98

— "Protego!" — Ginny hô lớn, khiến Ron bật ngửa ra sau một cái ghế đệm.

Hermione vỗ tay cười, mồ hôi lấm tấm trên trán. Harry quay sang hướng dẫn Neville niệm thần chú "Expelliarmus" lần thứ ba, vẫn còn kiên nhẫn. Doona đứng phía xa, đang thị phạm lại cách kết hợp phản đòn với Ginny. Mọi thứ đang dần tốt hơn. Nhóm tiến bộ rõ rệt sau từng buổi tập.

Rồi cánh cửa bất ngờ nổ tung.

Tiếng động đinh tai nhức óc vang lên cùng ánh sáng đỏ chói lòa của thần chú phá hủy. Những mảnh vỡ từ tường đá và gỗ bay tung, dội vào vách, rơi lả tả.

— "Đứng lại! TẤT CẢ ĐỨNG YÊN!" — một giọng nữ sắc lạnh gầm lên.
Umbridge.

Nhóm học sinh Slytherin theo phe bà ta tràn vào, đũa phép giơ cao, mặt đầy đắc thắng.

— "Cái quái gì—?" — Harry chưa kịp rút đũa thì bị một đứa chĩa phép vào ngực. Ron chắn trước mặt cậu. Hermione hét lên.

Doona phản ứng bản năng, đẩy Ginny về phía sau, rút đũa. Nhưng đã quá muộn.

Một ánh sáng xanh chớp lên. Chang Cho bị lôi giật về phía Umbridge như một con rối.

— "Đủ rồi!" — Umbridge hét, môi giật giật. — "Chính nó là người báo tin. Thú nhận rồi. Chúng ta có đủ lý do!"

Căn phòng yêu cầu đã bị phát hiện. Tường đá rạn vỡ, ánh sáng chói mắt lóe lên từ hàng chục đũa phép. Umbridge và nhóm học sinh Slytherin theo phe bà ta tràn vào... nhưng không ngờ rằng số học sinh đứng về phe Quân đoàn Dumbledore lại nhiều đến thế.

Hắn là người đầu tiên lao đến đứng chắn trước mặt Doona, đũa chĩa thẳng về phía một tên Slytherin khác đang định tấn công cô.

— "Đừng có đụng vào cổ." — giọng hắn trầm, mắt tóe lửa.

Theo sau hắn là Theodore Nott, Enzo Chistian , và Draco malfoy — cả bốn đồng loạt đứng chắn phía trước nhóm Doona, Hermione, Ginny, Ron, và Neville. Những cái tên từng được xếp vào hàng nguy hiểm, bất định... giờ lại đang ở tuyến đầu của sự phản kháng.

Umbridge gần như phát điên.

— "Các trò Slytherin?! Phản bội chính nhà mình?!"

Theodore liếc xéo bà ta.

— "Tụi tôi không phản bội. Tụi tôi chỉ biết phân biệt đúng sai."

Enzo đứng sát bên Doona ,thủ thế bảo vệ.

Mattheo không nói gì, nhưng ánh mắt hắn dõi theo từng chuyển động quanh Doona. Hắn sẵn sàng. Cho dù là phải đánh trả cả trường, hắn cũng không để ai làm tổn thương cô.

✦ Phản bội

Giữa lúc hỗn loạn, Chang Cho đứng nép bên cánh cửa — vẻ mặt thất thần.

— "Tôi... tôi chỉ... tôi tưởng Umbridge sẽ không làm thật..." — giọng cô nghẹn lại.

Harry nhìn cô, mắt rực lửa.

— "Mày đã nói với bà ta?"

— "Tôi không biết bà ta dùng thuốc Độc dược thật... tôi chỉ lỡ lời... Tôi không cố ý..."

Cô bị hai học sinh Slytherin kéo giật ra khỏi đám đông, Umbridge hét lớn:

— "Lôi hết chúng nó lên văn phòng hiệu trưởng! Ngay lập tức!"

— "Không dễ vậy đâu." — Mattheo bước lên trước, đôi mắt gần như đỏ rực. — "Tụi này không để yên."

Umbridge giơ đũa.

Nhưng một luồng phép cực mạnh từ đũa của Doona và Draco hợp lực đã đánh bật bà ta về phía sau. Những học sinh Slytherin bên Umbridge bắt đầu rút lui.

Mặc cho sự kháng cự, một phần nhóm vẫn bị lôi đến văn phòng. Không khí ngột ngạt, ánh mắt căng thẳng.

Umbridge thở dốc, mặt tím bầm, gào lên:

— "Đội quân phản loạn! Chính bọn chúng muốn lật đổ Bộ Pháp Thuật!"

Nhưng trước khi bà ta kịp buộc tội tiếp, cụ Dumbledore đã bước ra, giọng nhẹ nhưng đanh thép:

— "Không. Đội quân đó là của ta."

Không khí trong văn phòng hiệu trưởng căng như dây đàn.
Umbridge đỏ bừng mặt, đũa phép chĩa thẳng về phía cụ Dumbledore:

— "Ông đã thành lập Quân đoàn Dumbledore, dung túng cho đám học sinh này chống lại Bộ Pháp Thuật! Tôi có nhân chứng! Có bằng chứng! Ông sẽ bị bắt ngay lập tức!"

Cụ Dumbledore mỉm cười nhẹ, như thể đang nghe một câu chuyện cười nhạt nhẽo.

— "Ồ, bà Umbridge... bà nhầm rồi. Quân đoàn Dumbledore không phải để chống lại Bộ. Nó là để chống lại sự ngu dốt, sự độc tài và sự áp bức."

Giáo sư McGonagall nén một tiếng hít sâu. Harry, Ron và Hermione đứng bên cạnh, nắm chặt tay. Ở phía sau, Doona, Mattheo, Draco, Enzo và Theodore cũng có mặt. Dù không nói gì, ai cũng nhìn thấy trong mắt họ cùng một điều: sự kính phục và quyết tâm.

Umbridge hét lên với hai người thuộc Bộ:

— "Shacklebolt! Dawlish! Bắt ông ta!"

Hai vị pháp sư cao lớn bước lên, rút đũa.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó — một luồng sáng xanh lục bắn thẳng vào trần nhà. Ánh sáng chói lòa làm mọi người che mắt. Một trận bão lửa rực lên, rồi Phượng Hoàng Fawkes xuất hiện giữa phòng — đôi cánh rực cháy, tung ánh sáng vàng ấm bao trùm cả gian phòng.

Một giọng nói trầm và rõ ràng vang lên từ chính giữa ánh sáng:

— "Ta không có ý chống lại các người... nhưng cũng sẽ không để bị bắt."

Dumbledore vung đũa.

Một tiếng "Bùm!" chát chúa vang lên. Dawlish bị hất ngược vào tủ sách, bất tỉnh. Shacklebolt cố giữ vững, nhưng luồng phép quá mạnh khiến anh cũng quỳ gối.

Mattheo thì thào:

— "Quỷ thật... ông cụ chơi phép cao cấp hơn tụi mình học cả đời."

Trong lúc đó, Dumbledore quay sang Harry, ánh mắt sâu lắng.

— "Harry... đừng mất niềm tin. Điều Con nhìn thấy... có thể là thật. Nhưng sự thật không bao giờ đến từ nỗi sợ."

Rồi cụ nhìn sang Doona, gật đầu nhẹ — như thể muốn nói: Hãy giữ lấy đám trẻ này. Thế hệ các con là hy vọng.

Ngay sau đó, Fawkes lao vút lên trời, ngậm lấy Dumbledore trong ngọn lửa — và họ biến mất trong một chớp sáng màu vàng kim.

Toàn bộ gian phòng rơi vào im lặng.họ bị umbridge lôi lên văn phòng của bà ta

Không gian trong văn phòng Umbridge đặc quánh như lớp sáp nến đang chảy. Những bức chân dung phù thủy trên tường lặng thinh. Chúng dường như cũng sợ cái tên "Quân Đoàn Dumbledore" đến mức không dám nhúc nhích.

Hermione bị trói cả hai tay, Ron thì đang rướn người chửi rủa tụi Slytherin. Harry chỉ ngồi lặng

Doona ngồi gần đó, tay vẫn còn vết trầy do trận hỗn loạn ở Phòng Yêu Cầu. Mattheo đứng giữa căn phòng, bị hai học sinh Slytherin giữ chặt hai bên. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt — khi Umbridge vừa quay lưng — hắn rút đũa phép.

Tách!

Một cú đánh bật. Hai đứa kia văng ra như bị gió đập mạnh.

Mattheo giơ đũa, dí thẳng vào cổ họng Umbridge. Bà ta đứng sững lại,mặt tái đi vì sợ hãi

Ánh mắt của kẻ mang dòng máu Hắc Ám.

— "Bà nên thả tụi này ra." — giọng hắn trầm, lạnh và rít như tiếng lửa liếm vào gỗ mục.

— "Cái... cái gì?" — Umbridge tái mặt. Bà ta lùi lại nửa bước, lưng gần chạm bàn.

Mattheo không động đậy. Đầu đũa chạm vào cổ bà ta, chỉ một chút nữa là thiêu cháy.

— "Bà tôn sùng Voldemort, đúng không?" — hắn gằn từng chữ. — "Bà thần phục hắn... run rẩy trước tên hắn... thì bà cũng nên biết tôi là ai."

Umbridge ngừng thở. Cả căn phòng đông cứng.

Mattheo nhếch môi. Đôi mắt màu xám của hắn ánh lên thứ gì đó u tối, mệt mỏi, và đáng sợ.

— "Tôi là con trai của hắn."

Lặng im.

Chỉ có tiếng gió rít qua ô cửa nhỏ trên cao.

— "Và bà biết không..." — hắn rướn người sát hơn, thì thầm như rắn bò sát tai bà ta. — "Tôi cũng có thể giết chết bà ngay tại đây như cách hắn giết người mà ko một chút do dự đấy."

Umbridge run rẩy.

— "Tôi không giết vì bà chứng minh quyền lực. Tôi giết khi ai đó đụng vào thứ thuộc về tôi."

Hắn liếc sang Doona. Cô ngẩng đầu, đôi mắt không giấu được sững sờ. Nhưng thứ chạm vào tim cô — là nỗi đau và cơn thịnh nộ Mattheo đang kìm nén.

— "Bà chọn đi, Umbridge. Hoặc bà để tụi này đi, hoặc tôi để bà gặp lại những linh hồn bị hắn nguyền rủa dưới mồ."

Im lặng một nhịp dài.

Cho đến khi Umbridge phát hoảng, hai tay giơ lên đầu hàng, giọng lắp bắp:

— "T-T-Thả họ! Mau thả hết chúng nó!"

Nhóm học sinh Slytherin giật mình. Một đứa lắp bắp:

— "Nhưng... nhưng cô—"

— "TA BẢO THẢ!"

Hermione ngơ ngác, Ron suýt té ngửa, còn Harry thì lập tức đứng bật dậy, kéo theo Doona.Theodore Enzo và Draco thì vùng vằng thoát khỏi mấy tên đang giữ mình

Mattheo hạ đũa. Đôi mắt hắn vẫn chưa hết tối.

Doona bước lại gần, nắm lấy tay hắn. Không nói gì.

Nhưng bàn tay cô run lên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro