào chiếc chăn dày mềm mại – "Thấy không? Nhà tao không lạnh. Không tối. Không có đầu lâu bay lơ lửng."
Mattheo im lặng một lúc. Nhìn quanh căn nhà, hắn khẽ gật đầu.
"Ờ. Tao thích chỗ này. Yên bình. Có mùi quế. Có mày."
Doona ngước mắt nhìn hắn. Không khí bỗng dịu hẳn đi.
"... Mày vừa nói sến lắm đấy, mattheo."
"Tao biết. Nhưng mày vẫn cười." – hắn nhún vai, dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ thành ly – "Thế nên tao sẽ nói tiếp."
Cô lườm hắn, nhưng khóe môi lại cong lên.
Khi hai đứa cùng im lặng, chỉ còn tiếng lửa lách tách và hương cacao nóng lan ra khắp phòng. Không còn Voldemort, không còn Tử Thần Thực Tử, không còn những lời nguyền chết chóc.
Chỉ có hai kẻ trẻ tuổi, ngồi bên nhau trong căn nhà từng là của một người cha – và bây giờ là nơi trú ẩn an toàn nhất.
"Ê Mattheo."doona
"Hử?"mattheo
"Nếu mày làm bẩn cái ghế đó, tao sẽ trừ 50 điểm Slytherin."doona
"Đây là nhà mày. Không phải Hogwarts."mattheo
"Nhưng tao vẫn thích phạt mày."doona
Uống xong tách cacao nóng mattheo lại nhấc chân lên đi thăm quan dinh thự to đùng này một làn nữa vì mùa hè trước hắn chưa khám phá đc hết
"Ê, mày có chắc là tao không được đi lang thang ở đây không?" – Mattheo vừa hỏi vừa... mở đại một cánh cửa gỗ ở cuối hành lang tầng hai.
"Ờ, cứ đi đi. Nhưng nếu mày lỡ mở nhầm phòng chứa mấy con bọ nổ của cha tao thì đừng gọi tao." – Doona trả lời vọng lên, vẫn đang đọc sách dưới phòng khách.
"Bọ nổ á? Thật không đấy?"
"Tao đùa đó. Nhưng nếu mày tìm được cái hầm rượu bí mật thì gọi tao."
Mattheo phì cười. Bên trong căn phòng hắn vừa mở ra là một tấm rèm dày phủ kín tường, bụi phủ lên bàn ghế gỗ cũ, nhưng có gì đó... không giống các phòng còn lại. Một biểu tượng nhỏ hình ngôi sao bảy cánh khắc trên góc bàn khiến hắn chú ý.
Rút đũa phép ra, hắn khẽ thì thầm:
"Alohomora."
Tách.
Một phần tường lùi vào, để lộ ra một lối đi nhỏ hẹp, phủ đầy mạng nhện. Ánh sáng từ đầu đũa chiếu vào, soi rõ một cầu thang dẫn xuống. Gió lạnh thổi qua làm tóc hắn bay nhẹ.
"Doona!" – hắn gọi lớn – "Tao tìm được cái gì đó rồi này!"
Vài giây sau, Doona xuất hiện,ánh mắt nghi ngờ.
"Đừng nói với tao là mày vừa mở hầm giam hồn ma tổ tiên."
"Không. Tao nghĩ... đây là phòng bí mật của ông ấy." – Mattheo gõ vào tường – "Biểu tượng này... cha mày từng khắc nó trên lá thư của ông ấy đúng không?....R.A.B"
Doona lặng người. Cô nhìn tường, rồi cẩn trọng bước vào.
Cầu thang đá dẫn xuống một căn phòng nhỏ, kín đáo nhưng không lạnh. Ánh sáng hiện lên từ những viên đá phát quang xếp trên kệ gỗ, bao quanh là những cuốn nhật ký cũ, một hộp kính chứa ảnh và một cái rương sắt có khóa bùa phức tạp.
Mattheo huýt sáo khẽ.
"Đây là... kho báu nhà mày à?"
Doona không trả lời. Cô mở hộp kính ra — bên trong là những bức thư cha cô viết cho cô từ khi cô còn bé, thậm chí cả những dòng nhật ký chưa từng được công bố của Regulus Black về thời điểm ông quyết định phản bội Voldemort.
"Cha tao... đã để lại tất cả những điều này. Không ai biết."
Mattheo nhìn cô. Gương mặt cô vừa xúc động vừa có gì đó rạng rỡ.
"Mày ổn chứ?" – hắn hỏi nhỏ.
"Ừ." – cô gật đầu, mắt vẫn nhìn những bức thư – "Tao chỉ không ngờ cha tao lại nghĩ xa đến vậy. Ông ấy... muốn tao tìm thấy những thứ này vào đúng lúc."
Mattheo ngồi xuống bên cạnh, dựa đầu vào tường.
"May mà tao tò mò."
"May mà mày chưa làm nổ cái gì." – cô đáp, mỉm cười.
Hắn quay sang, gác tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn cô.
"Doona này."
"Hử?"
"Nếu tao có một căn phòng bí mật... mày nghĩ tao nên giấu gì trong đó?"
"Chắc là gương để soi tóc. Mày chỉnh tóc còn lâu hơn tao trang điểm." – cô đáp không cần suy nghĩ.
Mattheo bật cười, ném cho cô một cái nhìn "đúng là không thể cãi lại". Cô cũng phá lên cười, lần đầu tiên sau nhiều tuần không còn căng thẳng, không còn máu me, không còn áp lực sinh tử.
Chỉ là hai đứa ngồi trong căn phòng nhỏ xíu, giữa kho báu bị lãng quên, và cười như thể thế giới ngoài kia không còn quan trọng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro