78
Phòng sinh hoạt chung của nhóm Lumos và Tam giác Vàng vốn là nơi náo nhiệt, sôi động với những câu chuyện cười và tiếng bút vẽ lách cách. Nhưng giờ đây, căn phòng lại bao trùm bởi một không khí u ám, nặng nề đến nghẹt thở. Bàn ghế chật ních giấy tờ, sách cũ và những lọ thuốc vương vãi khắp nơi, nhưng không ai để ý đến sự bừa bộn ấy. Mọi người ngồi quây quần lại quanh bàn gỗ lớn, ánh mắt mệt mỏi và đầy lo âu.
Mattheo ngồi giữa nhóm, trán nhíu lại sâu như những vết xước trên tấm gương cổ. Hắn nhìn quanh, ánh mắt đầy áp lực và trách nhiệm.
– "Tao không biết mày thấy sao, nhưng sau đêm đó, mọi thứ đã không còn bình thường nữa. Doona... cô ấy không còn là cô gái tao từng biết nữa."
Hermione, người duy nhất còn giữ được vẻ lạnh lùng và tỉnh táo, gật đầu đồng tình.
– "Tao cũng cảm thấy vậy. Có thứ gì đó đang ngấm ngầm trong cô ấy, một bóng tối không thể nhìn thấy rõ. Vết thương trên người Doona... không chỉ là vật lý, nó sâu hơn, đau hơn. Linh hồn cô ấy đang chịu áp lực cực lớn."
Enzo ngồi im một lúc, đầu gục xuống bàn, giọng hắn trầm trầm:
– "Tao nghe cô ấy thở đêm qua. Khó nhọc. Giống như bị ai bóp nghẹt từng hơi thở."
Ron nghiến răng, giọng giận dữ:
– "Đừng để tao thấy mày gục ngã. Tao không chịu được việc mất mày, Doona."
Harry nắm chặt tay, mắt đầy quyết tâm:
– "Chúng ta phải làm gì đó. Nếu để cô ấy thế này, mọi thứ sẽ mất kiểm soát. Tao không muốn mất thêm một người thân trong nhóm."
⸻
Đột nhiên, cửa phòng bật mở. Doona bước vào, bước chân nhẹ nhàng nhưng giọng nói thì không còn yếu ớt.
– "Mày định làm gì tiếp theo?" – giọng cô khàn đặc, đầy mệt mỏi nhưng cũng đầy thách thức.
Mattheo đứng lên, bước lại gần, ánh mắt không rời khỏi cô:
– "Tao sẽ tìm cách cứu mày, bằng mọi giá. Tao hứa."
Doona nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt đỏ hoe nhưng lại sáng lên một niềm đau khôn nguôi:
– "Tao sợ, Mattheo. Tao sợ thứ bóng tối trong tao sẽ nuốt chửng mày, nuốt chửng tất cả."
Draco không chờ được nữa, đứng lên gằn giọng:
– "Nếu mày không chiến đấu, thì tao sẽ làm thay. Tao không để mày gục ngã như thế này. Đừng để bóng tối đó thắng mày."
Hermione thở dài, giọng nhỏ nhẹ:
– "Tao đã tìm được manh mối về một loại thuốc cổ xưa, có thể giúp làm dịu linh hồn tổn thương, giúp Doona giữ được phần ánh sáng trong cô ấy. Nhưng để làm được thuốc đó, chúng ta cần nguyên liệu rất hiếm, nằm ở nơi không ai dám đặt chân đến."
Mattheo nhìn sâu vào mắt Doona, giọng nghiêm túc:
– "Tao không buông tay, nghe chưa? Tao thề với mày là tao sẽ kéo mày ra khỏi bóng tối này, dù phải hy sinh bất cứ thứ gì."
Ánh trăng mờ nhạt qua khung cửa sổ, in bóng những khuôn mặt quyết chiến, kiên cường dù mệt mỏi.
⸻
Cả nhóm im lặng một lúc, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ riêng, lo lắng và nỗi bất an dày vò. Hermione tiếp tục lên tiếng:
– "Nguyên liệu chính là 'Hoa Ánh Sáng' – một loài hoa chỉ nở dưới ánh trăng máu, và chỉ mọc trong khu rừng cấm Slytherin, nơi mà rất ít người dám đặt chân vào."
Enzo nhíu mày:
– "Tao nghe đồn khu rừng đó được canh giữ bởi một loài quái vật biển cổ xưa, có sức mạnh khủng khiếp và hung dữ vô cùng."
Ron cau có:
– "Cứ nghe thế là tao đã muốn chạy rồi."
Harry nghiêm giọng:
– "Không có lựa chọn khác đâu. Nếu không lấy được hoa đó, tao e là Doona sẽ... biến mất mãi mãi."
Mattheo đập bàn một cái:
– "Tao biết rõ cái giá phải trả. Nhưng tao không sợ. Đừng ai nghĩ mình có thể để Doona một mình đối diện với bóng tối trong cô ấy."
Doona nhìn Mattheo, nước mắt lặng lẽ rơi:
– "Cảm ơn mày, Mattheo. Tao biết... tao không cô đơn."
⸻
Cả nhóm bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi tìm hoa Ánh Sáng, biết rằng đây không chỉ là một thử thách về thể chất mà còn là cuộc chiến tâm lý, để bảo vệ người họ yêu khỏi vực thẳm vô tận.
Draco cười gằn:
– "Tao đảm bảo sẽ là chuyến đi kinh hoàng nhất cuộc đời mày."
Hermione bổ sung:
– "Chúng ta cần chuẩn bị kỹ lưỡng. Bất cứ sơ suất nào cũng có thể khiến kế hoạch thất bại."
Enzo nói thêm:
– "Không chỉ là quái vật biển. Khu rừng đó có thể còn những bí mật chết người khác."
Harry nhìn từng người, giọng chắc nịch:
– "Vậy thì ta phải cùng nhau, không bỏ ai lại phía sau."
⸻
Bên ngoài, những cơn gió đêm lạnh buốt thổi qua các cửa sổ, mang theo tiếng rì rầm bí ẩn của bóng tối đang dần len lỏi vào từng ngóc ngách Hogwarts. Nhưng trong phòng sinh hoạt chung, ngọn lửa nhỏ vẫn bập bùng, soi rõ ý chí kiên cường không khuất phục của nhóm Lumos và Tam giác Vàng.
Họ biết phía trước là thử thách kinh hoàng, nhưng họ còn biết một điều: nếu không cùng nhau chiến đấu, họ sẽ mất tất cả.
Đêm khuya phủ một lớp sương mỏng mờ ảo trên khu rừng cấm, nơi mà không phải ai cũng dám đặt chân. Những tán cây cổ thụ cao ngất, lá rụng rào rào dưới ánh trăng đỏ — trăng máu đang đến gần, thắp lên một cảm giác rùng rợn như thể mọi sinh vật nơi đây đều đang thức giấc.
Mattheo dẫn đầu nhóm, từng bước cẩn trọng. Đằng sau là Hermione, Harry, Ron, Enzo, Doona và Draco,Theodore— tất cả đều im lặng, mắt dõi theo từng chuyển động nhỏ của bóng đêm.
"Đừng để ai phát ra tiếng động. Quái vật biển ở đây rất nhạy cảm với âm thanh," Hermione nhắc, giọng thì thầm.
Ron thở dài, cố nén nỗi sợ: "Tao muốn về nhà thôi."
Harry đá một viên đá nhỏ xuống đất: "Không có đường lui nữa, Ron. Tao tin chúng ta sẽ làm được."
⸻
Đột nhiên, từ bên mé rừng vang lên tiếng sột soạt. Cả nhóm dừng lại, mắt đảo liên tục. Một bóng đen lớn hiện ra trước mắt — đó là con quái vật biển cổ xưa mà họ từng nghe kể.
Thân hình to lớn, vảy đen bóng như kim loại, mắt nó phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo, từng nhịp thở phập phồng như những cơn sóng dữ. Tiếng gầm gừ vọng lại vang dội giữa không gian im lặng chết chóc.
Draco rút đũa phép, miệng lẩm bẩm: "Mày định làm gì bây giờ, Mattheo?"
Mattheo lạnh lùng đáp: "Chiến đấu. Tao sẽ không để cái thứ kia cản đường."
⸻
Cuộc chiến diễn ra ác liệt. Hermione tung ra những phép ngăn chặn, Harry và Ron kết hợp bùa chú tấn công, Enzo quấy rối để phân tán chú ý con quái vật. Mattheo, với ánh mắt sắc lạnh, lao vào vòng nguy hiểm nhất, tận dụng kỹ năng và sự nhanh nhẹn tuyệt đỉnh của mình để gây sát thương chí mạng.
Trong lúc hỗn loạn, Doona không ngồi yên. Cô quan sát kỹ từng di chuyển của quái vật, tìm kiếm cơ hội. Bỗng, một tia sáng lấp lánh từ đám lá rơi ở chân con quái vật thu hút ánh mắt cô — đó chính là "Hoa Ánh Sáng" — một bông hoa nhỏ với cánh hoa phát sáng màu xanh lam nhạt, bừng lên vẻ huyền ảo dưới ánh trăng máu.
⸻
Hermione hét lên: "Lấy hoa! Lấy hoa ngay!"
Mattheo giơ đũa, tung ra phép bùa mạnh nhất, làm con quái vật lùi lại một bước. Harry và Ron lao tới, kịp nhặt bông hoa quý giá đó trong tay Doona.
Nhưng ngay lúc ấy, con quái vật quật mạnh đuôi vào một gốc cây, tạo ra một trận lở đất nhỏ khiến mọi người suýt ngã nhào.
Draco la lớn: "Chạy!"
Cả nhóm rút lui trong hỗn loạn, từng bước thoát ra khỏi vùng nguy hiểm với tim đập thình thịch và mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
⸻
Khi đã an toàn trên bờ sông, tất cả đều thở hổn hển, ánh mắt vẫn còn căng thẳng. Mattheo nhìn bông hoa trong tay Doona, giọng khẽ nói:
– "Đây là hy vọng cuối cùng của mày, của tao, của tất cả chúng ta."
Doona nhẹ nhàng ôm lấy bông hoa, nước mắt rưng rưng:
– "Cảm ơn... vì đã không bỏ tao lại."
Hermione nhìn từng người, giọng quyết đoán:
– "Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu chế thuốc. Nhưng giờ thì... nghỉ ngơi đi. Chúng ta còn nhiều chuyện phải làm."
Ngày trở lại Hogwarts sau cuộc hành trình gian nan với Hoa Ánh Sáng trong tay, không khí trong lâu đài dường như cũng nặng nề hơn bao giờ hết. Những bức tường cổ kính không thể che giấu được sự bất an lan tỏa trong lòng mọi người.
Doona nằm trong phòng nghỉ đặc biệt dành cho cô ở Slytherin, bông hoa quý được đặt trang trọng trên bàn đầu giường, ánh sáng xanh lam của nó lung linh như những tia hy vọng yếu ớt giữa đêm tối.
Tuy nhiên, dù đã có Hoa Ánh Sáng, dấu hiệu trên người Doona vẫn ngày một rõ hơn. Làn da cô vẫn tái nhợt, đôi mắt như ánh lên một nỗi buồn sâu thẳm mà không lời nào diễn tả được.
⸻
Mattheo, Harry, Hermione, Ron,Theodore,Draco và Enzo thay phiên nhau chăm sóc, theo dõi từng thay đổi nhỏ nhất trên cơ thể và tâm hồn Doona. Họ biết, con đường cứu cô không đơn giản chỉ là phép thuật hay dược liệu, mà còn là một cuộc chiến nội tâm đầy giằng xé.
Một buổi tối, khi cả lâu đài chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại ánh đèn mờ nhạt của phòng Doona, Mattheo ngồi bên giường, tay nắm lấy tay cô.
"Doona" giọng Mattheo trầm ấm nhưng không giấu được lo âu, "mày phải mạnh mẽ. Tao biết bên trong mày, có một phần bóng tối đang cố gắng nuốt chửng mọi thứ. Nhưng tao tin, ánh sáng trong mày mạnh hơn."
Doona mở mắt, nhìn thẳng vào anh, giọng nghẹn ngào: "Tao... sợ mình sẽ không còn là tao nữa. Tao sẽ biến thành bóng đêm, không thể cứu chữa."
Mattheo siết chặt tay cô hơn, ánh mắt đỏ sưng vì không ngủ cả đêm: "Nếu mày buông xuôi, bóng tối sẽ thắng. Nhưng nếu mày giữ lấy ánh sáng trong lòng, tao và cả nhóm sẽ không bao giờ bỏ mày lại. Tao sẽ chiến đấu cùng mày đến giây phút cuối cùng."
⸻
Trong lúc đó, Hermione và Harry đang nghiên cứu các cuốn sách cổ về hồ ly và linh hồn. Hermione lẩm bẩm: "Hoa Ánh Sáng giúp chữa phần thể xác, nhưng phần linh hồn của Doona còn cần nhiều hơn thế. Phải tìm cách dung hòa hai phần ấy."
Harry gật đầu: "Chúng ta phải giúp cô ấy nhớ lại tất cả, nhớ ra lý do vì sao cô ấy phải mạnh mẽ. Ký ức là chìa khóa."
⸻
Sáng hôm sau, nhóm Lumos cùng Tam giác Vàng tập trung trong phòng học về phép thuật linh hồn. Họ bàn bạc sôi nổi, kế hoạch từng bước giúp Doona hòa hợp bên trong mình.
Draco thở dài: "Nếu ta không giúp cô ấy, bóng tối sẽ nuốt cô ấy mất, và lúc đó, không ai có thể cứu được."
Ron nhăn mặt: "Tao không muốn mất cô ấy."
Enzo nghiêm nghị: "Chúng ta sẽ làm mọi thứ có thể. Vì mày, vì Doona, vì tương lai."
⸻
Ở một góc yên tĩnh, Mattheo một lần nữa trốn lên tháp thiên văn, nơi duy nhất hắn cảm thấy không bị ràng buộc bởi sự hiện diện của mọi người. Bàn tay hắn run rẩy, nước mắt lặng lẽ rơi xuống má khi nhớ về Regulus, người cha đã ngã xuống vì bảo vệ người con gái này, và những hi vọng đang dần bấp bênh.
Hắn tự nhủ trong lòng: "Con sẽ không để bóng tối nuốt chửng Doona.con sẽ là ánh sáng cho cả hai."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro