51

Mưa vẫn chưa dứt. Hogwarts như một cơ thể khổng lồ đang giữ hơi thở trong lòng ngực, căng cứng vì linh cảm về điều gì đó sắp xảy ra. Buổi sáng yên ả nhanh chóng bị phá vỡ khi tiếng chuông cảnh báo vang lên từ tầng cao nhất – nơi Cánh Cấm tọa lạc.

Một bảo vật cổ xưa vừa biến mất.

Doona cùng nhóm Lumos và bộ ba Tam giác vàng được Dumbledore triệu tập khẩn. Giáo sư McGonagall, với gương mặt nhợt nhạt chưa từng thấy, cầm một danh sách vật phẩm trước mặt họ:

"Chiếc lược bạc của Tsukiko – hồ ly đầu tiên từng sống sót sau khi phong ấn toàn bộ ký ức."

Hermione há hốc miệng. "Tsukiko? Huyền thoại về hồ ly phương Đông ư? Không phải chỉ là truyền thuyết sao?"

"Không phải ở đây," Giáo sư Flitwick lầm bầm. "Chiếc lược ấy được dùng để giữ ổn định hình dạng con người của Tsukiko khi cô ấy sống giữa các phù thủy. Nó là một phần của... lời phong ấn."

Doona cảm thấy lồng ngực mình nặng trĩu. "Ý thầy là... ai đó có thể dùng nó để làm gì đó với tôi?"

Dumbledore chậm rãi gật đầu. "Chiếc lược chứa một phần năng lượng nguyên thủy của hồ ly. Nếu rơi vào tay kẻ xấu... nó có thể đánh thức thứ nằm sâu trong máu cháu – kể cả những gì cháu chưa từng nhớ."

Mattheo chống tay lên thành ghế, cơ thể vẫn còn yếu, nhưng mắt đã ánh lên vẻ đề phòng. "Vậy giờ chuyện này không chỉ là 'che giấu' nữa. Có kẻ muốn dùng cô ấy."

Draco cau mày. "Bọn nào có thể đột nhập được phòng cấm mà không để lại dấu vết?"

"Chính là điều khiến ta lo lắng," Giáo sư Snape bước vào, áo choàng còn vương hơi sương. "Không có phép thuật thông thường nào qua được rào chắn đó."

Harry nhíu mày. "Trừ phi là... người trong trường."

Không khí lặng đi một nhịp. Tất cả đều nhìn nhau.

Một kẻ phản bội đang ở trong Hogwarts?

Buổi tối sau khi biết tin về chiếc lược bị đánh cắp, Doona không tài nào chợp mắt. Bên ngoài cửa sổ phòng đặc biệt, gió rít từng cơn như tiếng thở dài của ai đó đang gọi từ thế giới khác. Trăng khuyết lấp ló qua tấm rèm, ánh sáng lạnh lẽo đổ bóng hồ ly mờ ảo lên tường.

Mattheo ngủ gục cạnh giường cô, đầu tựa vào vai Doona. Nhóm Lumos và tam giác vàng đã tạm rút lui, nhưng sự im lặng lại càng khiến Doona thấy bất an.

Bỗng, cô giật mình bởi cảm giác bỏng rát chạy dọc xương sống. Cô bật dậy, bàn tay siết chặt chăn.

Có gì đó đang kéo cô. Từ bên trong.

Giọng nói cũ kỹ vang lên trong tâm trí – như một giai điệu ru ngủ từ thời xa xăm:

"Tsukiko đã để lại lời nguyền trong lược bạc. Nếu bị lấy khỏi phong ấn... máu cửu vĩ sẽ thức tỉnh."

Doona lảo đảo bước ra khỏi giường, cơ thể như bị lôi đi bởi một sức mạnh không nhìn thấy. Trán cô bắt đầu nóng rực, trán đỏ lên như bị nung trong lửa. Mắt cô chuyển dần sang màu vàng hổ phách, đồng tử dài ra trong gương. Từ sau lưng, lờ mờ hiện ra một chiếc đuôi hồ ly bằng ánh sáng, đung đưa chậm rãi như đang thử tồn tại trong thế giới này.

Mattheo choàng tỉnh khi nghe tiếng rít nhỏ phát ra. "Doona?"

Hắn nhìn thấy cô đứng giữa phòng, mái tóc bay lơ lửng, ánh sáng trắng bạc tỏa ra từ thân thể.

"Cái quái gì...?"

"Mattheo... tao... không kiểm soát được."

Cô đưa tay ôm lấy đầu, cảm giác như cả ký ức bị đóng băng hàng thế kỷ đang tan chảy trong máu. Hình ảnh ngắt quãng lướt qua đầu cô:
• Một người phụ nữ trẻ tóc trắng, ôm lấy một đứa bé sơ sinh đang gào khóc.
• Một lời thì thầm bằng tiếng Nhật cổ.
• Một vòng tròn phong ấn bằng máu.

Mattheo bước tới, dù chân vẫn chưa vững. Hắn ôm lấy Doona từ phía sau, thì thầm bằng giọng trấn an:

"Không sao. Tao ở đây. Nhìn vào tao, Doona. Mày không phải một con quái vật."

Bàn tay hắn siết lấy tay cô. Dần dần, ánh sáng từ người Doona dịu lại, chiếc đuôi mờ đi rồi tan biến. Cô gục xuống, mồ hôi thấm ướt cổ áo.

"Chiếc lược... là khóa giam ký ức và máu của tao," cô thì thào. "Giờ mất rồi... mọi thứ đang thức dậy."

Mattheo nhíu mày. "Tức là mày sẽ biến thành một cửu vĩ hoàn chỉnh?"

"Không phải nếu tìm lại nó kịp thời..."

Đột nhiên, cửa phòng bật mở, và cụ dumbledore vaf Mc Gonagall bước vào

Có chuyện ta chưa kể với trò, Doona," Dumbledore bắt đầu, giọng ông trầm xuống, mỗi từ như nặng trĩu. "Nếu trò thực sự là hậu duệ của Tsukiko... thì không chỉ một kẻ đang săn trò. Có cả một hội thánh cổ đại từng thề sẽ tiêu diệt mọi hồ ly còn sống sót — và chúng đang thức giấc."

Một làn sóng hoảng loạn dâng lên trong Doona. Cô cảm thấy như mọi thứ xung quanh đột ngột mất đi sự vững vàng, và trái tim cô đập mạnh, không phải vì sợ hãi, mà vì sự thật này, một sự thật mà cô không thể nào ngờ tới.

Hội thánh cổ đại? Một lời thề diệt sạch những hồ ly?

Cô mở miệng, nhưng không thể thốt ra một lời nào. Mắt cô nhìn Dumbledore, chờ đợi một lời giải thích.

McGonagall là người đầu tiên lên tiếng, giọng bà đầy sự lo lắng.

"Cụ... Cụ muốn nói rằng có những thế lực mạnh mẽ, cổ xưa, đang theo đuổi Doona vì lý do này sao?"

Dumbledore gật đầu, đôi mắt ông sáng lên một ánh nhìn sắc bén.

"Đúng vậy. Hội thánh đó được thành lập từ hàng nghìn năm trước, khi hồ ly được xem là sinh vật nguy hiểm nhất. Họ không chỉ săn lùng hồ ly vì sợ hãi, mà còn vì một niềm tin sâu sắc rằng sự tồn tại của những sinh vật này là mối đe dọa cho trật tự của thế giới phép thuật. Họ vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay, và họ biết về Doona. Biết rất rõ."

"Vậy là, chuyện này không chỉ liên quan đến con,"
Gonagall nói, giọng cô có phần bàng hoàng. "Làm sao chúng ta có thể bảo vệ cô ấy?"

Dumbledore quay lại nhìn Doona, đôi mắt ông bây giờ không còn chỉ là sự lo lắng, mà còn là một niềm tin vững chắc.

"Đây không phải là lúc để hoảng loạn, Doona. Nhưng ta cần con hiểu rằng, mọi bước đi của con từ giờ trở đi sẽ phải được tính toán kỹ lưỡng. Những kẻ này, dù mạnh mẽ và có ảnh hưởng rất lớn, không thể làm gì nếu chúng ta chuẩn bị trước."

Doona cảm thấy như không gian xung quanh đang co lại, nhưng một phần trong cô vẫn cảm thấy an lòng khi nghe những lời của Dumbledore. Cô không đơn độc. Cô có những người này bên cạnh mình. Họ sẽ bảo vệ cô.

Dumbledore tiếp tục, ánh mắt nghiêm túc.

"Ta sẽ làm mọi thứ có thể để ngăn chặn chúng. Nhưng con cũng phải chuẩn bị tinh thần. Những kẻ săn hồ ly không dễ dàng từ bỏ mục tiêu của chúng. Ta sẽ không để chúng tấn công Hogwarts, nhưng chúng sẽ không dừng lại chỉ vì một lời đe dọa. Chúng sẽ tiếp tục đi săn cho đến khi đạt được mục tiêu của mình."

Doona không thể tin được vào những gì mình đang nghe. Cô quay sang Mattheo, người đang ngồi bên cạnh, trông có vẻ cũng đang bàng hoàng. Ánh mắt của hắn tràn đầy lo lắng, nhưng đồng thời cũng có chút quyết tâm.

"Chúng ta sẽ bảo vệ cô ấy," Mattheo nói, giọng hắn kiên quyết nhưng đầy sự đau đớn. "Tôi sẽ không để bất kỳ ai làm hại cô ấy."

Doona nhìn hắn, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Mattheo. Một phần trong cô cảm thấy như gánh nặng trên vai mình bớt đi chút ít.

"Cảm ơn... cảm ơn các cụ cảm ơn cô, cảm ơn Mattheo," Doona thì thầm, giọng cô có chút run rẩy nhưng chắc chắn. "Nhưng tôi không thể để mọi người vì tôi mà gặp nguy hiểm. Nếu kẻ đó đến, tôi sẽ tự đối mặt với họ."

Dumbledore mỉm cười, một nụ cười ấm áp nhưng đầy sự kiên quyết.

"Con không đơn độc trong cuộc chiến này, Doona. Và con sẽ không phải đối mặt một mình. Chúng ta sẽ làm mọi thứ để ngăn chặn hội thánh đó."

McGonagall gật đầu, ánh mắt bà đầy sự quyết tâm.

"Chúng ta sẽ bảo vệ con, Doona. Đây là lời hứa của tất cả chúng ta"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro