60

Đêm khuya trong phòng chăm sóc đặc biệt khi tất cả mọi người đều đã về

Không gian trong bệnh thất lặng như tờ. Chỉ còn ánh nến mờ hắt xuống làn tóc Doona đang rũ xuống gối. Cô vẫn còn mệt, nhưng đã tỉnh táo. Nhìn thấy Mattheo vẫn ngồi đó – không rời nửa bước – từ lúc họ quay về đến giờ, cô thở dài khẽ.

"Vẫn chưa đi à?" cô hỏi.

Hắn không trả lời.

"Mày giận à?"

Hắn vẫn im lặng. Một lúc sau, Mattheo mới đứng dậy, bước lại gần giường, nhìn xuống cô. Đôi mắt hắn không còn là hồ nước lạnh lẽo như mọi lần – nó sâu, cuộn trào, như vừa nhấn chìm hàng giờ trong sóng dữ.

"Mày biết cảm giác tao điên lên vì sợ mày chết là thế nào không?" – Giọng hắn khàn đặc, như bị nghẹn lại trong lồng ngực. "Tao chưa bao giờ thấy sợ như vậy. Chưa bao giờ."

Doona im lặng. Hắn ngồi xuống mép giường, cúi đầu, tay siết thành nắm.

"Từng giây tụi tao ở dưới biển, tao chỉ nghĩ một điều: nếu tao không kịp về... nếu viên đá không cứu được mày... thì mọi thứ khác với tao đều vô nghĩa."

"Mày đang nói quá rồi."

"Không, tao đang nói thật," – hắn nhìn thẳng vào cô. "Tao không chịu được cái cảnh mày nằm đó, trắng bệch, không mở mắt, không nói gì... rồi khi tỉnh lại, mày lại đi ôm từng thằng một, cười với tụi nó, trong khi tao thì như một thằng khốn ngồi góc phòng."

Doona nhắm mắt, quay mặt đi. "Tao không cố ý..."

"Tao biết," hắn nói, giọng thấp hơn, "Tao biết mày không cố ý. Nhưng tao ghét cảm giác đó. Tao muốn là người đầu tiên mày nhìn thấy khi tỉnh lại. Là người đầu tiên mày gọi tên. Tao không muốn đứng sau bất kỳ ai trong cuộc đời mày."

Cô ngước lên, ánh mắt dịu lại. "Mattheo..."

Hắn nắm lấy tay cô – lần này không chần chừ, không ngập ngừng.

"Tao mang viên đá về không phải vì tao muốn làm anh hùng. Tao làm vì tao không chịu nổi ý nghĩ thế giới này thiếu mày. Nếu lần đó... mày đi thật, tao không chắc tao còn là tao nữa."

Lồng ngực Doona như thắt lại.

Cô đưa tay kia lên, đặt lên tay hắn, siết nhẹ.

"Mày không cần là anh hùng. Chỉ cần là Mattheo của tao... là đủ rồi."

Hắn nhắm mắt, cúi đầu, trán chạm vào tay cô.

"Vậy thì mày phải sống. Phải sống đến tận cuối cùng."

Mattheo vẫn cúi đầu, trán chạm vào mu bàn tay cô. Hơi thở hắn nóng rát và run nhè nhẹ, như thể cuối cùng mới dám thở sau nhiều ngày nhịn thở vì sợ mất cô thật sự.

Doona khẽ nhích người, kéo tay hắn lại gần, chạm nhẹ đầu ngón tay lên gò má hắn. Làn da lạnh của cô chạm vào làn da nóng của hắn, khiến Mattheo khựng lại. Hắn ngước lên.

"Mattheo..." – cô thì thầm.

Hắn nhìn cô thật lâu. Trong đôi mắt ấy không còn bóng tối của giận dữ hay ghen tuông nữa, mà chỉ còn nỗi khát khao dịu dàng đến nghẹn thở. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi xuống, áp trán mình vào trán cô – nhẹ đến mức như sợ làm cô vỡ vụn.

Cô nhắm mắt lại, để yên. Không tránh. Không ngại ngần.

"Tao ghét việc không kiểm soát được mọi thứ," hắn thì thào sát bên tai cô. "Nhưng nếu có một điều tao chắc chắn nhất... thì đó là tình cảm của tao dành cho mày."

Doona khẽ cười, giọng mỏng như gió. "Nghe mày nói câu đó... tao thấy đáng để sống lại."

Bàn tay Mattheo siết lấy tay cô chặt hơn, rồi hắn cúi xuống – rất khẽ, rất chậm – đặt lên trán cô một nụ hôn.

Nụ hôn của sự trở về. Của lời thề không buông. Của những cảm xúc chưa bao giờ được gọi tên nhưng luôn âm ỉ như lửa cháy âm thầm dưới da thịt.

Doona mở mắt, đối diện với ánh nhìn đầy kìm nén ấy. Hắn định rời đi thì cô giữ tay hắn lại.

"Ngủ ở đây đi," cô thì thầm.

"Ở đâu?" – hắn nhìn quanh. "Giường bệnh còn có mỗi chỗ của mày."

"Mày nghĩ tao bảo mày ngủ ở giường khác à?" – Doona nhướng mày, giọng mệt nhưng đôi mắt lại ánh lên chút trêu ghẹo.

Mattheo không cười, nhưng nơi khóe môi hắn lại cong nhẹ.

"Tao sẽ nằm cạnh, nhưng nếu mày lạnh, thì cho phép tao... kéo mày vào lòng."

"Cho phép," cô đáp, mắt nhắm lại.

Và đêm đó, trong căn bệnh thất mờ ánh đèn, hai con người từng trải qua lằn ranh sinh tử nằm cạnh nhau. Không lời hứa hẹn, không nhẫn, không hoa. Chỉ có hơi ấm bàn tay trong tay, và một nhịp tim đập sát bên tim.

Không ai bước vào. Không ai quấy rầy. Và lần đầu tiên sau những ngày dài đằng đẵng, Doona ngủ yên trong vòng tay của người luôn chờ cô quay lại — như một phép nhiệm màu cuối cùng mà viên đá Ánh Trăng chưa kịp ban cho, nhưng trái tim họ đã tự tạo ra.

Sáng hôm sau, ánh nắng mờ nhẹ xuyên qua khung cửa sổ của bệnh thất, chiếu lên tấm chăn dày nơi Doona vẫn còn cuộn tròn bên cạnh Mattheo. Đêm qua, sau khi viên đá Ánh Trăng được dùng để chữa trị, cô đã ngủ thiếp đi vì kiệt sức.

Khi bà Pomfrey và Giáo sư McGonagall mở cửa bệnh thất để kiểm tra tình trạng Doona, khung cảnh đập vào mắt họ là:

Hai đứa nằm nghiêng, mặt đối mặt, tấm chăn phủ chung một nửa. Tay Doona hững hờ đặt trên cánh tay Mattheo. Còn hắn thì... tay kia vẫn đang vòng nhẹ qua eo cô.

Bà Pomfrey khựng lại giữa bước chân. Giáo sư McGonagall đứng sau, đẩy nhẹ cặp kính lên sống mũi rồi khẽ hắng giọng:

"Khụm..."

Mattheo bật dậy như bị ai giáng bùa Impedimenta. Tóc tai rối bù, mắt còn lờ đờ nhưng ngay lập tức vội ngồi thẳng lưng, miệng lắp bắp:

"em-em... em chỉ là... em đang... ờ..."

Doona cũng mở mắt cùng lúc, chớp chớp nhìn quanh, rồi thấy mặt Mattheo đỏ bừng như cà chua chín. Cô lờ mờ hiểu chuyện gì đang xảy ra, định ngồi dậy thì... đập mặt trúng vai hắn.

"Ai da—!"

"Chà..." McGonagall khoanh tay, liếc xuống cả hai đứa học trò. "Ta có nên quay ra và giả vờ chưa nhìn thấy gì không?"

"Chắc... chắc là nên ạ," Mattheo lẩm bẩm, cố gắng nhích ra một chút nhưng lại va phải cạnh giường, suýt ngã lăn.

Bà Pomfrey khẽ che miệng cười. "Hai đứa chỉ cần đừng làm bệnh nhân bị đau lại là được. Còn... những thứ khác thì... học sinh thời nay tình cảm ghê thật."

Doona úp mặt vào gối, giọng lí nhí:

"Cháu không cố ý đâu ạ. Chỉ là... hắn không chịu rời đi..."

"Ê, mày mới là người níu tay tao ngủ tiếp còn gì!" Mattheo phản ứng theo bản năng, rồi nhận ra mình tự khai. Câu nói vang lên giữa không gian im lặng khiến mọi người đứng hình một lúc.

McGonagall nén cười, quay đi, để lại một câu ngắn gọn:

"Giờ thì ngồi dậy, chỉnh tề, và nếu còn ôm ấp gì thì... hãy đợi tới khi khỏi hẳn. Trong giờ học, ta không muốn thấy ai ngáp vì thiếu ngủ."

Cánh cửa bệnh thất khép lại.

Mattheo đổ người xuống ghế, lấy hai tay ôm mặt, thở dài như thể vừa mất cả danh dự đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro