5.

trong lâu đài – buổi chiều

jimin bước đi dọc hành lang rộng lớn, đôi chân trần chạm nhẹ lên thảm đỏ
cậu mặc áo sơ mi trắng, bên trong vẫn là chiếc quần boxer mềm mỏng thường ngày — kiểu trang phục do chính yoongi ép buộc

J- "xin lỗi... tôi chỉ muốn hỏi nhà kính ở đâu..."
jimin ngập ngừng, hỏi một người hầu
nhưng ánh mắt kẻ kia nhìn cậu lại lộ rõ vẻ khó chịu — không đáp, chỉ cúi đầu và rời đi lạnh nhạt

jimin đứng im, tim đập nhanh
vài ánh nhìn khác từ xa cũng xoáy vào cậu, như muốn đẩy cậu ra khỏi nơi này
chắc họ không ưa mình... mình đâu có làm gì sai...

tối đến – phòng riêng

yoongi bước vào, ánh mắt lạnh đi rõ
Y- "nghe nói... em lớn tiếng với người hầu"

J- "không... em chỉ hỏi đường thôi..."
jimin ngẩng lên, giọng run run, đôi mắt đẫm lệ
J- "em không cãi nhau... em chỉ lạc..."

yoongi không nói gì
hắn đi đến, khóa cửa cạch một tiếng — âm thanh khiến tim cậu đập mạnh
rồi hắn quay lại, mắt tối lại rõ rệt

Y- "vậy là họ nói dối... hay em đang giả vờ đáng thương"

J- "yoongi..."
jimin lùi một bước, bị ép lưng vào bàn
J- "em không có... em sợ... đừng giận..."

Y- "em nên biết... chỉ cần ai nói gì về em, dù đúng hay sai... ta sẽ là người phán xét"

hắn vươn tay bóp nhẹ cằm cậu, rồi cúi xuống, khẽ cắn vào môi dưới
Y- "ta phải dạy em cách... để không ai dám đụng tới em"



jimin bị đẩy lên mặt bàn, lưng áp lạnh vào gỗ
yoongi đứng giữa hai chân cậu, hôn như cuồng, tay lướt từ cổ xuống eo
cúc áo sơ mi bị kéo bung, để lộ vùng da mịn lấm tấm dấu đỏ

Y- "em nghĩ ta sẽ phạt em kiểu gì hả..."

J- "không... yoongi, đừng... đừng quá mạnh..."
Y- "em run vậy, lại còn trốn ban sáng, có gì mà không mạnh..."

hắn hôn cậu xuống cổ, rồi trườn xuống giữa hai chân
hơi nóng tràn lên, làm jimin bật rên một tiếng không kìm được
tay cậu ôm chặt lấy cổ hắn, miệng rên mềm: "đừng giận mà... em chỉ muốn ra ngoài một lát thôi..."

yoongi ngẩng lên, ánh mắt đỏ như máu
Y- "vậy em chịu để ta đánh dấu em đến khi không ai dám nhìn nữa không..."

J- "hức..d-dạ..."

khi nghe được câu trả lời mà hắn muốn, hắn từ từ dẩy dương vật vào lỗ nhỏ của cậu.Không nới lỏng..

nhịp đầu tiên sâu và dứt khoát, khiến jimin bật người lên
yoongi giữ chặt hai tay cậu lên đỉnh đầu, vừa hôn vừa đẩy mạnh
Y- "chỉ cần em nhớ... em là của ta. mãi mãi"

J- "yoongi... a..h-hức.. chậm chút..."
nghe vậy, hắn càng hứng thú hơn.Hắn bắt đầu tăng tốc nhịp đẩy khiến bụng dưới của cậu nhô lên từng đợt
Y-"không... em trêu ta trước... thì phải chịu thôi..."
cả căn phòng tràn ngập tiếng bạch bạch , nhóp nhép đầy ám muội

sau cùng – đêm khuya
jimin nằm gọn trong lòng hắn, được quấn chăn ấm
cậu thở nhẹ, ngón tay vuốt qua ngực trần yoongi, thì thầm

J-"anh không giận em thật hả..."

Y- "ta giận chứ... giận vì em đáng yêu quá nên ai cũng để ý"
Y- "nên ta phải khiến em mệt đến mức... không dậy nổi nữa mới yên tâm"

jimin cười khẽ, rúc vào ngực hắn
J- "vậy mai em nằm lì trên giường nhé..."

Y- "ừ. nằm trong tay ta thôi"
----- -------
buổi trưa – vườn lâu đài

jimin được yoongi mặc cho một bộ sơ mi trắng dài tay, gài nút kín
phía dưới vẫn là quần short vải mềm, phủ sơ sơ phần đùi — đúng kiểu yoongi thích

hắn dắt tay cậu đi dạo giữa vườn, nơi các quản gia và lính canh đều có thể nhìn thấy
mọi người đều cúi đầu chào, không ai dám ngước mắt

nhưng rồi — một lính trẻ lỡ nhìn jimin lâu hơn vài giây
ánh mắt gã dừng ở đôi chân trắng dưới nắng, khiến jimin hơi cúi mặt ngại ngùng

yoongi lập tức quay sang, ánh mắt như đóng băng
hắn không nói gì, chỉ gật đầu với cận vệ — tên lính kia lập tức bị kéo đi khỏi sân
cả khu vườn im bặt, không ai dám thở mạnh

Y-"đừng nhìn ai khác khi đi cạnh ta, jimin"
giọng hắn lạnh nhưng không to
Y- "em là của ta. và chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để ta nổi điên rồi"

phòng riêng – chiều

yoongi ôm jimin vào lòng, đặt cậu ngồi lên đùi trên ghế dài sát cửa sổ
tay hắn vén tóc cậu ra sau tai, môi khẽ lướt lên cổ

Y- "em sợ không..."

J- "em không sợ anh..."
Y- "tốt. vì giờ ta chỉ muốn hôn em thôi..."

hắn hôn cậu thật sâu, tay lần vào bên trong áo, chạm nhẹ vùng eo
jimin rên nhẹ, tay bấu lấy cổ áo hắn

"em đẹp quá... mỗi lần ghen, ta chỉ muốn chiếm em cho bằng hết..."

quần cậu bị kéo xuống nửa chừng, cúc áo bung ra vài nút
yoongi đặt cậu nằm xuống, chậm rãi hôn từng vết đỏ hôm qua

"em là dấu ấn của ta, jimin. ai cũng phải thấy..."

ngược – ngay sau đó

jimin nằm gọn trong chăn, tay đan lấy tay yoongi
J- "yoongi này... nếu một ngày em rời đi... anh có đi tìm không..."

hắn im lặng
ánh mắt trở nên xa xăm một cách kỳ lạ
Y- "...em đừng nói vậy. ta không muốn tưởng tượng"

J-"nhưng nếu em rời đi thật thì sao..."

Y- "ta sẽ tìm. dù phải hủy cả thế giới"

jimin cười nhẹ, nhưng mắt cậu lại ánh lên nét buồn
J- "em sợ... một ngày anh chán em. vì em chẳng có gì ngoài mùi hương"

yoongi ngồi dậy, nhìn thẳng vào cậu
Y- "đừng bao giờ lặp lại câu đó"

J- "nhưng em thấy... đôi khi ánh mắt anh nhìn em giống như thương hại..."

im lặng

yoongi không đáp
hắn chỉ đứng dậy, khoác áo vào, rồi bước ra khỏi phòng không nói gì thêm

jimin nằm im
ngực nhói lên một cách kỳ lạ

chắc... em thật sự không có gì để giữ anh lại ngoài mùi cam ngọt kia...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro