42
Umbridge trừng mắt.
— "Hừ... Càng ngày tôi càng thấy việc để những học sinh như các em ở lại Hogwarts là sai lầm lớn nhất của Bộ Pháp thuật."
— "Vậy sao bà không thử đuổi tụi tao đi?" — Mattheo lạnh lùng hỏi, ánh mắt hắn như xoáy sâu vào tâm trí người đối diện.
Bà ta rút đũa phép ra, run nhẹ vì tức giận. Nhưng ngay lúc ấy — Theodore bước lên, phất nhẹ cổ tay, và cả căn phòng tối sầm lại.
— "Nox Votum." — Câu chú ngân vang, và những mảng bóng đổ từ góc phòng kéo dài ra, uốn lượn như sinh vật sống.
Tường rung khẽ. Các ngọn nến vụt tắt.
Từ trên trần nhà, một vầng sáng bạc rọi xuống như ánh trăng thật sự.
Draco — đứng giữa vùng sáng ấy, thì thầm:
— "Lumos Solem."
Ánh sáng từ đũa phép cậu bùng nổ, chiếu thẳng vào Umbridge. Không phải để đốt cháy, mà là để phơi bày. Mọi ảo thuật, phù chú ẩn giấu, lớp che giấu dưới áo choàng bà ta bị bóc tách từng chút một. Trong tích tắc, ai cũng nhìn thấy tấm bùa theo dõi, và một vật đen tuyền nặng mùi Hắc ám treo ở thắt lưng Umbridge.
— "Cái đó..." — Một học sinh lắp bắp. — "Đó là Mắt Quỷ Gương Chiếu!"
Umbridge lập tức kéo áo che lại, giận dữ hét lên:
— "Đủ rồi! Các em sẽ bị đình chỉ—"
— "Thử mà xem." — Doona cất giọng. Cô tiến lên, chầm chậm, từng bước như nhấn chìm không khí quanh cô vào tĩnh lặng.
Một vòng sáng bạc chói lòa bùng lên quanh Doona. Không phải ánh sáng bình thường... mà là thần hộ mệnh. Một con cửu vĩ hồ, cao lớn, uy nghi, ánh bạc rực rỡ, hiện lên giữa lớp học, đôi mắt nó ánh đỏ như lửa.
Cả lớp sững sờ.
Umbridge bước lùi lại, tay run rẩy.
Mattheo không nói gì, chỉ nhìn thần hộ mệnh đó, rồi quay sang Umbridge. Một giây sau...
— "Reducto!"
Luồng phép của hắn không nhắm vào người, mà nhắm thẳng vào bục giảng trước mặt bà ta. ẦM — một vụ nổ đập tan mặt gỗ, khiến Umbridge ngã nhào ra phía sau, váy áo lấm lem bụi đá.
Enzo bước lên, nửa cười nửa lạnh:
— "Tụi này không phải Gryffindor để biết nhịn. Bà nên nhớ kỹ điều đó."
Draco thong thả xoay đũa phép trên ngón tay.
— "Và tụi tao không ngán những người nhân danh luật lệ để lạm quyền."
Một khoảng lặng ghê người kéo dài.
Doona quay đầu nhìn cả lớp — không một ai dám nói, dám can. Sự thống trị của Umbridge... vừa bị bẻ gãy ngay trước mắt.
— "Bà có thể báo lên Bộ." — Doona lạnh nhạt nói, ánh mắt vẫn sáng rực. — "Nhưng nếu còn một lần nào nữa bà thử động đến tụi tôi..."
Cô ngừng lại, vạch đầu đũa thành một vòng tròn lửa đỏ trên sàn đá — nó cháy lên, tạo thành ký hiệu Lumos Noctis.
— "...thì tôi thề trên tên cha mình, bà sẽ không còn rời khỏi Hogwarts bằng đôi chân của chính mình."
Umbridge không đáp được lời nào. Bà ta lồm cồm bò dậy, khuôn mặt méo mó vì kinh hoàng và nhục nhã, rồi vội vã bỏ chạy khỏi lớp, váy xoè như cơn gió.
Không khí trong đại sảnh đường Hogwarts hôm nay khác thường. Những ngọn nến lơ lửng trên trần bỗng như chập chờn, ánh sáng lập lòe như hơi thở cuối cùng của một đêm yên bình vừa bị xé toạc.
Các học sinh được yêu cầu rời khỏi sảnh ngay sau bữa sáng. Chỉ còn lại nhóm Lumos Noctis đứng gần nhau, ánh mắt lạnh lùng và dè chừng, bao quanh bởi các giáo sư, thành viên Hội đồng Hogwarts và đặc biệt là Dumbledore ngồi lặng thinh trên chiếc ghế trung tâm, ánh mắt sắc bén mà không mất đi vẻ từ bi.
Dolores Umbridge bước lên với nụ cười ngọt như độc dược, tay cầm theo một xấp giấy dày cộp.
— "Tôi đến đây, thay mặt Bộ Pháp thuật," — bà ta lên tiếng, giọng the thé như dội vào vách đá. — "Để trình bày về một vấn đề nghiêm trọng. Cụ thể là về nhóm học sinh mang tên Lumos Noctis, đứng đầu là cô Doona Black."
Mọi ánh mắt xoay sang nhóm đứng giữa phòng.
— "Những học sinh này," — Umbridge tiếp tục, — "liên tục thể hiện hành vi bất tuân trong lớp học, sử dụng phép thuật cấp cao không được cho phép, phản kháng giáo viên, và có dấu hiệu liên quan tới những thế lực không minh bạch."
Doona không nhúc nhích. Mattheo khoanh tay, ánh mắt lạnh tanh dán chặt vào Umbridge như thể chỉ chờ để xé nát bà ta bằng một câu nói.
— "Tôi yêu cầu nhà trường đình chỉ toàn bộ nhóm này để điều tra," — Umbridge kết luận, vẻ đắc thắng lấp ló nơi khóe môi.
Sự im lặng bao trùm trong ba giây.
Rồi giáo sư McGonagall đứng bật dậy, giọng cao vút:
— "Tôi phản đối."
Bà nhìn thẳng vào Umbridge, ánh mắt sắc lạnh chưa từng thấy.
— "Tôi đã giám sát các buổi học của cô Doona Black và nhóm Lumos. Tất cả đều có biểu hiện xuất sắc, đạo đức tốt và thể hiện ý thức rõ ràng về trách nhiệm với cộng đồng phù thủy."
Gonagal bước lên trước, đôi mắt sáng dưới đôi kính nửa gọng.
— "Tôi đã theo dõi các em ấy từ năm đầu. Mattheo Riddle — xuất sắc ở cả Thực hành và Lý thuyết. Enzo Chistian — đứng đầu lớp phòng chống nghệ thuật Hắc ám. Draco Malfoy — từ một học sinh ngạo mạn đã thay đổi tích cực nhờ tình bạn với nhóm này. Theodore — điểm cao nhất lớp Độc dược. Và Doona Black... một cô bé có lòng nhân hậu hiếm thấy"
Giọng bà ngập tràn cảm xúc.
Snape lặng lẽ đứng lên tiếp lời:
— "Và nếu có ai vi phạm, đó chính là cô." — Giọng ông sắc như dao. — "Chúng tôi đã nhận được nhiều phản ánh về việc cô trừng phạt học sinh bằng những phương pháp bị cấm — dùng máu, bạo lực tâm lý, và sự can thiệp vào trí nhớ."
Ánh mắt các thành viên trong hội đồng bỗng chuyển hướng. Một trong số họ — bà Bones từ Cơ quan Thi hành Luật Pháp Thuật — cau mày.
— "Bà có đang dùng 'Mắt Quỷ Gương Chiếu' để theo dõi học sinh trong Hogwarts không, thưa bà Umbridge?" — bà hỏi.
Umbridge tái mặt.
— "Tôi... tôi chỉ..."
— "Đó là một công cụ bị liệt vào danh sách hắc pháp," — giáo sư Flitwick cắt ngang, giọng bình thản nhưng sắc như lưỡi dao. — "Chỉ cần sử dụng nó thôi đã đủ để bị tước giấy phép giảng dạy."
Tiếng bàn tay đập mạnh xuống vang lên từ phía Hagrid.
—"Doona là một cô bé tốt, ko có nó và nhóm này thì ko biết chúng ta đã phải đối mặt với những chuyện gì— " và cũng chính Mattheo Riddle đã cứu họ khỏi cái chết"
— "Nhưng cô ta—!" — Umbridge cố vùng vẫy.
— "Cô ấy là con gái của Regulus Black," — McGonagall cắt lời, đầy tự hào. — "Một phù thủy đã quay đầu chống lại Voldemort và hy sinh mạng sống vì chính nghĩa. Doona thừa hưởng lý trí và lòng dũng cảm ấy."
Không khí căn phòng chuyển từ lạnh lẽo sang đầy áp lực. Từng ánh mắt đều dán chặt vào Umbridge — người giờ đây co rúm lại.
Cụ Dumbledore, người nãy giờ im lặng, đứng lên cuối cùng.
— "Chúng tôi không chỉ tin tưởng nhóm Lumos Noctis," — ông nói chậm rãi, rõ từng tiếng. — "Mà còn xem họ là ánh sáng hy vọng duy nhất trong đêm đen đang kéo tới. Ai đụng vào họ — là đụng đến Hogwarts."
— "Và nếu ai còn tiếp tục hành xử như bà đã làm..." — ông dừng một nhịp, đôi mắt xanh ánh lên một tia sắc lạnh lạ thường, — "...người đó sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm trước Hội đồng Phù thủy Tối cao."
Tấm giấy trong tay Umbridge rơi xuống đất, tan tác. Bà ta không còn lời nào để nói.
Doona vẫn đứng đó, im lặng.
Nhưng lần đầu tiên, cô không thấy mình đơn độc giữa chiến trường. Sau lưng cô — là cả Hogwarts.
Cuối cùng, cụ Dumbledore đứng lên, giọng ông nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực.
"Sau khi nghe hết các ý kiến và xem xét tình hình, tôi đưa ra phán quyết: Nhóm Lumos Noctis hoàn toàn vô tội trong mọi cáo buộc của bà Umbridge. Các học sinh này hành động vì lợi ích của Hogwarts, bảo vệ các bạn học sinh khỏi những mối đe dọa thực sự. Tôi yêu cầu bà Umbridge ngừng ngay việc gây áp lực và thao túng học sinh."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro