39

Mattheo thở dài, rồi chìa tay ra trước mặt cô.
Doona nhìn bàn tay ấy — lạnh, thô, chai sạn, nhưng lại vững vàng một cách lạ thường.

"Về đi. Mai còn khối việc phải làm. Nhóm Lumos của mày không thể có một thủ lĩnh mắt thâm, mệt mỏi, cáu bẳn."

Doona bật cười khẽ, một tiếng nhẹ hơn gió.

"Thế mày lo cho tao, hay lo cho mày bị tao cáu?"

Mattheo nhún vai, tay vẫn không rút lại.

"Cả hai. Nhưng chủ yếu là tao lo."

Doona nhìn hắn thêm vài giây, rồi đặt tay vào lòng bàn tay hắn.
Bàn tay hắn siết lấy tay cô — không quá chặt, nhưng đủ để cô thấy mình không hề một mình.

Mattheo kéo cô đứng dậy, giọng trầm khẽ:

"Ngủ đi, Doona. Mai còn phải chỉ huy bọn ngu như Enzo với Draco đấy."

"Bọn nó mà nghe thấy chắc cào nát mặt mày."

"Thì có mày chữa cho tao."

Cả hai bật cười nhẹ. Rồi im lặng cùng bước đi trong đêm, để lại hành lang trống rỗng, và hơi ấm mơ hồ

Phòng Yêu Cầu mở ra như thể đã biết chính xác họ cần gì — một đại sảnh rộng với trần cao, tường ốp gỗ tối màu, bao quanh là các tấm gương và mô hình huấn luyện. Đoàn quân Dumbledore đã có mặt từ trước, đứng thành nhóm với vẻ dè chừng khi nhóm Lumos Noctis bước vào.

Không khí lập tức căng như dây đàn.

"Ôi trời, mùi gì lạ thế?" — Enzo nhếch môi — "Mùi ganh tị hả?"

Draco cười nhạt, ánh mắt sắc như dao lướt qua tam giác vàng.

"Thôi ngay cái kiểu châm chọc đó." — Hermione bước lên — "Chúng ta tới đây để luyện tập, không phải đấu đá."

"Vấn đề là tụi mày chưa bao giờ xem tụi tao như một phần." — Theodore nói nhỏ, nhưng đủ để cả phòng nghe.

Doona im lặng. Ánh mắt cô quét qua tất cả, cuối cùng dừng lại ở những tấm gương sau lưng Harry.

"Ai không ưa, mời đi ra. Tụi tao không có thời gian dỗ dành ai hết." — cô lạnh nhạt.

Dumbledore đúng lúc bước vào, cắt ngang không khí căng thẳng.

"Hôm nay, các con sẽ thực hành bùa hộ mệnh nâng cao. Ai làm được hãy giúp người chưa làm được. Hãy nhớ: sức mạnh là để bảo vệ, không phải để hơn

Doona đứng giữa, mắt nhìn cả phòng.

"Bắt đầu chia nhóm."

    •    Mattheo lãnh đạo nhóm Chiến thuật tấn công: dạy cách phá khiên, vượt bẫy, phản đòn.
    •    Draco phụ trách Phòng thủ cấp cao.
    •    Theodore hướng dẫn Bùa trói nâng cao và phản ứng nhanh.
    •    Enzo tập trung vào Phát hiện kẻ địch giấu mặt, giả dạng, ảo ảnh.
    •    Doona giám sát toàn bộ và phụ trách nhóm kết hợp thực chiến.

TAM GIÁC VÀNG bị chia vào ba nhóm khác nhau:
    •    Harry –  Mattheo
    •    Hermione –  Enzo
    •    Ron –  Draco

Cả ba trông không mấy vui.

Harry và Mattheo

"Cầm đũa đúng. Vai không gồng như thế."
Mattheo nói khẽ, đứng sau Harry, chỉnh tay cậu ta như thể đã quá quen với việc này. Harry nhăn mặt nhưng không phản kháng.

"Tôi biết."
"Mày nghĩ mày biết. Nhưng mà không." — Mattheo lạnh lùng.

Bùm! Câu Expelliarmus của Harry bật ra, yếu như gió thở.
Mattheo không buồn né, chỉ giơ đũa phản lại một câu:

"Protego Maxima."

Cả làn bùa bật ngược, Harry lùi lại, thở mạnh.

Mattheo chậm rãi:

"Nếu mày không học cách kiểm soát cơn tức giận, mày sẽ chết trước khi kịp giơ đũa."

Harry nheo mắt. Có tức. Nhưng cũng... thấy đúng.

"Mình có cảm giác... hắn đã trải qua nhiều thứ hơn mình nghĩ."

Hermione và Enzo

"Đây là hình nộm Tử thần Thực tử. Một số sẽ là thật – tao đã gài ảo ảnh."
Enzo nói nhẹ, nhưng không hề đùa.

Hermione nghi hoặc:

"Tôi không thấy gì."

Enzo cười:

"Đó là vấn đề. Tụi nó không để mày thấy."

Hình nộm ập tới – nhưng Hermione phát hiện mình đang bị bao vây. Cô thốt lên:

"Reducto!"
Nhưng đó là ảo ảnh. Một câu Stupefy bắn tới từ phía khác.

Enzo đỡ bùa thay cô.

"Tập nhìn bằng đầu, không bằng mắt. Mắt dễ bị lừa."

Hermione bực, nhưng nhìn Enzo như đang đánh giá lại.

"Hắn không phải kiểu ngu ngốc, khoe khoang. Hắn chiến đấu như... đang chơi cờ."

Ron và Draco

Không ai nói gì. Chỉ có tiếng phép va chạm nhau.
Ron gầm lên:

"Tao không cần Malfoy dạy tao!"

Draco nhếch môi:

"Không cần cũng được. Nhưng chết thì đừng than."

Ron bắn tới một chuỗi bùa. Draco đỡ tất, rồi ném lại một câu Flipendo Maxima — Ron bay ngược ra sau, đập lưng vào đệm.

Draco bước lại, giọng lạnh:

"Đây là chiến trường. Không phải sân sau nhà Weasley. Nếu không học nghiêm túc, đừng đứng trong hàng ngũ tụi tao."

Ron lườm, môi mím chặt. Nhưng không cãi nữa.

"Khốn thật... hắn giỏi thật."

Mattheo nhìn quanh. Tất cả đều đang tìm người ghép đôi — trừ Doona, vẫn đứng một mình. Một vùng trống kỳ lạ bao quanh cô, dù không ai nói thành lời. Như thể... có gì đó khiến họ tránh né cô theo bản năng.

"Không sao." — cô nhún vai — "Tập một mình càng dễ."

Mattheo đứng đối diện với Harry. Nhưng đôi mắt hắn không rời khỏi Doona.

Khi cô giơ đũa, ánh sáng bừng lên — trắng bạc, tinh khiết, mạnh mẽ — tạo thành một vòm bảo vệ hoàn hảo rồi hóa thành một làn sáng nhẹ xoay quanh cô như gió cuốn.

Trong khoảnh khắc ánh sáng chiếu qua, Mattheo thoáng thấy trong gương phía sau cô một hình mờ... có vẻ giống một con vật — lông trắng, mảnh mai, và... có thể là một chiếc đuôi?

Hắn cau mày. Nhìn lại. Gương lại chỉ phản chiếu cô gái với đũa phép trong tay.

"Ảo giác?" — hắn tự hỏi.

Cô quay lại, bắt gặp ánh nhìn của hắn.

"Mày nhìn cái gì?"

"Không gì." — Mattheo lắc đầu, gượng nhẹ — "Chỉ thấy mày giỏi thật."

"Tao biết." — cô quay đi, lạnh lùng. Nhưng trong giây lát, ánh mắt cô ánh lên điều gì đó... lo lắng?

Phía bên kia, các thành viên vẫn luyện tập. Harry liếc sang Doona, thì thầm với Hermione:

"Tớ không chắc cô ấy dùng phép gì... nhưng sức mạnh đó không bình thường."

"Đừng vội kết luận. Cô ấy là con gái của Regulus black — nhưng cụ Dumbledore tin tưởng cô ấy tuyệt đối." — Hermione thì thào.

"Đôi khi... ánh sáng mạnh quá cũng che giấu thứ gì đó." — Harry nói, mắt vẫn nhìn về phía cô gái tóc trắng xanh dương đang lặng lẽ tập luyện một mình.

Còn Mattheo — hắn quay về vị trí, tiếp tục luyện tập với Harry, nhưng tâm trí đã không còn ở đó.

"Ánh sáng trắng... hình ảnh lạ trong gương... và đôi mắt cô ấy khi giận dữ..."
"Không thể nào là phù thủy bình thường." — hắn nghĩ thầm.

Chưa có bằng chứng, nhưng nghi ngờ đã được gieo mầm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro