32

Cả nhóm Lumos Noctis đứng nghiêm nghị trước Dumbledore, biết rằng những gì họ sắp nói không phải là tin tốt đẹp. Mattheo bước lên trước, đôi mắt của hắn đầy lo lắng, sự căng thẳng rõ rệt.

"Cụ, Voldemort đã sống lại," Mattheo bắt đầu. "Nhưng không phải theo cách chúng ta nghĩ. Hắn hồi sinh bằng một phương thức khác, một nghi thức kỳ lạ mà chúng ta không hiểu hết được."

Dumbledore không phản ứng ngay lập tức, ông nhìn chăm chú vào Mattheo và Doona, sau đó quay sang những người còn lại trong nhóm. Ánh mắt của ông đầy nghiêm túc và khôn ngoan. Ông ra hiệu cho họ ngồi xuống.

"Các con nói rõ hơn đi. Làm sao các con biết chắc chắn rằng hắn đã hồi sinh?" Dumbledore hỏi, giọng trầm nhưng không thiếu sự cảnh giác.

Mattheo tiếp tục, đôi tay nắm chặt lại.
"Chúng con không hoàn toàn chắc chắn về cách thức, nhưng có một cảm giác rất rõ ràng. Hắn đang tồn tại, và không phải chỉ là hồi sinh như trước kia. Con cảm nhận được sự hiện diện của hắn, như thể hắn đang lẩn khuất đâu đó, chuẩn bị hành động."

Doona cũng lên tiếng, sự lo lắng trong mắt cô không thể giấu nổi.
"Chúng con đã cố gắng tìm ra dấu vết, nhưng mọi thứ đều quá mơ hồ. Có thể hắn đang ẩn mình và chuẩn bị cho một kế hoạch lớn hơn. Chúng ta cần ngừng hắn trước khi mọi chuyện quá muộn."

Dumbledore lặng lẽ nghe những lời này, đôi mắt ông tối sầm lại một chút khi nhận ra sự nghiêm trọng. Sau một lúc, ông nói:
"Vậy là các con đã chắc chắn rằng hắn đã quay lại, và không chỉ vậy. Hắn đang ẩn mình, tìm cơ hội để tấn công."

Mattheo gật đầu.
"Đúng vậy, cụ. Điều chúng con lo lắng là không chỉ mỗi sự hồi sinh của hắn, mà là kế hoạch tiếp theo của hắn. Nếu hắn đã sống lại, có lẽ hắn đang chuẩn bị điều gì đó to lớn hơn, có thể là một thảm họa."

Dumbledore trầm tư một lúc, rồi quay lại nhìn nhóm.
"Các con đã làm rất đúng khi tới gặp ta. Chúng ta sẽ phải tìm hiểu xem hắn đang làm gì và ngăn chặn hắn ngay từ lúc này. Tuy nhiên, các con phải hiểu rằng không thể chỉ dựa vào cảm giác hay những dấu vết mơ hồ. Chúng ta cần thông tin chính xác."

Cụ Dumbledore đứng lên, tiến về phía một bàn làm việc, rút ra một cuốn sách cổ dày cộp, mở ra và chỉ vào một số ghi chép.

"Voldemort không hồi sinh như những gì chúng ta biết. Nhưng có thể hắn đã tìm ra một cách để che giấu sự thật, hoặc sử dụng một nghi thức cổ xưa mà chúng ta không biết đến. Điều quan trọng bây giờ là không phải chỉ tìm cách hắn sống lại, mà là ngăn cản kế hoạch tiếp theo của hắn."

Cả nhóm nghe mà càng thêm lo lắng. Dumbledore tiếp tục:

"Chúng ta cần theo dõi các manh mối. Mỗi hành động của Voldemort đều có thể là dấu hiệu của một kế hoạch lớn hơn. Nhưng các con phải chuẩn bị tinh thần, hắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Hắn sẽ tìm mọi cách để chiếm ưu thế."

Theodore lên tiếng, giọng đầy quyết tâm:

"Chúng ta sẽ không để hắn có cơ hội nào. Chúng ta sẽ điều tra, theo dõi những sự kiện có thể liên quan đến hắn, tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào mà hắn có thể để lại."

Dumbledore gật đầu.

"Đúng vậy. Tìm kiếm các dấu vết và hành động nhanh chóng, nhưng đừng quên rằng các con đang đối đầu với một kẻ mạnh mẽ và đầy mưu mẹo. Nếu các con cần sự giúp đỡ, tôi sẽ luôn sẵn sàng hỗ trợ."

Sau cuộc gặp gỡ với Dumbledore, nhóm Lumos Noctis rời khỏi văn phòng, một cảm giác nặng nề bao trùm nhưng cũng đầy quyết tâm. Mặc dù chưa biết rõ kế hoạch tiếp theo của Voldemort, họ đều hiểu rằng đây chỉ mới là khởi đầu của một cuộc chiến đầy cam go và nguy hiểm.

Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập như tiếng cảnh báo.

Đinh đoong — đinh đoong — đinh đoong.

Mattheo đứng bật dậy, đũa phép đã nằm gọn trong tay từ lúc nào. Draco nhanh chóng kéo Doona đứng lùi ra sau, Enzo và Theodore giơ đũa chắn phía trước, ánh mắt quét nhanh mọi góc nhà. Không ai lên tiếng, chỉ có sự yên lặng đặc quánh của một nhóm người đã sẵn sàng chiến đấu.

Mattheo gằn giọng. "Có ai ngoài tụi mình biết chỗ này không?"

"Không." Doona đáp, giọng bình tĩnh nhưng sắc lạnh. "Trừ khi Dumbledore—"

Cạch.

Cửa mở.

Bước vào đầu tiên là một người đàn ông có mái tóc nâu xám, khuôn mặt hiền hậu nhưng nghiêm nghị — Remus Lupin. Theo sau ông là một phù thủy mắt giả gắn xoay vòng — Alastor "Mad-Eye" Moody, và một cô phù thủy tóc tím, ánh mắt rực lửa — Nymphadora Tonks. Cuối cùng, người bước vào mang theo khí chất nặng nề nhất — Sirius Black.

"Đừng lo, chúng tôi không phải Tử Thần Thực Tử," Tonks nháy mắt. "Chúng tôi chỉ đến chiếm chỗ."

"Và cụ Dumbledore gửi lời gọi các trò," Lupin nói, đưa ra một cuộn giấy được niêm phong bằng sáp Hogwarts. "Hội Phượng Hoàng tái lập, và các trò chính thức được mời tham gia."

Mattheo không rời tay khỏi đũa phép. Mắt hắn dừng lại ở Sirius, cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn — không hề che giấu sự khinh miệt.

Sirius bước lên một bước, giọng trầm và lạnh:
"Vẫn sống à, Riddle?"

Mattheo nghiêng đầu, cười nhạt. "Tôi cũng ngạc nhiên khi ông vẫn thở đều, Black."

Không khí giữa hai người gần như phát ra tia lửa. Tonks liếc qua Lupin, như ra hiệu. Lupin thở ra, xen vào nhanh:

"Chúng ta không có thời gian cho mấy trò ganh ghét cá nhân. Voldemort đã trở lại. Cụ Dumbledore cần hành động ngay."

Moody lên tiếng bằng giọng khàn đặc:
"Nếu bọn trẻ này biết chuyện gì đang diễn ra thì chúng ta không có lựa chọn khác."

Draco vẫn giương đũa. "Và nếu chúng tôi từ chối?"

Sirius liếc nhìn anh, ánh mắt lạnh băng. "Tụi bay không có lựa chọn đó. Voldemort quay lại là chuyện sống còn. Hoặc đứng với chúng tao... hoặc chết cùng đám của hắn."

Doona bước lên một bước, ngăn không khí bị đẩy quá xa. "Được rồi. Nếu là mệnh lệnh của cụ Dumbledore, chúng tôi sẽ nghe. Nhưng tôi có một điều kiện."

Tonks nhướng mày. "Gì thế?"

"Không ai trong Hội — nhấn mạnh là không ai — có quyền kiểm soát Dinh thự Black ngoài tôi."

"Và tôi cấm mấy người ko đc chạm tay vào bất cứ thứ gì liên quan đến ba tôi, ông nghe rõ chứ sirius black"Doona

Lupin gật đầu. "Dinh thự này thuộc về cháu. Chúng ta tôn trọng điều đó."

Sirius nhìn Doona, định nói gì đó, nhưng cô đã quay đi trước khi ánh mắt hai người chạm nhau. Lạnh lùng. Dứt khoát.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro