34

Dinh thự Black ngập ánh sáng — một điều hiếm hoi với nơi từng nổi tiếng vì lạnh lẽo và u ám. Nhưng đêm nay, từng cây nến đều cháy bừng lên như thể để chứng minh điều gì đó: Hội Phượng Hoàng đã trở lại.

Phòng khách lớn của Dinh thự Black lần đầu tiên sáng đèn đủ cả mười hai ngọn nến trên trần. Tấm rèm dày màu xanh lục được kéo sang hai bên, để lộ tường đá lạnh lẽo, và bức chân dung Regulus Black – người từng phản bội Voldemort – treo cao giữa phòng như một lời nhắc nhở im lặng.

Cụ Dumbledore ngồi ghế chủ tọa, mái tóc bạc dài buông sau vai. Xung quanh ông, hàng loạt gương mặt cũ và mới tụ họp: Remus,Sirius,gia đình nhà weasley... và ở góc đối diện, tam giác vàng — Harry, Ron và Hermione — ngồi lặng lẽ quan sát.

Doona Black bước vào, đi đầu nhóm Lumos Noctis. Sau lưng cô là Mattheo Riddle, Draco Malfoy, Theodore Nott và Enzo chistian. Sự xuất hiện của họ lập tức kéo theo một làn sóng xì xào. Bầu không khí đang ấm dần bỗng hạ xuống lạnh lẽo.

Molly Weasley thì thầm với chồng: "Sao Dumbledore lại cho bọn trẻ đó vào Hội?"

Ron cau mày: "Tụi nó không đáng tin."

Hermione chần chừ, nhưng không phản đối. Harry vẫn im lặng, mắt chỉ dán vào Mattheo.

Cụ Dumbledore ra hiệu mời nhóm Lumos Noctis ngồi xuống hàng ghế đầu. Draco ngẩng cao đầu, còn Theodore ném ánh nhìn lạnh lùng về phía Ron. Enzo cười khẽ. Chỉ Mattheo là im lặng, lưng thẳng, ánh mắt bình thản như thể không hề tồn tại trong căn phòng đầy định kiến này.

Sirius Black, đứng cạnh lò sưởi, khoanh tay trước ngực. Khi ánh mắt ông chạm vào Doona, tia lạnh lùng thoáng vụt qua.

"Làm gì có chuyện chúng ta lại để bọn trẻ của Slytherin ngồi vào bàn chiến đấu,"dumbledore ông đã suy nghĩ kĩ chưa vậy"ông cất giọng, nửa đùa nửa thật nhưng không giấu nổi sự gay gắt.

Doona vẫn giữ bình tĩnh. "Dinh thự này là của tôi. Tôi cho phép họ ngồi."

Sự im lặng rơi xuống. Cụ Dumbledore nhìn quanh.

"Có lẽ," ông bắt đầu, "chúng ta nên lắng nghe. Bởi nếu không nhờ nhóm Lumos Noctis, Voldemort có lẽ đã hồi sinh từ trước đó"

Harry sững người. "Cụ... biết?"

Cụ gật đầu. "Ta biết rằng, vào đêm cuối cùng của cuộc thi Tam Pháp Thuật, Mattheo đã đi theo Harry và Cedric đến nghĩa trang Riddle, khi nghi ngờ có điều bất thường. Chính cậu ấy đã phá vỡ nghi lễ hiến tế và đưa cả hai trở lại — còn sống."

Cả phòng chấn động. Hermione thở dốc. Ron tròn mắt.

Sirius cười nhạt. "Một câu chuyện đẹp. Nhưng liệu có đáng tin khi người kể là con trai của Voldemort?"

Doona đứng phắt dậy, giọng cô rắn như thép: ông đang xúc phạm người đã cứu mạng con trai đỡ đầu của ông."

"Ta chỉ nói sự thật." – Sirius đáp thẳng. "Regulus cũng từng chọn sai. Và nó đã chết như một thằng ngu. Ta không tin những gì tụi bây nói và ta ko muốn con đi theo con đường đó"sirius

Câu nói đó như đổ dầu vào lửa. Mặt Doona tối sầm.

"Tôi cấm ông xúc phạm cha tôi."

Sirius cau mày. "Con bênh một kẻ đã gia nhập Tử Thần Thực Tử?"

Doona tiến đến gần, từng bước vang lên rắn rỏi. "Bố tôi đã quay đầu. Ông ấy  cố cướp chiếc mề đay khỏi tay Voldemort, rồi hy sinh mạng sống để giữ bí mật đó. Bác không biết vì bác chưa bao giờ quan tâm."

Sirius chết lặng. Những người lớn xung quanh bắt đầu nhìn nhau.

Mattheo cất giọng trầm thấp: "Nếu chúng tôi nói dối, Voldemort đã sống lại từ năm ngoái rồi."

Ron lẩm bẩm: "Harry... cậu nhớ đêm đó không?"

Harry gật đầu, chậm rãi. "Mattheo... cứu bọn mình thật."

Hermione khẽ liếc sang Mattheo. "Tại sao cậu không nói?"

Mattheo không ngẩng đầu. "Vì không ai tin. Không cần thiết."

Doona quay lại nhìn mọi người. "Tôi tin.Và nếu cần, tôi sẽ lặp lại điều này cả trăm lần: Mattheo Riddle không phải cha hắn. Và nếu các người không thể phân biệt được điều đó, thì chính các người mới đang  gặp nguy hiểm."

Theodore khoanh tay: "Chúng tôi không ở đây để xin được chấp nhận. Chúng tôi ở đây vì chúng tôi biết điều gì sắp tới."

Draco chậm rãi gật đầu. "Và dù muốn hay không, các người cũng phải học cách chiến đấu bên cạnh tụi này."

Enzo thêm vào, nửa cười: "Hoặc ngồi yên để bị tàn sát,Hay là châm thêm trà để húp nỗi nhục của các người đi, Hội Phượng Hoàng?"

Sự im lặng bao trùm, lần này là của cả phòng.

Sirius không nhìn Doona nữa. Mắt ông lạc vào lò sưởi, nơi lửa cháy liu riu như sự thật vừa bị phơi bày.

Cụ Dumbledore khẽ mỉm cười. "Có lẽ chúng ta vừa được nhắc rằng đôi khi, ánh sáng không đến từ nơi ta mong đợi. Và lòng trung thành, cũng vậy."

Doona đứng thẳng, ánh mắt sắc bén như dao cắt. Khi những lời mỉa mai của Sirius chưa kịp lắng xuống, cô tiến lại gần ông với dáng đi mạnh mẽ, không hề run sợ.

"Đây là nhà của tôi," cô nói, giọng lạnh lùng nhưng đầy quyền uy. Mắt Doona nhìn thẳng vào Sirius, và sau đó quét qua cả phòng, dừng lại ở từng người có mặt. "Nếu ai không hài lòng hoặc dám đụng đến bạn  của tôi, hay đụng đến bố tôi, thì cút ra khỏi đây ngay lập tức."

Lời nói của cô như một lưỡi dao sắc, cắt phăng không khí căng thẳng đang bao trùm. Sirius, không ngờ lại bị đáp trả mạnh mẽ như vậy, trầm ngâm một lúc nhưng không dám thốt thêm lời nào. Doona đứng vững, đôi mắt không hề rời khỏi ông, khẳng định rõ ràng: "Đừng nghĩ rằng những người cũ như ông có thể làm gì tôi, hay xúc phạm bố tôi thêm một lần nữa."

Mattheo, đứng bên cạnh Doona, mỉm cười khẽ. Đó là sự ủng hộ ngầm mà không cần lời nói. Draco và Theodore cũng đứng bên cô, không một ai có vẻ sợ hãi hay e ngại.

Enzo, vẫn điềm tĩnh như thường lệ, đặt tay lên vai Doona, như một lời khẳng định thêm rằng nhóm của cô sẽ không bao giờ bị khuất phục.

Một lúc lâu im lặng trôi qua.

Cụ Dumbledore nhẹ nhàng cất giọng, phá vỡ sự im lặng: "Chúng ta đều ở đây vì mục đích chung. Đừng để những xung đột cá nhân cản trở con đường phía trước."

Molly Weasley, thấy không khí trở nên căng thẳng, nhẹ nhàng đặt tay lên tay chồng. "Hãy nhớ rằng, mọi người đều đang đứng trên cùng một chiến tuyến."

Sirius nuốt khan, cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng lần này là với sự thận trọng: "Tôi chỉ muốn mọi người hiểu rõ về những gì đã xảy ra trong quá khứ."

Doona không buồn đáp lại ông, chỉ quay người lại nhìn nhóm Lumos Noctis, một ánh mắt mạnh mẽ và đầy quyết tâm.

"Chúng ta đã làm những gì cần làm. Và sẽ tiếp tục làm những gì phải làm."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro