64


Hành lang Xoáy — cái tên vốn chỉ được nhắc đến trong những cuốn sách ghi chép lịch sử cổ xưa, nằm ở tầng sâu nhất bên dưới Thư viện Cấm. Một đường hầm bị bỏ quên, xây từ thời Hogwarts còn chưa có mái vòm phía Bắc.

Hermione dẫn đầu, đũa giơ cao, ánh sáng từ câu chú Lumos Maxima quét lên những bức tường đá phủ đầy rêu. Ron lầm bầm phía sau, tay níu chặt áo Harry.

"Không ai thấy... kỳ lạ à?" Theodore lên tiếng. "Chỗ này không có mạng nhện, không có bụi, dù rõ ràng đã bị khóa hàng trăm năm."

"Có lẽ," Mattheo nói khẽ, mắt vẫn quan sát mọi thứ xung quanh, "nơi này tự giữ mình sống."

Càng đi sâu, ánh sáng từ cây đũa càng trở nên dư thừa. Tường đá bắt đầu phát ra thứ ánh sáng nhạt như ánh trăng... xanh lam, mờ ảo, cứ như mọi viên đá đều đang thì thầm.

Cho đến khi họ dừng lại trước một cánh cửa đá nguyên khối — không tay nắm, không bản lề.

Doona chạm tay vào. Lạnh toát.

Một giọng thì thầm vang lên từ bên trong:

"Huyết mạch hồ ly... Ngươi mang ký ức hay dục vọng?"

Cô nhắm mắt, đặt trán vào cửa đá. "Tôi mang... sự hối tiếc của bà."

Một nhịp trống rỗng.

Rồi cánh cửa đá tan ra như cát bụi.

Phía bên trong là một căn phòng tròn. Trần vòm cao, đỉnh có khảm một viên ngọc đỏ rực như giọt máu đông. Chính giữa căn phòng, một tấm gương cổ lớn dựng đứng — không viền, không khung, chỉ là mặt gương trơn láng như nước chảy.

Không phản chiếu bóng người.

Chỉ phản chiếu... ký ức.

Doona bước tới, trong khi mọi người đứng lại, như thể một rào chắn vô hình đã tách cô khỏi phần còn lại.

Mặt gương chuyển động.

Một cánh rừng phủ tuyết. Một người phụ nữ khoác áo trắng, tóc xõa dài, đang đứng trước một bàn tế bằng đá. Trên tay bà là chiếc lược gỗ ngà, từng răng lược nhuốm màu đỏ thẫm.

"Tsukiko-sama..." Doona thì thầm.

Một tiếng hát xưa cũ vọng lại. Thứ tiếng Nhật cổ xưa không thể dịch, nhưng cảm xúc thấm qua từng tiếng ngân.

Rồi — một cơn chấn động. Nghi lễ bị ngắt đoạn. Một bóng người nam đột ngột xuất hiện phía sau Tsukiko. Gương mặt hắn bị mờ đi bởi ma chú bảo vệ, nhưng mắt... là mắt người sống. Đầy mưu mô và dục vọng.

"KAITO!" Mattheo rít lên từ bên ngoài. "Đó là hắn!"

Trong gương, Tsukiko quay lại, ánh mắt không giận dữ — mà là buồn bã.

Hắn thì thầm điều gì đó, và một luồng sáng đen tách linh hồn bà ra làm ba, rồi đập vỡ chiếc lược. Phần lớn bị hút về phía gương máu, một phần vỡ vụn bay tản mát — và một phần còn lại... rơi xuống dòng suối đỏ rực bên dưới bàn tế.

Doona run rẩy.

Gương đột ngột chuyển màu.

Một ngọn núi chìm trong sương, mặt hồ đỏ thẫm phản chiếu trăng máu. Một ngôi đền đổ nát. Và một cửa đá khắc ba chữ Hán cổ: 血鏡門 – Huyết Kính Môn.

Hermione thốt lên: "Đó là nơi thực hiện nghi lễ ban đầu."

Gương vỡ tan.

Một mảnh nhỏ văng ra, rơi vào tay Doona. Trong tích tắc, hình ảnh lóe lên — một bản đồ phủ bụi, và một biểu tượng nhỏ hình hồ ly lửa ở góc.

Rồi tất cả lặng đi.

Doona quay lại, mặt tái xanh nhưng ánh mắt đầy quyết tâm. "Bà ấy đã cho chúng ta bản đồ. Và cả biểu tượng nhận diện nơi phong ấn."

"Vậy là," Draco chậm rãi, "chúng ta có hy vọng."

Mattheo gật đầu. "Miễn là đến trước hắn."

Doona nhìn xuống mảnh gương đang dần tan vào tay mình, như tro bụi bị gió cuốn đi.

Cô thì thầm: "Chờ con, Tsukiko"

Bầu không khí trong Huyết Kính Môn u ám và nặng nề. Nhóm Lumos và Tam giác Vàng bước vào, sự im lặng vây quanh họ, chỉ có tiếng bước chân vọng lại. Cả nhóm đều chuẩn bị sẵn sàng, tâm trạng căng thẳng. Cảm giác có điều gì đó đang đợi họ, như thể những bức tường đá lạnh lẽo này đang che giấu một cơn bão.

"Chúng ta không có nhiều thời gian," Hermione nói, ánh mắt nghiêm túc khi nhìn quanh. "Nếu không phá hủy được chiếc lược, mọi chuyện sẽ không kết thúc đâu."

Doona cảm thấy nỗi lo lắng dâng lên trong lòng, nhưng cô không để nó chi phối. Họ đã đến đây rồi, không thể lùi bước. Đặc biệt là khi cô nhìn thấy ánh mắt quyết tâm của Mattheo, cô biết mình không thể để hắn một mình đối mặt với Kaito. Cô và hắn phải chiến đấu cùng nhau.

Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ bóng tối.

"Cuối cùng thì các ngươi cũng đến," Kaito xuất hiện từ trong bóng tối, đôi mắt sáng như hai viên ngọc đen, ánh lên sự kiêu ngạo. "Chắc các ngươi không nghĩ sẽ dễ dàng lấy được chiếc lược của ta chứ?"

"Chào mừng hậu duệ của Tsukiko, ta sẽ có đc ngươi thôi"kaito

"NGƯƠI ĐỪNG CÓ MƠ"Mattheo gằn giọng

Ngay lập tức, không gian bùng lên với sự đối đầu đầy căng thẳng. Phép thuật vỡ vụn không khí khi nhóm Lumos và Tam giác Vàng bắt đầu chiến đấu. Hermione tạo ra các lá chắn bảo vệ, trong khi Ron và Harry phóng ra hàng loạt phép thuật mạnh mẽ để cản đường Kaito.

"Protego Maxima!" Hermione hét lớn, một lá chắn bảo vệ hiện lên, nhưng những phép thuật của Kaito mạnh mẽ hơn họ tưởng tượng, lá chắn vỡ tan trong nháy mắt. Hắn ta vung tay, tạo ra một dòng khí đen hất bay tất cả các thành viên trong nhóm.

"Stupefy!" Ron nhanh chóng tung ra một phép tấn công, nhưng Kaito dễ dàng tránh được, thậm chí hắn còn cười nhạo.

"Cả các ngươi đều vô dụng!" Kaito quát, vung tay tạo ra một cơn lốc ma thuật xé toạc không gian, ép tất cả phải lùi lại.

Enzo và Draco phối hợp — Enzo đánh tầm gần, còn Draco dùng bùa tấn công từ xa. Theodore di chuyển
vòng sau, cố phá vỡ kết giới quanh chiếc lược.

Nhưng Kaito quá mạnh mẽ, hắn dễ dàng hóa giải mọi đòn tấn công, nở một nụ cười đầy khinh bỉ.

"Các ngươi thật sự nghĩ rằng có thể thắng được ta sao?" Kaito cười lạnh, tay hắn vung lên, và những tia sáng đen tối xuất hiện từ trong không khí, nhằm vào nhóm.

"Protego Maxima!" Hermione hét lên, nhưng ngay khi lá chắn hình thành, một luồng sức mạnh từ Kaito khiến nó vỡ vụn trong nháy mắt.

Cả nhóm bị đẩy lùi, một vài người ngã xuống. Nhưng ngay lúc này, Mattheo lao về phía Doona, ánh mắt không rời cô. "Lùi lại, tao sẽ bảo vệ mày," hắn nói, giọng kiên quyết.

Doona không có thời gian để đáp lại, vì chỉ một giây sau, Kaito đã phóng tới, định tấn công cô. Nhưng Mattheo, không một chút do dự, vung đũa phép ra, tạo thành một lá chắn khổng lồ để ngăn cản phép thuật của Kaito. "Cùng nhau," hắn nói, ánh mắt quyết tâm nhìn vào Doona.

Doona gật đầu, cảm nhận rõ sự liên kết giữa họ. Cả hai cùng nhau bước vào trận chiến, không chỉ bảo vệ nhau mà còn hợp lực tấn công Kaito. Doona nhanh chóng tung ra những phép thuật mạnh mẽ, "Incendio," "Expelliarmus," không ngừng tấn công vào Kaito, trong khi Mattheo phóng ra "Confringo" và "Reducto," tạo thành những đợt sóng ma thuật mạnh mẽ.

Sức mạnh của họ kết hợp thật hoàn hảo, mỗi đòn tấn công đều nhắm đúng mục tiêu, khiến Kaito phải vất vả phòng thủ. Kaito cảm nhận được sự thay đổi trong trận chiến, hắn không còn đơn giản chiến đấu với một mình Mattheo nữa. Giờ đây, hắn phải đối mặt với sự kết hợp hoàn hảo giữa hai người.

Kaito gầm lên giận dữ, vung đũa phép lên, tạo thành một làn sóng đen tối mạnh mẽ. "Các ngươi sẽ phải trả giá!" hắn hét lên. Hắn đẩy mạnh phép thuật về phía cả hai người, nhưng Mattheo và Doona cùng lúc tạo ra một tấm chắn mạnh mẽ, bảo vệ không chỉ bản thân mà cả nhóm.

"Đừng để hắn chiếm ưu thế," Doona nói, giọng kiên định.

Mattheo nhìn cô, ánh mắt không chút dao động. "Chúng ta sẽ làm được."

Doona gật đầu, tập trung vào chiếc lược đang nằm trên bàn thờ, nơi Kaito đang đứng. Đó là mục tiêu cuối cùng của cuộc chiến này. Cô có thể cảm nhận được sức mạnh từ chiếc lược, nó đang dần lấy đi tất cả sức mạnh của họ. Nhưng cũng chính nó sẽ là sự cứu rỗi.

Trong một khoảnh khắc đầy căng thẳng, Kaito quay lại, định phóng một đòn quyết định về phía họ. Nhưng chính lúc đó, Doona lao về phía chiếc lược, không hề sợ hãi. Mattheo nhận ra cô đã hiểu ý mình. Không cần phải nói thêm lời nào, hắn vung đũa phép ra, tạo ra một cơn sóng ma thuật lớn để cản bước Kaito, trong khi Doona vươn tay chạm vào chiếc lược.

"Cẩn thận!" Mattheo hét lên, nhưng đã quá muộn. Doona nắm chặt chiếc lược, và trong giây phút đầy căng thẳng, cô đọc một thần chú đầy quyết tâm:

"Exsolvo!"

Một luồng ánh sáng chói lòa phát ra từ chiếc lược, bùng lên như một cơn sóng vũ bão. Kaito không thể kịp phản ứng, hắn bị cuốn vào cơn bão năng lượng mạnh mẽ. Những mảnh vỡ của chiếc lược tan biến trong không khí, và Kaito gào lên trong đau đớn khi sức mạnh của mình tan biến, hắn cuối cùng bị xóa sổ hoàn toàn.

Lúc đó, không gian im lặng đến mức có thể nghe được tiếng thở gấp gáp của cả nhóm. Doona đứng vững, tay vẫn giữ chiếc lược đã vỡ, một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi. Mattheo bước tới bên cô, đặt tay lên vai cô.

"Mày đã làm được," hắn nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tự hào.

Cả nhóm Lumos và Tam giác Vàng đứng xung quanh, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Họ đã chiến đấu hết mình và cuối cùng cũng đã kết thúc được cuộc chiến này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro