53
Sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng vừa lọt qua ô cửa sổ bệnh thất đặc biệt, cánh cửa bật mở nhẹ nhàng.
Cụ Dumbledore bước vào, vẻ mặt trầm tư khác hẳn sự hiền từ thường thấy. Bộ áo choàng tím sậm của cụ nhẹ bay theo gió, mang theo một chút không khí căng thẳng. Trong tay cụ cầm một ống da đã cũ kỹ — được bọc bằng nhiều lớp bùa chú phong ấn.
"Chào buổi sáng," cụ mỉm cười với Mattheo và Doona, nhưng trong ánh mắt lóe lên một tia cảnh giác. "Ta mang đến thứ... các trò nên thấy."
Cụ ngồi xuống ghế cạnh giường, đặt ống da lên bàn.
"Đây là một bản thư cổ, bị giấu trong khu vực tư liệu bị cấm từ thời Armando Dippet. Ta đã cho kiểm tra... và phát hiện điều rất quan trọng."
Doona và Mattheo liếc nhau. Không cần nói, cả hai đều hiểu: đây không phải chuyện đơn giản.
Cụ Dumbledore mở ống da. Một cuộn giấy ngả màu rượu vang, rách ở nhiều mép, trượt ra — và một dấu tay máu khô đập ngay vào mắt họ.
Mattheo nhíu mày. "Ai viết cái này vậy?"
Cụ không đáp ngay. Cụ đọc to, từng chữ cổ, chậm rãi, như thể sợ làm vỡ thứ gì đó:
"Năm thứ 247 sau thời điểm phong ấn Tsukiko —
Chúng ta thất bại trong việc xóa sổ huyết hệ hồ ly. Một đứa trẻ mang huyết Tsukiko đã thoát khỏi nanh vuốt của ta.
Nhưng chúng ta không quên. Hội Thánh Ánh Lửa sẽ trỗi dậy một lần nữa.
Khi huyết hệ hồ ly tái hiện, chúng ta sẽ kết thúc lời thề của tổ tiên.
Máu sẽ đổ. Lửa sẽ thiêu. Và lời nguyền sẽ được hoàn tất."
Một khoảng lặng đáng sợ phủ xuống.
Doona nuốt khan. "Hội Thánh Ánh Lửa...?"
Cụ Dumbledore gật đầu. "Một tổ chức cổ xưa hơn cả thời Hogwarts. Họ tin rằng hồ ly là sinh vật tà ác giả dạng người, là mối đe dọa đối với cán cân giữa linh hồn và ma thuật. Từ thế kỷ 6, họ đã thề tiêu diệt bất cứ ai mang dòng máu hồ ly — đặc biệt là hậu duệ của Tsukiko."
Mattheo siết chặt tay thành nắm đấm. "Lại là máu. Lại là tổ tiên. Cái gì cũng đổ lên đầu tụi con."
Doona thì im lặng, ánh mắt chạm vào vệt máu trên thư như thể nó đang gọi cô — hoặc nguyền rủa cô.
"Và giờ chúng đã bắt đầu thức dậy," Dumbledore nói, ánh mắt nặng trĩu, "Câu hỏi là: bằng cách nào chúng biết được trò tồn tại, Doona?"
Căn phòng chìm vào im lặng.
Một cơn gió thổi qua. Vết máu trên bức thư khẽ sáng lên một chút — như một lời tiên tri vừa bị đánh thức.
Hogwarts về đêm không bao giờ hoàn toàn yên tĩnh — nhất là khi lũ học trò quyết định khám phá những điều đáng ra phải được chôn giấu mãi mãi.
"Chắc chắn phải có ghi chép về Hội Thánh Ánh Lửa trong Thư viện Cấm." Hermione thì thầm, cẩn thận rút ra tấm bản đồ Đạo Tặc. "Chúng ta phải đến đó trước khi bọn chúng hành động."
Mattheo lặng lẽ gật đầu, tay vẫn giữ lấy Doona đang quấn chiếc áo choàng dài. Dạo gần đây, hắn cảm thấy có gì đó bất ổn quanh cô. Những ánh nhìn vô hình, những cơn gió lạnh lướt qua gáy không lời báo trước. Hắn không nói ra — nhưng hắn luôn sẵn sàng đâm dao nếu cần.
Cả nhóm — Draco, Theodore, Enzo, Harry, Ron, Hermione và Doona — lặng lẽ tiến về phía thư viện, nơi Madame Pince đã yểm bùa kín mít mọi ngóc ngách. Nhưng với một cái búng tay từ Hermione và vài bùa chú im lặng từ nhóm Lumos, họ lẻn vào dễ như trộm bánh nhà Hufflepuff.
**
Tập sách cũ kỹ, bìa da tróc vảy, mang tên "Sự Phán Xét của Ánh Sáng" nằm dưới một lớp bụi dày cộm. Doona mở nó ra bằng tay run rẩy, tim cô đập dồn dập khi nhìn thấy biểu tượng quen thuộc: một thanh kiếm đâm xuyên đuôi chín hồ ly đang hóa lửa.
"Là chúng..." cô thì thào.
Hermione lướt nhanh qua các trang, mắt mở to. "Hội Thánh Ánh Lửa... từng tuyên bố rằng hồ ly là mầm họa tà linh, có thể thao túng ký ức, cảm xúc và thời gian. Chúng không phải là phù thủy, không phải sinh vật, cũng không phải hồn ma — mà là... cái gì đó nằm giữa." Cô nuốt khan. "Chúng từng thiêu sống toàn bộ một làng vì nghi có hồ ly ẩn náu."
Draco nắm chặt tay, làn da trắng bệch. "Bọn chúng điên rồi."
"Không, bọn chúng có tổ chức." Mattheo rít qua kẽ răng, mắt lạnh lùng. "Và giờ chúng đã biết về Doona."
Đêm hôm đó, khi mọi người trở về, Doona vẫn chưa thể chợp mắt. Ánh trăng hắt lên từ khung cửa sổ như lưỡi dao lạnh cắt ngang tâm trí cô. Cô bước ra ngoài hành lang, chạm tay vào bức tường đá lạnh lẽo... thì bỗng một luồng lửa trắng bừng sáng ngay giữa mắt cô — và rồi cô rơi vào bóng tối.
**
Trong giấc mơ, cô đứng giữa một khu rừng thiêng rực lửa. Những linh hồn hồ ly xung quanh đang bị thiêu cháy, nhưng không ai gào thét. Họ nhìn cô — đôi mắt không oán hận, chỉ trao gửi.
Giữa ngọn lửa, một giọng nói trầm đục vang lên.
"Ngươi là mảnh cuối cùng. Người nắm giữ ánh sáng nguyên thủy. Nếu ngươi gục ngã... cân bằng sẽ đổ sụp."
Doona quay lại — thấy một người phụ nữ đeo mặt nạ hồ ly, đứng giữa cột lửa.
"Hội Thánh đã trở lại. Và lần này, chúng sẽ không để một ai sống sót."
Người phụ nữ chìa tay ra, đặt vào tay Doona một đốm sáng — cháy âm ỉ như tim lửa.
"Hãy nhớ, máu của Tsukiko không chỉ mang lời nguyền. Nó là chìa khóa."
Cô choàng tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo ngủ. Nhưng trong lòng bàn tay, vẫn còn vết cháy nhẹ — và trong mắt cô, lần đầu tiên lóe lên ánh vàng đỏ lửa.
**
Sáng hôm sau, Doona kể lại mọi thứ cho cả nhóm. Hermione kinh ngạc: "Có thể đó là ký ức của tổ tiên cô bị phong ấn. Hoặc một dạng thức giao tiếp qua huyết mạch."
"Chúng ta không thể ngồi yên." Harry siết chặt tay. "Nếu Hội Thánh đang đến gần, chúng ta phải chuẩn bị."
Mattheo khoanh tay, mắt chạm mắt Doona. "Lần này, tao sẽ không để mày đi một mình."
"Đừng có ủy mị, Riddle." Doona nhếch môi. "Mày mà gục trước, tao còn đá mày cho tỉnh đấy."
Draco phì cười. "Hai đứa bay lãng mạn theo kiểu sát thủ nhỉ."
Ron thì thầm với Harry: "Tôi thấy cô ấy phát sáng thật đấy, cậu thấy không?"
"Ờ," Harry thì thầm lại, "nhưng tôi nghĩ lần này, chúng ta không chỉ chiến đấu vì Hogwarts. Mà vì chính cô ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro