66

Đêm đã buông xuống, căn phòng của Doona tĩnh lặng trong ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn ma thuật. Cô ngồi trên giường, đôi mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ. Mọi thứ xung quanh như lắng lại, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng của cô và sự yên bình giữa hai thế giới. Nhưng trong cái yên lặng ấy, cô không cảm thấy cô đơn. Bởi vì ngay lúc này, Mattheo đang đứng đó, ngay bên cạnh cô.

Hắn bước vào phòng mà không cần gõ cửa. Đôi mắt đen láy của hắn lóe lên một sự trìu mến khi nhìn cô. Không nói một lời, hắn chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Doona. Cả hai im lặng, nhưng không khí giữa họ tràn ngập sự thân mật, như thể mọi lời nói đều trở nên thừa thãi.

Mattheo khẽ nghiêng người, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt cô. "Mày biết không, tao thích nhìn thấy mày như thế này," hắn thì thầm, giọng khàn khàn. "Yên bình, nhưng lại đầy... cuốn hút."

Doona quay sang, ánh mắt bắt gặp ánh mắt hắn. Cô không thể kiềm chế một nụ cười nhẹ. "Tao chỉ là... đang nghĩ linh tinh thôi."

Mattheo mỉm cười, rồi từ từ đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc của cô, từng cử chỉ thật nhẹ nhàng, đầy dịu dàng. "Tao không biết mày có nhận ra không, nhưng mày luôn làm tao cảm thấy như vậy. Mỗi khi mày im lặng, mỗi khi mày không nói gì, tao lại muốn ở gần mày hơn."

Doona cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Cô biết hắn luôn nhìn nhận cô theo cách rất đặc biệt, nhưng khi hắn nói ra những lời này, cô lại không thể không cảm thấy hạnh phúc. Cô không nói gì, chỉ khẽ nghiêng đầu tựa vào vai hắn, để cho hắn cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể cô.

Mattheo không nói gì thêm. Hắn chỉ ôm cô, vòng tay siết nhẹ, như muốn truyền cho cô tất cả sự an ủi và tình cảm mà hắn dành cho cô. Đêm nay, không có lời hứa nào, chỉ có sự hiện diện của hắn bên cạnh cô. Cảm giác này đủ để cô cảm thấy an toàn.

Bất chợt, Mattheo hơi kéo cô lại gần hơn, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, rồi lại từ từ di chuyển xuống đôi môi cô. Một nụ hôn dịu dàng, không vội vã, nhưng đủ để làm trái tim cô đập loạn nhịp. Cô nhắm mắt lại, để cho cảm giác ngọt ngào ấy lấp đầy tâm hồn.

Hắn kéo cô gần hơn, và lần này, nụ hôn trở nên dài hơn, như một sự khẳng định rằng họ không cần phải nói nhiều để hiểu được tình cảm của nhau. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi thứ xung quanh họ đều không còn quan trọng. Chỉ có cô và hắn, hai tâm hồn kết nối, lặng lẽ nhưng trọn vẹn.

Doona cảm nhận rõ ràng hơi thở của hắn gần mình, và cơ thể cô như dâng lên trong một cảm giác ngọt ngào, an yên chưa từng có. Mọi lo âu, mọi sợ hãi đều không còn tồn tại khi cô ở bên hắn. Cô không cần phải nói gì, chỉ cần cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu trong từng động tác, từng ánh mắt của Mattheo.

Khi nụ hôn nhẹ nhàng kết thúc, Mattheo nhìn vào đôi mắt cô, ánh mắt hắn đầy tình cảm. "Tao không cần lời hứa. Chỉ cần mày ở đây, với tao," hắn thì thầm.

Doona mỉm cười, ánh mắt cô lấp lánh sự hạnh phúc. Cô không cần nói thêm gì nữa, chỉ khẽ gật đầu, cảm nhận được sự kết nối tuyệt vời giữa hai người.

Họ không cần phải nói ra tất cả, bởi tình cảm ấy đã được thể hiện qua từng hành động, từng cử chỉ nhỏ bé mà chân thành.

Mattheo vẫn chưa buông Doona ra sau nụ hôn dịu dàng ấy. Hắn chỉ khẽ dịch người, tựa lưng vào thành giường rồi nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mình. Một tay vòng qua eo cô, tay còn lại thì đan chặt lấy những ngón tay mảnh dẻ của cô, đặt lên ngực trái – ngay chỗ tim hắn đang đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Nghe đi này," hắn thì thầm, giọng hơi khàn, pha chút nghịch ngợm. "Tao chỉ mới hôn mày có một cái mà tim tao nó đánh như trống trận."

Doona đỏ mặt, cố gắng không cười nhưng khóe môi lại cong lên rõ ràng. "Xàm quá," cô lẩm bẩm, nhưng không rút tay về. Cô cảm nhận rõ từng nhịp đập mạnh mẽ của hắn, truyền qua lòng bàn tay cô, lan tới cả cánh tay rồi chạm thẳng vào trái tim mình.

Tưởng trừng ánh sáng bình yên đã đến nhưng ko

Hầm chứa cổ vật, tối tăm và ẩm ướt. Ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đèn chong lên, phản chiếu trên bức tường đá lạnh lẽo. Doona đứng trong bóng tối, cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Cô cảm thấy có sự hiện diện của kẻ thù.

Bọn chúng đã đến.

Hội Thánh Ánh Lửa.

Đũa phép trong tay Doona sáng lên, một cảm giác kỳ lạ dâng trào trong lòng. Cô biết, không thể tránh được cuộc đối đầu này.

"Lần này, mày không thoát đâu, hồ ly," một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ bóng tối. "Hãy chuẩn bị cho cái chết của mình."

Cô không trả lời, chỉ nhắm mắt một chút, rồi bước ra khỏi bóng tối. Đúng như cô nghĩ, bọn chúng đã bao vây xung quanh, có ít nhất ba người đứng chặn mọi lối thoát.

"Avada Kedavra!" Một luồng sáng xanh lét bay về phía cô.

Doona nhanh chóng vung đũa lên. "Protego!" Một lớp khiên bảo vệ mạnh mẽ xuất hiện, ngăn cản bùa chú tử thần. Bóng tối xung quanh lập tức bị xé toạc, những mảnh vỡ của bùa chú văng tứ tung.

Cô không dừng lại, tiếp tục lao vào chiến đấu, đũa phép vung lên liên tục. "Incendio!" Ngọn lửa bùng lên từ đầu đũa phép, nhanh chóng vây lấy kẻ đối diện. Nhưng hắn không phải là đối thủ dễ dàng, nhanh chóng sử dụng "Aguamenti!" để dập tắt ngọn lửa.

Cả bọn không dừng lại, liên tiếp bắn bùa tấn công, nhưng Doona không hề lùi bước. Cô né tránh, phản đòn, và dùng những phép thuật mạnh mẽ để giữ vững thế trận.

"Lumos Solem!" Một tia sáng cực mạnh bật ra từ đũa phép của cô, chiếu sáng cả không gian và khiến bọn chúng phải che mắt. Doona tận dụng cơ hội đó, lao tới một tên trong bọn chúng, đấm mạnh vào mặt hắn, khiến hắn ngã ra đất.

Nhưng cũng chỉ một giây sau, kẻ còn lại lao đến từ phía sau, đũa phép chỉa vào cô. "Stupefy!" Cô vội vàng tránh sang một bên, nhưng tên đó đã kịp bắn thêm một bùa khác.

Cảm nhận được sự nguy hiểm đang ngày càng gần, Doona tiếp tục chiến đấu ngoan cường, không để bản thân bị áp đảo. Cô nắm vững phép thuật của mình, thể hiện khả năng chiến đấu không thua kém gì bất kỳ ai.

"Mày sẽ không thể ngăn cản tao," một tên trong nhóm bắn ra, trong khi cố gắng sử dụng "Expelliarmus!" để tước vũ khí của cô. Nhưng Doona nhanh chóng lùi lại, "Confringo!" Phép thuật mạnh mẽ này làm nổ tung chiếc cột đá gần đó, tạo thành một màn chắn giữa cô và kẻ địch.

Một tên khác trong nhóm, sau khi bị bắn trúng bởi một phép thuật của Doona, đã đứng dậy đầy tức giận. "Mày không thoát được đâu, hồ ly!"

Cô không trả lời. Đôi mắt của cô đã dần thay đổi, ánh sáng màu vàng kim lóe lên. "Cẩn thận đấy!" Cô thét lên.

Ngay lúc đó, Mattheo lao vào từ phía sau, một tên trong nhóm tấn công hắn bằng một bùa chú. "Incendio!" Ngọn lửa bắn về phía Mattheo, nhưng hắn kịp thời dùng đũa phép chắn lại.

"Mattheo!" — Doona hét lên, trái tim như thắt lại. Cô lao đến gần hắn, nhưng không phải để che chắn cho hắn, mà là để chiến đấu bên cạnh.

"Lui lại!" Cô quát, đẩy hắn ra xa khi thấy một kẻ tấn công khác lao đến.

Nhưng hắn không đi. "Không, tao ở đây. Tao sẽ không để mày chiến đấu một mình!"

Cả hai đứng bên nhau, chiến đấu như một đội. Doona nắm chặt tay hắn, khiến Mattheo thêm phần quyết tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro