10.

mấy ngày yoongi rời khỏi lâu đài vì công chuyện ở thành phía nam
jimin ở lại, chỉ có vài người hầu chăm sóc — nhưng từ ngày em được hắn yêu chiều, không ai còn ưa em

có người lén hắt nước vào phòng em, nói là "để làm mát"
có người khóa cửa ban công, để em ngủ co ro giữa gió đêm
và tệ hơn cả... là những tiếng xì xào sau lưng:

"chỉ là một món đồ để hắn chơi chán rồi vứt"
"chắc cậu ta dùng thứ khác để được sủng ái như vậy..."

jimin không khóc, chỉ cắn răng chịu
em không có ai để dựa, không ai tin tưởng
chỉ ngồi nép trong góc phòng, khoác áo sơ mi hắn từng mặc
trời chưa tối hẳn, nhưng bóng dáng hắn đã bước vào sảnh lớn
jimin nghe tiếng giày, vội chạy ra từ phòng riêng
trên người chỉ khoác áo sơ mi dài quá đùi, không mặc gì bên trong, chân trần
mắt đỏ hoe, tay run rẩy

"yoongi...!"

em nhào vào lòng hắn, cả người run lên từng hồi
hắn siết chặt eo em, giọng trầm xuống:

"ai dám..."

jimin không trả lời ngay, chỉ dụi mặt vào cổ hắn, khóc nấc
tay siết lấy vạt áo hắn, giọng lạc đi:

"họ... nói em là thứ không xứng... là món đồ bẩn thỉu... họ lén đổ nước lên giường em... nhốt em ngoài ban công... em sợ lắm..."

yoongi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bế em lên
ôm em sát vào người, lớp áo mỏng gần như chẳng che nổi gì cả
hắn hôn lên thái dương em

"ta ở đây rồi... từ giờ không ai được chạm vào em nữa..."
yoongi đặt em ngồi trong lòng hắn trên ghế
tay vén tóc em, lau nước mắt bằng ngón tay lạnh

"ai nhìn em cũng không được... cơ thể này là của ta, trái tim em là của ta"

jimin gục đầu vào ngực hắn
hắn kéo áo em trễ xuống một bên vai, lộ ra vết hôn cũ
"em là vết máu trên môi ta... ai dám bẩn miệng nhắc tới..."
sau đó, jimin được đặt nằm trên giường
yoongi đứng dậy, ra cửa, giọng lạnh như băng

"toàn bộ đám hầu trong cung phía tây — tối nay không còn ai được ở lại"

"nếu còn kẻ nào dám nhắc đến jimin... ta sẽ bẻ lưỡi nó trước khi nó kịp nói hết tên em"

cánh cửa đóng lại
hắn trở lại giường, nằm cạnh jimin
ôm em từ phía sau, kéo lớp áo mỏng che lại phần ngực trần

"ngoan nào... giờ chỉ có em và ta thôi..."
đêm đó — trong phòng riêng

"em giận ta sao... vì để em ở lại một mình mấy ngày qua..."

yoongi đẩy jimin ngồi lên bàn dài, kéo lớp áo mỏng xuống vai
em không trả lời, chỉ rướn người hôn lên cổ hắn
hắn cười nhẹ, đặt tay lên đùi em, siết nhẹ

"em hư thật... dám mặc mỗi cái áo sơ mi mà chạy ra sảnh đón ta..."

"vì em nhớ..."

chưa kịp nói hết, jimin đã bị đẩy ngửa ra bàn
yoongi cúi xuống, tách hai chân em, cú va đầu tiên khiến em thở gấp

"a... yoongi... mạnh quá..."

"ta biết em chịu được mà..."

từng cú thúc như xé toạc lớp lý trí của em
bàn tay hắn giữ chặt eo, môi cắn nhẹ lên cổ

"em là của ta... jimin... cho ta..."

cắn nhẹ
máu rỉ ra nơi cổ trắng, và yoongi hút từng giọt, vừa yêu em, vừa nuốt lấy thứ đang chảy ra từ người em

"a... ưm... nó... nóng quá..."

jimin rên rỉ, chân vòng ra sau lưng hắn, ôm chặt
cảm giác vừa bị yêu, vừa bị hút máu, khiến em như vỡ ra trong khoái cảm
cổ em ướt máu, nhưng mắt lại ánh lên sự thoả mãn

"ta yêu em đến mức muốn em hoà vào máu của ta... từng đêm..."
trong phòng tắm — làn nước ấm phủ quanh

nước trong bồn đã đầy, hơi nước bốc mờ khắp mặt gương
yoongi ngồi tựa lưng, tay choàng qua eo jimin, kéo em tựa vào lòng

em vẫn còn run nhẹ sau trận yêu dữ dội, cơ thể đỏ ửng vì bị yêu mạnh
hắn lấy khăn ướt lau qua vết máu trên cổ em, rồi bất ngờ cúi xuống liếm nhẹ, giọng khàn:

"em vẫn còn mùi của ta... ta muốn nhiều hơn..."

jimin nhắm mắt, cổ ngửa ra sau, để mặc cho hắn cắn khẽ lại đúng chỗ cũ
lần này không còn rát, chỉ là cảm giác nóng, sâu, và lạnh cùng lúc chạy dọc sống lưng

"ưm... yoongi... em mệt..."

"chỉ một chút nữa thôi..."

tay hắn trượt lên ngực em, xoa nhẹ, trong khi môi vẫn mút lấy vết cắn
jimin rên nhẹ, lưng cong lên, nước trong bồn gợn sóng theo từng tiếng thở

hắn dừng lại khi máu ngừng chảy, rồi đặt cằm lên vai em:

"cảm ơn em... vì luôn để ta yêu như vậy... kể cả bằng răng..."

em mỉm cười yếu ớt, xoay người lại, tựa trán lên trán hắn
hơi thở cả hai hòa quyện giữa làn nước ấm, dịu như chưa từng có nỗi đau nào tồn tại
sau khi tắm — bước chân run rẩy

"em đi nổi không..."

jimin không trả lời, chỉ níu lấy thành bồn rồi khẽ lắc đầu
hai chân run nhẹ, đùi còn hằn dấu đỏ sau khi bị yêu đến tê dại

yoongi thở ra một tiếng rồi bế em lên bằng một tay, lau người cho em bằng khăn mềm
em dựa vào ngực hắn, mặt đỏ ửng, mắt còn long lanh nước

hắn đặt em xuống giường, nhưng chưa kịp đắp chăn thì đã cúi xuống đặt môi lên vết cắn cũ

"vẫn còn mùi cam... khiến ta phát điên..."

"yoongi... em mệt..."

"chỉ cần nằm yên thôi..."

môi hắn trượt từ cổ xuống ngực, tay thì vuốt ve bên đùi, nhẹ nhưng đủ khiến em khẽ rên lên
jimin không nói gì nữa, chỉ rướn người lên, như dâng mình lần nữa
hắn mút lấy ngực em như trẻ con, giọng khàn khàn:

"em là của ta... từng vết máu, từng hơi thở..."

jimin cong lưng, cả người co rút lại vì khoái cảm, hai tay nắm lấy ga giường
lúc này hắn không mạnh như ban nãy, chỉ vuốt chạm chậm rãi, nhưng gây nghiện
bởi chính sự dịu dàng ấy khiến em muốn tan ra hoàn toàn dưới hắn

cuối cùng, yoongi chỉ nằm ôm em, trán áp trán, còn tay thì không rời eo
mỗi lúc em ngủ thiếp đi, hắn lại thì thầm:

"đừng bao giờ rời khỏi ta, jimin... đừng để ta phát điên lần nữa..."
nửa đêm — jimin tỉnh dậy

ánh đèn ngủ mờ mờ, người em vẫn còn ê ẩm, nhưng tim lại đập nhanh
em quay sang thấy yoongi đang ngủ rất sâu, gương mặt lúc này trông... bình yên đến lạ

jimin chống tay lên ngực hắn, cúi sát mặt xuống, thì thầm:

"em cũng muốn... yêu lại..."

hắn chưa kịp mở mắt thì em đã trườn lên người hắn, hôn dồn dập lên cổ, rồi cắn nhẹ ngay vết em từng bị cắn
yoongi mở mắt, khẽ nhíu mày:

"em làm gì đó, jimin..."

"cho ta yêu lại..."

giọng em run run, nhưng mắt lại sáng rực

em kéo chăn xuống, cưỡi lên hông hắn, hai tay đặt lên ngực hắn, rướn người thật mạnh
cú chuyển động khiến yoongi rên khẽ, tay muốn giữ em lại nhưng... không nỡ

"em học được trò này từ ai..."

"từ ngươi..."

đêm đó, jimin yêu mạnh đến mức yoongi phải gồng cả người chịu đựng
cơ thể em mỏng manh, run rẩy, nhưng ánh mắt lại quyến rũ đến phát điên
mỗi cú đẩy, mỗi vết cắn nhẹ vào ngực hắn... như đang trả lại mọi khoái cảm trước đó

cuối cùng, chính yoongi là người gục xuống thở gấp, mắt đỏ hoe vì bị em làm cho phát điên

sáng hôm sau

jimin không dậy nổi, toàn thân nóng bừng
hắn ngồi bên giường, lau mồ hôi cho em bằng khăn lạnh, miệng cằn nhằn:

"ta nói rồi... em chưa đủ sức đâu..."

em mở mắt lờ đờ, cười yếu:

"ta thắng ngươi mà..."

"em thắng... nhưng phải chịu phạt..."

"phạt gì..."

yoongi cúi sát, môi chạm nhẹ vào môi em:

"tối nay, em không được động vào ta... dù chỉ là một ngón tay"

"không... đừng như vậy mà..."

"phạt là phạt..."

nhưng chính yoongi lại lén ôm em vào lòng, đắp thêm chăn, thì thầm:

"ta sẽ không để em mệt như vậy nữa... nếu muốn yêu, cứ để ta làm thôi..."
đêm hôm đó — trong phòng ngủ vẫn thoảng mùi cam nhẹ

yoongi ngồi bên giường, tay nhẹ vuốt tóc jimin
em còn sốt nhẹ, da ửng đỏ, mắt lim dim mệt mỏi

"ngủ đi... đừng nghĩ gì cả..."

nhưng jimin không ngủ
em kéo chăn lên cao, khẽ cựa người, cơ thể yếu ớt nhưng vẫn ép sát vào tay hắn

"yoongi..."

"hử..."

"cho em chút nữa..."

hắn khựng lại
tay siết khẽ tấm chăn, mắt đỏ rực lên trong bóng tối

"em đang bệnh..."

"nhưng em nhớ..."

jimin vươn tay ôm lấy cổ hắn, kéo sát xuống, môi chạm môi
lưỡi em hơi run nhưng vẫn chạm vào hắn, nhẹ nhàng mà khiêu khích

hắn rên khẽ, mắt nhắm chặt, toàn thân run lên vì kìm nén

"em... đúng là yêu tinh..."

không kìm được nữa, yoongi xốc em lên lòng, giữ cho em ngồi vừa vặn
hắn không vồ vập như mọi lần, mà vào thật chậm, thật sâu

"ưm... yoongi... nhẹ..."

"ta biết... cứ ôm lấy ta..."

jimin cắn nhẹ môi, mặt đỏ rực vì sốt lẫn khoái cảm
hắn hôn lên trán, rồi hạ môi xuống ngực, vừa liếm vừa mút, vừa vuốt ve eo em dịu dàng

toàn bộ quá trình đều chậm, nhưng lại sâu đến mức khiến em khẽ run từng hồi
hắn thì thầm:

"chỉ lần này thôi... vì em nhớ... ta không đành lòng từ chối..."

cuối cùng, jimin ngã vào ngực hắn, hơi thở mỏng dính, nhưng mắt lại lấp lánh

"em khỏe lên rồi thì chịu đòn sau..."

"yoongi..."

"suỵt... ngủ đi..."
sáng hôm sau — ánh nắng nhẹ chiếu vào giường

jimin vẫn còn mệt, người nóng hâm hấp
yoongi ngồi tựa bên đầu giường, lau mồ hôi cho em bằng khăn mát
nhưng điều khiến em bối rối nhất là... hắn không cho mặc gì hết

"yoongi... em lạnh..."

"đắp chăn là được... ai cho em mặc đồ chứ"

hắn kéo chăn lại cẩn thận, rồi luồn tay vào trong chăn, áp lên bụng em, như thể kiểm tra nhiệt độ
nhưng tay ấy... không yên vị, cứ vuốt dọc hông, rồi bóp nhẹ nơi đùi non

"em cần mặc mà..."

"không. người ta yêu, ta phải thấy..."

jimin đỏ mặt, quay đi, nhưng lại bị hắn kéo vào lòng, để đầu gối lên đùi hắn

"ta thích nhìn em như vầy... vừa ngoan, vừa yếu, vừa là của ta"

hắn cúi xuống hôn nhẹ lên cổ, nơi vết cắn cũ đã nhạt đi
rồi lại khẽ liếm qua, như muốn "kích hoạt" lại cảm giác thuộc về

"em là người bệnh, em cần thoải mái..."

"ta biết... nên mới không để em mặc... cho dễ chăm"

hắn cười khẽ, nhưng ánh mắt thì sáng lên vì ham muốn lẫn cưng chiều

trong suốt buổi sáng hôm đó

yoongi không rời khỏi phòng
hắn bón cháo cho em, lau mồ hôi, đắp lại chăn mỗi khi em cựa mình
nhưng tuyệt đối không cho mặc gì ngoài lớp chăn dày

và mỗi khi người hầu gõ cửa định vào, hắn chỉ thốt một câu lạnh tanh:

"không ai được nhìn em ấy hôm nay cả... kể cả một sợi tóc cũng không"
tối hôm đó — ánh nến vàng ấm trong phòng ngủ

jimin nằm im dưới lớp chăn mỏng, tóc rối nhẹ, mặt ửng đỏ vì vừa bớt sốt
yoongi ngồi sát bên, ánh mắt nửa dịu dàng nửa sâu thẳm

"em thấy sao rồi..."

"đỡ rồi..."

"vậy thì ta có thể..."

chưa kịp nói hết, hắn đã luồn tay vào trong chăn, chạm vào đùi em, rồi vuốt lên tận hông
jimin khẽ co người lại, nhưng không nói gì, chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt ngoan ngoãn

"nằm im như vậy... em muốn ta làm gì cũng được đúng không..."

em cắn môi, khẽ gật đầu
yoongi cười khẽ, cúi xuống hôn lên môi em — mềm, chậm, đầy nuốt lấy

rồi hắn kéo chăn xuống, để lộ phần ngực mịn màng
ngay lập tức, môi hắn trượt xuống, mút nhẹ, để lại những dấu hồng như cánh hoa

"em yếu... nhưng vẫn khiến ta phát điên..."

jimin vẫn không nói gì, chỉ bấu nhẹ vào ga giường, môi rên khẽ mỗi khi tay hắn lướt qua nơi nhạy cảm

hắn không vào vội, chỉ dùng tay vuốt ve từng chỗ khiến em co giật, từng lần chạm đều có nhịp, có lực
jimin rướn người nhẹ, mắt nhòe nước, giọng nghẹn lại:

"yoongi... em... không chịu nổi..."

"ta biết. nhưng em nói nằm im chịu trận mà..."

rồi hắn tiến vào — từ từ, chậm rãi, nhưng sâu đến tận cùng
jimin bật lên tiếng rên mỏng, toàn thân run lên vì khoái cảm dồn nén
tay hắn thì giữ chặt eo em, miệng áp vào tai thì thầm:

"chịu đựng đi... ngoan như vầy, ta sẽ yêu em... suốt cả đêm nay..."
nửa đêm — mùi hương cam vẫn thoang thoảng

jimin nằm trên giường, mồ hôi ướt lưng, hơi thở mỏng như sợi chỉ
trên người không có lấy một mảnh vải, chỉ có vòng tay của yoongi ôm chặt lấy em từ sau lưng

"jimin... em nghe ta không..."

không một tiếng trả lời
yoongi cúi xuống, áp trán vào trán em — nóng quá

"ngốc... ta bảo em bệnh mà vẫn nằm im như thế để chịu..."

hắn luống cuống kéo chăn quấn quanh em, rồi bế cả cơ thể mềm rũ ấy vào lòng
bước chân loạng choạng vì hối hận

"em phải chịu bao nhiêu thì mới ngất thế này hả..."

môi hắn run lên, nhưng vẫn hôn khẽ lên thái dương em
rồi đặt em nằm lại lên giường, lấy khăn lau mồ hôi, xoa dầu lên ngực, lên trán

jimin rên khẽ trong vô thức, mắt vẫn không mở
yoongi nắm chặt tay em, ghì vào ngực mình

"ta sai rồi... đáng lẽ không nên tham lam... nhưng nhìn em ngoan thế, ta không kìm được..."

giọng hắn nghẹn, như muốn khóc mà vẫn cố giữ bình tĩnh
hắn tiếp tục lau sạch cho em, thay khăn mới, đắp chăn lại cẩn thận

rồi nằm xuống, ôm em sát ngực, thì thầm gần bên tai:

"mai dậy... nhớ mắng ta..."

"đừng để ta yên..."

"chứ nếu em im lặng như thế này nữa... ta sẽ phát điên mất..."
sáng hôm sau — ánh nắng rọi nhẹ lên khung giường trắng

jimin khẽ mở mắt, đầu hơi choáng, người thì rũ ra như không còn chút sức
em thấy mình vẫn đang nằm trong lòng yoongi, quấn chăn kỹ, nhưng bên trong vẫn không có gì cả

hắn ngủ rất sát, tay vòng qua eo em, cằm tựa lên vai, hơi thở ấm áp phả vào gáy

"yoongi..."

chỉ một tiếng gọi nhỏ, hắn đã tỉnh

"em tỉnh rồi..."

giọng khàn khàn, như kìm nén quá nhiều thứ
hắn ngồi dậy, đỡ em ngồi lên, lấy khăn lau trán rồi áp môi hôn khẽ lên má em

"em mệt không... đói không... muốn uống chút gì không..."

jimin lắc đầu, mặt ửng lên nhẹ, rồi quay đi vì thấy mình vẫn không được mặc gì

"sao... vẫn không cho em mặc đồ..."

yoongi nhìn em, ánh mắt tối lại vì ham muốn nén quá lâu

"em biết vì sao rồi mà..."

rồi hắn luồn tay vào trong chăn, áp lên bụng em, nhẹ nhàng vuốt xuống hông
jimin rùng mình, hơi thở gấp lại

"không... em còn mệt..."

"chỉ chạm nhẹ thôi... cho em dễ ngủ lại..."

tay hắn không dừng lại ở hông, mà còn trượt xuống sâu hơn, vuốt ve rất chậm, rất đều, từng nhịp khiến jimin co người lại, bám lấy vai hắn

"em bị sốt... giờ chỉ được yêu nhẹ... như vầy..."

hắn vừa nói, vừa cúi xuống hôn cổ, rồi mút nhẹ từng vết cũ, như muốn đánh dấu lại từ đầu

jimin run lên, cả người mềm ra, tựa vào lòng hắn như con mèo ngoan
hơi thở lẫn trong tiếng chăn đệm, nhưng hắn không làm quá... chỉ vuốt ve, xoa dịu, khiến em thở gấp và mắt nhòe nước

"thích không..."

jimin gật đầu nhẹ, môi mấp máy không thành tiếng
yoongi siết chặt em trong vòng tay, thì thầm:

"vậy nằm im như vầy... để ta yêu em từng chút một..."
sáng sớm — trong phòng tắm trắng tinh ánh nắng dịu

yoongi bế jimin ra khỏi giường, tay vẫn giữ chăn quấn quanh người em
bước từng bước chậm rãi tới bồn rửa, đặt em ngồi lên mép bệ

"ngoan, ta đánh răng cho..."

jimin mắt còn lơ mơ, má vẫn đỏ, khẽ gật đầu
hắn cầm bàn chải, bóp kem, cúi xuống sát mặt em — ánh mắt vừa dịu dàng vừa lộ rõ sự chiếm hữu

"mở miệng..."

jimin làm theo, để hắn chải răng cho từng chút một, đầu hơi nghiêng, môi khẽ cong
tay hắn thì vẫn đặt lên đùi em, vuốt nhẹ rất có ý, như vừa chăm vừa trêu

"miệng em hôm qua cắn ta dữ quá... giờ nhìn sưng luôn rồi đây..."

jimin nghẹn nhẹ, đỏ mặt quay đi
hắn cười khẽ, ngậm lấy đầu bàn chải của em, liếm một chút kem còn dư, rồi thì thầm:

"vị bạc hà trên miệng em... khiến ta muốn ăn luôn..."

xong đánh răng, hắn lau mặt em bằng khăn ấm, rồi bế em lại gần bồn tắm
nước ấm đã chuẩn bị sẵn, bốc hơi mỏng nhẹ

"nằm yên. ta lau người cho..."

hắn đặt em ngồi xuống, để chăn trượt xuống hông, rồi dùng khăn lau dọc từ vai xuống ngực, rồi chậm rãi đến hông, ánh mắt không rời khỏi da thịt em

jimin co người nhẹ, mặt vẫn đỏ bừng

"yoongi..."

"im nào. đang chăm sóc mà em rên lên thì ta không chịu nổi đâu..."

tay hắn vẫn di chuyển — lau từ hông xuống đùi, mơn trớn nhẹ đến mức khiến em run lên
không đi sâu, nhưng vừa đủ để tim jimin đập loạn
hắn khẽ hôn lên ngực em, rồi tựa đầu vào bụng em, giọng khàn:

"ngoan thế này... ta yêu thêm mất..."
buổi trưa — nắng nhẹ, gió vườn mát lạnh thổi qua mái tóc

yoongi bế jimin ra ngoài, trên người em chỉ là một chiếc sơ mi trắng mỏng, dài ngang đùi, vạt áo lật nhẹ theo từng bước chân

vườn phía sau lâu đài là khu riêng biệt, chỉ có hai người, bao quanh là hàng rào hoa và cây cao
hắn ngồi xuống ghế dài phủ gối, đặt jimin ngồi gọn trên đùi mình, mặt quay vào ngực hắn

"ngồi thế này... không bị gió... mà cũng không ai nhìn thấy..."

jimin đỏ mặt, vạt áo mỏng ép vào da, hông thì lộ lấp ló vì chẳng có quần
yoongi thì cười nhẹ, tay đặt lên đùi em, xoa nhẹ từng chút một

"còn yếu mà dám mặc như vậy ra đây... muốn ta không chịu nổi à..."

"em đâu có... là anh bắt mặc cái này mà..."

hắn cúi xuống, mút nhẹ vào cổ em một cái, giọng trầm kéo dài

"đúng... vì ta muốn ai cũng biết em là của ta..."

gió lùa qua, làm vạt áo mỏng dính sát vào người jimin — vừa lạnh, vừa nhột
hắn thì cứ tay không yên, vuốt từ lưng xuống hông, rồi ghì em vào ngực như ôm một món đồ quý

"muốn ăn trái cây không... hay ta đút em uống nước trước..."

jimin chưa kịp trả lời, đã bị hắn nhấc cằm lên, cho uống từng ngụm nước bằng cách ngậm môi mình
giữa nắng, môi họ ướt và dính nhau như keo, yoongi vừa rót vừa mút lấy từng chút, khiến jimin run lên trong tay hắn

"ngoan... ngồi im như vầy... để ta đụng một chút..."

rồi hắn luồn tay vào trong lớp áo sơ mi, vuốt nhẹ eo em, đùi em, từng động tác đều ám muội mà không vội vàng

jimin nghiêng mặt né tránh, nhưng vẫn ngồi yên trên đùi hắn, không dám nhúc nhích

"em mà cựa nữa là ta làm luôn ở đây đó..."
phòng ăn riêng — trưa lặng, ánh sáng dịu qua rèm

yoongi bế jimin ra bàn ăn, đặt em ngồi xuống ghế sát cạnh mình
jimin chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng, dài đến giữa đùi, chân trần và mặt còn ửng hồng

"ngồi im ăn đi, còn yếu... để ta đút cho"

hắn dùng muỗng múc cháo, nhẹ nhàng đưa lên môi jimin
tay còn lại luồn dưới bàn, đặt lên đùi em, xoa nhẹ từng nhịp tròn

jimin vừa ăn vừa run, mỗi lần nuốt là môi lại rung nhẹ
yoongi nhìn không rời, ánh mắt tối lại đầy chiếm hữu

"đùi em... mềm thật đấy..."

"yoongi... đang ăn mà..."

"ăn càng phải yêu chứ, em không biết quy tắc của ta à..."

hắn cười khẽ, hôn lên má em một cái rồi ghé tai thì thầm:

"ăn xong... ta xử trên ghế cũng được..."

jimin nghẹn nhẹ, mắt tròn lên
hắn thì kéo em ngồi hẳn lên đùi mình, một tay vòng ra sau ôm eo, tay còn lại tiếp tục đút cháo

trán em tựa vào cổ hắn, mỗi lần hắn đút là một lần môi hắn hôn lên má em
dưới lớp áo sơ mi mỏng, ngực em cọ nhẹ vào ngực hắn, khiến tim đập rối tung

"để em ăn yên..."

"không. ta thích nhìn em đỏ mặt..."

rồi hắn vuốt ngón tay từ lưng xuống mông, giữ chặt, ép sát em vào lòng
miệng thì vẫn đút cháo, mắt thì nhìn em như muốn nuốt trọn từng biểu cảm
yoongi đặt muỗng xuống bàn, tay siết nhẹ eo jimin

"ăn đủ rồi... giờ tới lượt ta ăn em..."

jimin chưa kịp phản ứng, đã bị hắn bế bổng lên, cánh tay ôm sát vào mông khiến em giật mình rúc mặt vào cổ hắn
trên người em vẫn chỉ là chiếc sơ mi mỏng, da thịt cọ vào lớp áo sơ mi đen của hắn, nóng bừng

phòng ngủ — ánh đèn ấm dịu, chăn gối mềm như ôm lấy cả hai người

hắn đặt em xuống nệm, nhưng không rời đi mà trườn người lên, chồm trên em, một tay giữ lấy cổ tay, tay kia vuốt dọc bắp đùi

"đừng nhìn ta kiểu đó... ta chỉ muốn yêu em thôi..."

ngực hắn áp lên người jimin, vạt áo trắng mỏng bị kéo lên, để lộ da thịt nhạy cảm
jimin ngước lên, mắt ươn ướt, môi hé thở nhẹ — nhưng vẫn gật đầu yếu ớt

"ngoan..."

hắn cúi đầu hôn cổ, từng cái mềm, nóng, kéo dài
rồi xuống ngực, hôn quanh, ngậm nhẹ mà không vội, như muốn khiến em phải rên từng chút một

tay hắn vuốt dọc mông jimin, lướt sâu vào bên trong lớp áo, rồi dừng lại ngay chỗ nhạy nhất

"run rồi à...? vậy càng phải yêu chậm hơn..."

môi hắn dính sát da em, tiếng thở trầm vang giữa không gian im lặng
từng cú vuốt, từng nụ hôn đều chậm – cố ý – dày đặc, khiến jimin không biết nên chịu đựng hay cầu xin nhiều hơn

"ta sẽ không để em rời khỏi tay ta, dù chỉ một giây..."
sau một lúc bị yoongi yêu đến nghẹt thở, jimin nằm thở dốc trong lòng hắn
cơ thể em mềm nhũn, từng giọt mồ hôi còn đọng trên cổ, mắt đỏ hoe, môi run

"yoongi... em không chịu nổi nữa..."

giọng nhỏ, đứt đoạn, nghẹn lại giữa tiếng nấc
rồi em rụt người lại, dụi mặt vào ngực hắn mà bật khóc, không phải vì đau, mà vì quá nhiều cảm xúc, quá dính, quá nghẹn

"em... sợ lắm... nhưng em cũng yêu..."

yoongi lặng người, siết chặt em vào lòng
tay hắn vuốt nhẹ mái tóc ướt mồ hôi, miệng thì thầm sát tai:

"ngoan... ta biết... không sao rồi... ta ở đây rồi..."

hắn lau nước mắt cho em bằng tay áo, từng cái dịu đến mức tim nghẹn lại
rồi cúi hôn lên trán, lên mắt, và gối đầu em vào ngực mình

jimin nắm chặt lấy áo hắn, rồi thiếp đi trong mệt mỏi, môi còn run nhẹ, hàng mi cong vẫn ướt nước
yoongi thì ôm em sát vào ngực, để cả hai quấn lấy nhau dưới lớp chăn mềm
hắn thở khẽ, tay vẫn không ngừng xoa nhẹ sau lưng em, mắt dịu xuống, đầy yêu thương

"ta không cho em đi đâu hết... em chỉ được ngủ trong tay ta thôi..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro