48
Buổi trưa hôm ấy, ánh nắng rọi xuyên qua cửa sổ kính màu, nhuộm căn phòng bí mật của Dumbledore thành sắc vàng ấm áp. Đây là căn phòng chỉ những người có mặt trong nghi thức cứu Doona mới được phép lui tới — một nơi hoàn toàn tách biệt khỏi tai mắt của bất kỳ ai khác, kể cả Umbridge.
Mattheo tựa lưng vào đầu giường, sắc mặt đã bớt nhợt nhạt. Doona thì ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, tay đang cầm một quả táo nhưng chưa cắn miếng nào, mắt chăm chú nhìn nhóm bạn thân đang lần lượt kéo ghế ngồi quanh giường. Nhóm Lumos có đủ cả Draco, Theodore và Enzo. Tam giác vàng — Harry, Ron, Hermione — thì đem theo cả trái cây, sôcôla ếch và vài tờ báo "Tiên Tri" cuộn tròn. Không khí ấm cúng và thân quen đến lạ.
"Còn sống là tốt rồi." — Draco lên tiếng, giọng cố gắng nhẹ nhõm nhưng vẫn còn chút run. "Bọn này mà tới chậm chút nữa chắc Doona đã hóa cáo bay về rừng thật đấy..."
Có ai nhớ tụi này là bạn thân không vậy? Ghé thăm người bệnh mà còn bị kiểm tra danh tính ba lần!" — Ron vừa bước vào vừa càu nhàu.
"Là phòng bí mật mà." — Hermione giải thích. "Bộ cậu muốn sáng mai bà Umbridge kéo nguyên quân vào đây à?"
Doona cười khẽ, tay vặn vặn quả táo.
Enzo huých huých vai Mattheo: "Tỉnh rồi thì nói cái gì đi chứ, ông tướng. Đừng bảo là đến giờ vẫn chưa tiêu hóa nổi bộ váy hồng của Umbridge hôm bữa nha."
"Cái váy đó..." — Draco nhăn mặt như vừa bị ếm lời nguyền. "Tao thề là chỉ cần thấy thêm lần nữa, tao sẽ ói vào cái tách trà của bả."
Doona bật cười, lần đầu tiên kể từ khi tỉnh lại cô thật sự thả lỏng. "Phong cách thời trang đỉnh cao. Một mình một đường — không ai dám theo kịp."
"Không ai thèm theo, mới đúng." — Theodore nhún vai. "Tao vẫn chưa hiểu vì sao một người có thể mặc đồ hồng toàn thân, rồi thêm nơ, rồi lông, rồi ren... như thể bị cả Hogsmeade trút hết hàng tồn lên người."
Hermione cười nghẹn, tay che miệng: "Chuyện đó còn chưa là gì... hôm qua bà ấy bắt lớp mình học cách phân biệt giữa yêu tinh và nhà tiên tri bằng cách... nhìn màu móng tay."
"Không đùa chứ?" — Mattheo nhướn mày.
Harry gật đầu: "Ừ. Tao bị trừ 5 điểm vì nói không thấy sự khác biệt. Mà thật sự thì có quỷ nào quan tâm tới màu móng tay đâu chứ?"
Doona ngửa đầu cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. Cô vẫn còn sợ — vẫn lo ánh nhìn nào đó sẽ thay đổi khi nhớ đến cô là gì. Nhưng không ai nhắc đến. Không ai né tránh. Tất cả đều cư xử như cô vẫn là chính mình — là Doona, người bạn, người đồng đội, người được yêu thương.
Cô quay sang nhìn Mattheo. Hắn mệt, nhưng môi vẫn cong cong như muốn cười.
"Còn mày," — cô hếch cằm hỏi — "Có thấy nhớ cái giọng the thé của bà ta không?"
Mattheo nhắm mắt lại, làm ra vẻ chịu đựng: "Đủ rồi... nghe nhắc thôi cũng đau đầu. Nếu tao còn nghe thêm câu nào kiểu 'Đúng là như vậy, học trò yêu quý à', thì tao tự nguyện hóa sói tru lên trong lớp bà ta luôn."
Cả phòng cười vang. Không khí ấm áp như giữa mùa xuân. Và với Doona, đây đúng là lần đầu tiên cô cảm thấy — mình đang bắt đầu lại, từ nơi thật sự gọi là nhà. Sau đó các giáo sư cũng dời đi vì họ có tiết
Không khí trong căn phòng tràn đầy tiếng cười, ánh nắng trưa xuyên qua cửa kính hắt nhẹ lên những chồng sách cao ngất, gợi cảm giác thân thuộc như một buổi trò chuyện trong thư viện Hogwarts — ngoại trừ việc đây là một căn phòng kín đặc biệt chỉ dành cho những người đã chứng kiến nghi thức cứu mạng đêm hôm đó.
Doona đang gác cằm lên vai gối, mỉm cười lơ đãng khi nghe Theodore và Draco chê bai cách ăn mặc của Umbridge. "Tao thề, bà ta mà đứng giữa rừng chắc người ta tưởng giống lai của heo và nấm độc."
"Ê đừng có xúc phạm nấm, nấm còn có ích hơn." — Mattheo buông giọng khàn khàn, dù mới khỏe lại nhưng vẫn kịp bắt nhịp. Cả nhóm cười rộ lên.
"Thế bà ấy có thấy máu mày không?" — Enzo hỏi Mattheo, vừa nghiêng ghế vừa gãi đầu.
"Không. Dumbledore giấu sạch. Bả mà biết là tao với Doona bị thương thì giờ chắc đang đòi cho hai đứa... đi cải tạo." — Mattheo nhếch môi, lười biếng kéo chăn lên.
Enzo chợt quay sang Doona, giọng nhẹ nhàng hơn: "Tao... à, mình vẫn hơi tò mò. Dạng thật của cậu... à, mày, là sao?"
Câu hỏi khiến căn phòng lặng đi trong vài giây. Hermione, vốn ngồi im lặng từ đầu, bất giác ngẩng đầu. "Doona... nếu cậu thấy ổn, mình... mình cũng muốn biết."
Doona chớp mắt, rồi bật cười. "Tao tưởng tụi mày sợ chứ."
Draco huýt sáo. "Tụi này chứng kiến mày suýt chết mà còn không chạy, thì con hồ ly của mày có mọc thêm năm đầu tụi này cũng không đi đâu."
Mattheo cựa người ngồi thẳng dậy, giọng trầm nhưng dịu dàng: "Mày không cần phải cho tụi tao xem... trừ khi mày thật sự muốn."
Doona nhìn mọi người, ánh mắt thoáng một tia dè chừng, nhưng khi thấy nụ cười ấm áp từ Harry, ánh nhìn đầy hy vọng của Hermione, ánh mắt kiên định của Enzo, Theodore, và sự tĩnh lặng nơi Mattheo — cô gật đầu.
"Nhìn kỹ nha, tao không chịu trách nhiệm nếu tụi mày mê tao đâu."
Không ai kịp đáp lại câu đùa đó thì một luồng ánh sáng bạc bắt đầu bốc lên từ lòng bàn tay cô. Không giống như phép biến hình đơn thuần, đây là một sự chuyển hóa sâu từ linh hồn — khi từng sợi tóc của Doona lấp lánh bạc trắng, bung dài đến lưng, rồi cả người cô sáng bừng.
Tiếng gió xoáy qua căn phòng, như có một thế lực nguyên sơ thở dậy.
Doona đứng đó — không, không còn là Doona nữa. Trước mặt họ, một con hồ ly chín đuôi đồ sộ hiện ra. Bộ lông trắng muốt như tuyết rơi trong đêm đông, ánh lên sắc lam nhè nhẹ ở phần đuôi. Mắt cô — giờ là hai viên ngọc đỏ rực như máu loãng dưới ánh trăng. Mỗi chiếc đuôi uốn lượn mượt mà, chạm sàn và lượn trong không khí như dải lụa sống.
Hermione nín thở. "Trời ơi... đẹp quá..."
Harry gật đầu, giọng nhẹ như thì thầm. "Cậu ấy... không phải quái vật. Cậu ấy là huyền thoại."
Ron há hốc miệng, tay bám chặt vào thành ghế. "Làm sao... một sinh vật như vậy lại sống giữa bọn mình được chứ?"
Enzo thì thào, ánh mắt không rời khỏi ánh sáng tỏa ra từ Doona: "Tao không ngờ... mày lại đẹp kiểu... thần thoại luôn á."
Chết thật." — Draco, dù cố gắng giữ vẻ lạnh lùng, nhưng đôi mắt anh ta lại không thể rời khỏi Doona. "Thật sự... tao chưa bao giờ thấy thứ gì đẹp hơn thế."
Theodore nói, nhíu mày khi chiếc đuôi của Doona lướt qua vai anh: "Holy Merlin... Mày... nhìn như nữ thần trong mấy cuốn truyền thuyết tao đọc hồi nhỏ ấy."
Mattheo vẫn ngồi im, đôi mắt của hắn vẫn dõi theo Doona, nhưng ánh nhìn không có sự sợ hãi nào, chỉ có sự yêu thương và bảo vệ. Hắn mỉm cười, dù có chút mệt mỏi. "Mày vẫn là Doona mà," hắn nói nhẹ nhàng, "Bất kể mày là hồ ly hay người, mày vẫn là người tao quan tâm"
Doona quay lại, và khi ánh sáng dần tắt, cô biến trở lại với hình dạng con người,hơi thở gấp, mặt đỏ bừng. Cô ngồi phịch xuống, thở hổn hển.
"Đấy, thấy chưa? Tao nói tụi mày sẽ mê tao mà."
Tiếng cười lại rộ lên, lần này là từ cả hai nhóm. Hermione mỉm cười rạng rỡ, Enzo gõ nhẹ vào đầu Doona, Mattheo thì lẩm bẩm điều gì đó mà chắc chắn là không có trong sách giáo khoa.
Harry quay sang Hermione, giọng nhẹ như gió thoảng: "Chắc đây là lần đầu Hogwarts thật sự có một sinh vật huyền thoại mà ai cũng yêu quý."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro