37

Sáng hôm sau, trong văn phòng Hiệu trưởng, Dolores Umbridge bước vào với một sấp giấy trong tay, môi mím lại thành một đường kịch độc.

"Thưa Giáo sư Dumbledore, tôi xin nộp bản báo cáo khẩn về năm học sinh vi phạm nghiêm trọng nội quy nhà trường. Chúng đã uy hiếp giáo viên, chống đối thẩm quyền của Bộ và... sử dụng phép thuật cấp cao trái phép trong khuôn viên trường."

Dumbledore đang tưới cây, chiếc chậu lơ lửng giữa không trung. Ông không vội nhìn bà ta, chỉ mỉm cười dịu dàng.

"À, tôi biết vụ đó." Giọng ông nhẹ như gió sớm. "Tôi có nhận được phản ánh từ chính các học sinh ấy. Cũng như bản sao ký ức đầy đủ được Doona Black gửi đến — rất đúng thủ tục."

Umbridge giật mình. "Họ... họ dám báo cáo tôi trước?"

"Không phải báo cáo," Dumbledore đặt bình tưới xuống. "Là bảo vệ bản thân. Một hành động rất đáng hoan nghênh, trong bối cảnh giáo viên mới có vẻ... chưa nắm hết quy tắc giáo dục tại Hogwarts."

"Tôi hành động theo đúng chuẩn mực của Bộ!" Umbridge phản đối, bắt đầu đỏ mặt. "Và học sinh không có quyền đe dọa giáo viên—!"

"Bà Dolores." Giọng Dumbledore vẫn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt ông lúc này không còn cười nữa. "Họ không đe dọa. Họ tự vệ. Còn nếu bà muốn mang chuyện này lên Bộ... tôi e bà sẽ phải giải thích vì sao một giáo viên lại dùng bút máu — một vật phẩm bị liệt vào hạng cấm nhẹ của Luật Pháp Thuật 1927."

Umbridge đứng chết lặng.

Dumbledore xoay người, mắt sáng như ánh sao trong bóng đêm:

"Tôi không cần phép thuật mạnh để bảo vệ học sinh của mình, Dolores. Tôi chỉ cần sự thật. Và sự thật là... bà vừa đánh thức một nhóm mà chính Tom Riddle cũng đã từng thất bại."

Umbridge nuốt nước bọt, ôm chặt tập hồ sơ, lặng lẽ rời khỏi văn phòng. Cánh cửa khép lại sau lưng bà ta với tiếng cạch nhẹ như lời cảnh báo cuối cùng

Tối muộn, một con Phượng Hoàng lửa xuất hiện trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin. Ánh sáng nó phát ra dịu nhẹ nhưng rõ ràng, dẫn lối cho năm cái bóng quen thuộc: Doona, Mattheo, Draco, Enzo, và Theodore.

Con phượng hoàng lượn một vòng, để lại một lời nhắn ngắn gọn hiện lên giữa không trung bằng lửa:

"Phòng Hiệu Trưởng. Ngay."

Văn phòng Dumbledore tĩnh lặng, đèn mờ và mùi bút lông, sách cổ hòa quyện với hương trà bạc hà.

"Chào các con," ông dịu dàng. "Ta nghĩ đã đến lúc trao cho các con một sứ mệnh."

Doona nheo mắt. "Sứ mệnh gì?"

Dumbledore bước đến giá sách, kéo nhẹ một quyển da cũ kỹ, để lộ ra một bản đồ Hogwarts cổ xưa, nơi những điểm sáng li ti di chuyển không ngừng.

"Umbridge không đến đây để dạy học. Bà ấy được cử tới để kiểm soát thông tin, để bóp nghẹt những ai dám nói sự thật về Voldemort."

Mattheo nghiêng đầu, giọng lạnh lùng: "Và cụ muốn tụi con làm gì?"

"Chống lại, như các con đã luôn làm. Nhưng lần này, có hệ thống."

Dumbledore lấy ra một cuộn da dê, trải lên bàn. Trên đó là danh sách những học sinh từ các nhà, có năng lực, có dũng khí — và có nguy cơ trở thành mục tiêu của Umbridge.

"Ta muốn các con lập một nhóm huấn luyện thực chiến. Bí mật. Ngay trong trường."

Enzo nhíu mày. "Một đội phản kháng?"

"Một đội bảo vệ," Dumbledore sửa lại. "Phòng khi Voldemort trở lại. Và cả phòng khi Bộ không còn bảo vệ học sinh nữa."

Draco khẽ cười. "Hay đấy. Vậy là cuối cùng cũng được làm việc thật thay vì ngồi nghe đạo lý."

Theodore cất tiếng: "Tên nhóm?"

Doona nhìn cả bọn, mắt ánh lên ngọn lửa quen thuộc "Dumbledore Army"

Dumbledore gật đầu. "Tốt. Từ giờ, Phòng Yêu Cầu sẽ là nơi bí mật của các con. Ta đã đặt câu lệnh bảo vệ rồi. Chỉ những ai có mục đích luyện tập thực chiến mới thấy được cửa vào."

Ông ngừng lại một chút.

"Hãy dạy họ những gì các con đã học trong bóng tối. Bởi vì chiến tranh đang đến gần... và thế hệ của các con là hy vọng cuối cùng." 

Tối muộn. Dãy hành lang tầng 7, phía sau bức tranh ông Barnabas bị yêu tinh đập đầu.
Một nhóm nhỏ học sinh len lén đi qua, mắt láo liên, bước chân gấp gáp nhưng cẩn trọng.

Bức tường trống lóe sáng. Một cánh cửa xuất hiện. Phòng Yêu Cầu đã mở.

Bên trong căn phòng kỳ diệu, ánh sáng ấm áp tỏa ra từ hàng trăm ngọn nến lơ lửng. Các kệ sách, vật dụng huấn luyện phép thuật, bao cát, hình nộm và một chiếc bảng lớn hiện rõ tên:

"LUMOS NOCTIS — Ánh sáng giữa bóng tối"

Doona đứng trước bảng, tay khoanh trước ngực. Mattheo dựa hờ vào tường, ánh mắt quan sát. Draco, Enzo, và Theodore lặng lẽ canh cửa.

Doona lên tiếng, giọng rõ ràng, dứt khoát:

"Tụi tao không ở đây để chơi. Cũng không phải lập hội phản động như Umbridge sẽ gọi. Tụi tao thành lập nhóm này để dạy nhau sống sót. Tụi mày thấy rồi đó — trường này không còn an toàn. Giáo viên thì tra tấn học sinh. Sự thật bị bóp méo. Và chiến tranh đang gõ cửa."

Harry, Hermione, Ron, Ginny, Luna, Neville... và vài chục học sinh khác im lặng. Họ nhìn nhau, rồi nhìn lại những đứa trẻ từng bị coi là 'đáng ngờ'.

Mattheo bước lên, khoanh tay, giọng thấp:

"Tụi tao không bắt buộc ai. Nhưng nếu mày muốn học cách chiến đấu. Nếu mày muốn biết bùa chắn thật sự vận hành thế nào. Nếu mày muốn đứng giữa trận chiến mà không chết trong 3 giây... thì mày nên ở lại."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro