55

Ngay lúc này, Aleron — kẻ đứng đầu của Hội Thánh Ánh Lửa — bước ra từ đám đông. Hắn nhìn vào Doona, ánh mắt lạnh lùng và đầy hận thù. "Cuối cùng thì ta cũng tìm thấy ngươi, hậu duệ của Tsukiko. Không có nơi nào cho ngươi trốn nữa."

Doona cảm nhận rõ sự áp bức từ lời nói của hắn, nhưng không lùi bước. Cô siết chặt đũa phép, chuẩn bị tung một bùa chú mạnh mẽ vào Aleron, nhưng trong khoảnh khắc đó, một cảm giác lạ lùng ập đến, như thể có một sức mạnh nào đó đẩy lùi cô.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ cửa phòng gương: "Cả nhóm dừng tay!"

Mọi ánh mắt lập tức quay về phía người vừa lên tiếng. Một bóng dáng quen thuộc, trong bộ áo giáo sư dài rộng, bước vào. Đó là Giáo sư McGonagall, khuôn mặt bà nghiêm nghị như mọi khi, nhưng đôi mắt lại chứa đầy lo lắng.

"Giáo sư McGonagall!" Harry thở phào, nhưng cũng không quên căng thẳng nhìn về phía những kẻ thù. "Giáo sư, chúng con không thể cầm cự lâu nữa."

McGonagall nhìn nhóm học trò, rồi ánh mắt của bà chuyển sang Aleron. "Các người đã đi quá xa rồi, Aleron," bà nói với giọng sắc lạnh. "Đây là lãnh địa của Hogwarts. Nếu các người muốn sống sót rời đi, thì hãy làm ngay. Nếu không..." Bà dừng lại, rồi giơ đũa phép lên.

Ngay lập tức, từ bên trong chiếc áo choàng của McGonagall, một luồng sáng mạnh mẽ tỏa ra, khuếch đại lên không trung. Những tia sáng chiếu xuyên qua không khí, tạo thành một vòng bảo vệ khổng lồ xung quanh Doona và nhóm Lumos, khiến cho những tên tay sai của Hội Thánh Ánh Lửa không thể tiếp cận.

bà tiếp tục, "Chúng tôi đến để bảo vệ Hogwarts và học sinh của mình.khôn hồn thì mau rời khỏi đây"

Những tên tay sai của Hội Thánh Ánh Lửa bắt đầu tỏ ra hoang mang. Họ chưa bao giờ đối diện với sức mạnh lớn đến vậy trong một trận chiến. Nhưng Aleron, người đứng đầu, vẫn không nao núng. Hắn chỉ cười lạnh, gằn giọng nói: "Các ngươi nghĩ mình có thể ngăn cản ta sao?"

Lời nói vừa dứt, Aleron vung đũa phép, và một tia sáng đen xé toạc không gian, lao thẳng vào vòng bảo vệ của McGonagall. Nhưng bà không hề lùi bước. Đũa phép của bà sáng rực, tạo thành một lớp phòng vệ cứng rắn. Một trận đấu giữa hai thế lực mạnh mẽ diễn ra, và từng tia sáng va đập mạnh mẽ vào nhau, tạo thành những vụ nổ ánh sáng khiến cả căn phòng rung chuyển.

Trong khi đó, nhóm Lumos và Tam giác vàng không hề đứng im. Draco và Mattheo nhanh chóng quay lại chiến đấu, nhưng giờ họ không phải đối phó với tay sai nữa. Bên cạnh họ, Giáo sư Snape bước ra, vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi. Không nói lời nào, ông lập tức giơ đũa phép.

Một màn tấn công ma thuật đầy quyền lực bùng nổ. Snape dùng đũa phép để tạo ra một cơn cuồng phong ma thuật, tấn công vào đội quân của Hội Thánh Ánh Lửa. Những bùa chú sắc bén bay ra từ cây đũa phép của ông, xé toạc không gian và làm suy yếu sức mạnh của kẻ địch.

Aleron nhìn thấy sự can thiệp của Snape và thầm nghiến răng, nhưng không thể ngừng được cơn giận dữ đang trào dâng. "Giáo sư Snape," hắn lên tiếng, "Ngươi nghĩ có thể cứu họ sao?"

Snape chỉ mỉm cười lạnh lùng. "Tôi chỉ đảm bảo rằng các người sẽ không thể làm hại học trò của tôi."

Doona cảm nhận được sự thay đổi trong trận chiến. Nhờ sự can thiệp mạnh mẽ từ McGonagall và Snape, sự áp đảo của Hội Thánh Ánh Lửa đã giảm đi phần nào. Cô cảm thấy một sự an tâm, nhưng không để lùi bước. Cô quay lại, ánh mắt quyết đoán nhìn về phía Aleron.

Bằng một cú vung đũa mạnh mẽ, Doona thả ra một luồng ma thuật vô cùng mạnh mẽ, nhắm thẳng vào Aleron. Cuộc chiến chưa bao giờ căng thẳng như lúc này, nhưng không ai có thể nói trước được kết quả. Tất cả chỉ có thể nhìn và hy vọng rằng sự kết hợp giữa sức mạnh của nhóm Lumos, Tam giác vàng và các giáo viên sẽ đủ mạnh để ngăn chặn Hội Thánh Ánh Lửa.

Ba ngày trôi qua kể từ trận hỗn chiến trong Phòng Gương.

Trường Hogwarts dần yên tĩnh trở lại, nhưng không ai trong nhóm Lumos hay Tam giác Vàng thực sự yên lòng. Bên ngoài là những lớp học và bữa ăn bình thường, nhưng bên trong họ là những vết cắt âm ỉ — đặc biệt là Doona.

Cô không nói gì nhiều từ sau trận chiến. Mỗi sáng, cô đều giả vờ ổn, mỉm cười như không có chuyện gì. Nhưng Mattheo thì biết. Hắn biết từng cái cau mày nhẹ khi cô nghĩ không ai để ý. Từng bước đi chậm hơn. Từng lần cô bất giác ôm lấy mạng sườn.

Chiều hôm đó, khi cả bọn tụ tập trong Tháp Gryffindor để thảo luận, Ron bất ngờ hỏi:

"Mày sao rồi, Doona? Hôm trước trúng bùa chú gì thế?"

Doona khựng lại, định lảng sang chuyện khác, nhưng Hermione đã nghiêm mặt.

"Cái mùi đó... mày nhớ không, Harry? Thứ bùa từ Hội Thánh Ánh Lửa. Cổ xưa và độc. Không giống bùa chú bình thường."

"Không giống chút nào," Harry gật đầu, rồi quay sang Mattheo. "Lúc đó tao thấy mày chắn cho cổ mấy lần. Nhưng vẫn bị trúng một đòn."

Mattheo không nói gì. Hắn chỉ nghiêng đầu nhìn Doona, giọng trầm xuống:

"Lật áo mày lên đi."

Doona tròn mắt. "Hả?"

"Cái áo. Lật lên. Tao muốn coi cái vết thương đó."

"Mày điên à?" cô gắt, mặt đỏ bừng.

"Tao nghiêm túc đấy. Mày nghĩ tao không thấy mày co người lại mỗi khi cử động à?" Mattheo đứng dậy, tiến đến sát cô. "Nếu mày không đi bệnh thất thì tao lôi mày xuống đó."

"Còn lâu."

"Mày thử chống tao coi?"

Một bên là Mattheo ánh mắt lạnh tanh như thép, một bên là Doona giận đến mức tai đỏ ửng. Nhưng rồi, ánh mắt của Hermione,Ron và cả Harry đều hướng về phía cô, không ai nói nhưng đều hiện rõ sự lo lắng

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro