(Đêm 2) Chương 48: Khúc gỗ lạnh lẽo trên đất Mỹ

Tiếng loa phát thanh nơi khu kí túc xá vang lên vào lúc 5 giờ sáng. Trời còn tờ mờ tối, không gian tuy có hơi lạnh buốt nhẹ, nhưng tiếng còi hiệu lệnh đã kéo mọi người dậy, cùng nhau nhanh chóng xếp đồ đạc ngay ngắn và cẩn thận ngay tức khắc. Chăn của mỗi người đều được gấp gọn, xếp thành những nếp vuông vức, để ngay ngắn trên đầu giường cùng với chiếc gối, đảm bảo không có một nếp nhăn nhún nào. Mọi thứ còn lại cũng phải được bày biện vô cùng trật tự như mệnh lệnh nghiêm khắc đã đề ra.

Chỉ trong vòng 3 phút, mỗi kí túc xá đều có nhóm bốn, nhóm năm người cùng ào ào chạy bứt tốc ra khu tập quân, không ai dám chậm trễ hay lơ là lấy một giây, nếu không bản thân hay ai khác thì cũng sẽ bị khiển trách.

Giảng viên thể dục với khuôn mặt lạnh như thép, đầy uy nghiêm bước tới, mọi người nghiêm túc xếp thành hàng ngang. Hoài Nhi mặt mũi phờ phạc, trông mệt mỏi đến mức không thể đứng vững, cũng không giấu nổi cái ngáp rõ dài. Hải Ly đứng cạnh thì ngây ngô, vẫn chưa kịp tỉnh táo, chỉ biết ngoan ngoãn đứng im nghe theo lời chỉ dẫn của giảng viên.

Ngày đầu tiên, mỗi kí túc xá sẽ được rèn luyện thể lực nhằm đáp ứng yêu cầu nghiêm khắc và không khoan nhượng. Tuy nhiên, mọi người sẽ phải hoạt động với cường độ cao liên tục, dù có vắt kiệt sức, dù mệt mỏi, dù có than thở, thì mọi người cũng chỉ được nghỉ ngơi đúng 5 phút trước khi tiếp tục tập luyện cho đến khi trời hửng sáng.

Nhận thức rõ điều đó, cả đội chỉ biết gật đầu, không ai dám hó hé nửa lời, cả nhóm dồn hết ý chí vào từng nhịp thở. Trong thời gian tập luyện, giảng viên liên tục đưa ra các bài rèn luyện thể lực nhằm nâng cao sức bền bỉ và ý chí của mỗi nhóm.

Nhưng dường như, chẳng ai còn đủ tâm trí nghĩ nhiều đến vậy. Các bạn trẻ lần lượt lên thực hiện bài tập theo yêu cầu, người nào người nấy rơi vào tình trạng mệt mỏi, chân tay rệu rã đến mức không muốn nhấc người lên nữa. Giảng viên đành bất lực, phải liên tục nhắc nhở.

Hoài Nhi ngồi xổm ở hàng thứ hai, nhìn những gương mặt lấm tấm mồ hôi quanh mình mà khẽ cười. Lúc này, Hải Ly quay sang, mặt lộ rõ vẻ hoang mang, nhưng vẫn cố kìm nén những cảm xúc bối rối trong lòng, khẽ thì thầm:

"Ê! Mấy bài tập này khó ghê luôn á! Mày giúp tao được không?"

Hoài Nhi quay sang nhìn cô bạn, đôi má Hải Ly đỏ bừng vì mệt và lo lắng. Cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, bàn tay vỗ nhẹ lên vai cô bạn mình, điềm tĩnh đáp:

"Yên tâm đi, mấy bài này dễ thôi mà. Nếu mày nghe giảng viên giải thích từ đầu thì giờ đâu thấy khó nữa!"

Hải Ly mím môi, vẻ mặt vẫn còn nhõng nhẽo như muốn tìm đồng minh:

"Nhưng... nhìn kiểu này khác gì huấn luyện theo nhiệm vụ của đặc nhiệm đâu..."

Ánh mắt Hoài Nhi vẫn dõi theo Hải Ly, ánh nhìn dịu dàng đầy đồng cảm, bằng cả sự an ủi của chính mình. Cô không nổi giận, không trách móc, không lên tiếng, chỉ có sự kiên nhẫn và bao dung. Hoài Nhi vẫn niềm nở như ban đầu:

"Đừng lo! Đây mới là buổi đầu tiên thôi. Giảng viên cũng hiểu mà, người ta sẽ chỉnh động tác cho mình chứ không la mắng đâu.

Mày thử nghĩ tích cực hơn một chút xem, như vậy mỗi đứa bọn mình mới tiến bộ, và bọn mình cũng sẽ thành nề nếp hơn nữa đó!"

Hải Ly gật đầu. Trong khoảnh khắc ấy, cô như được truyền thêm một nguồn năng lượng tích cực từ chính người bạn bên cạnh. Không chút ngần ngại, cô bật cười thành tiếng, cười một tràng dài giòn tan, xua đi tất cả muộn phiền đang đè nặng trên vai.

Hoài Nhi khẽ mỉm cười khi nhìn thấy sự tươi tắn trở lại trên khuôn mặt bạn mình. Nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt cô chậm rãi trượt xuống mặt đất, như thể trong lòng có một điều gì đó nặng trĩu không thể nói thành lời. Cô trút ra một hơi thở dài, mang theo tất cả những cảm xúc khó gọi tên đang xô đẩy bên trong.

Có lẽ, lời khuyên ban nãy đã giúp Hải Ly tự thắp sáng cho mình một ngọn lửa nhỏ. Nhưng còn Hoài Nhi, cô biết rõ, thứ ánh sáng đó không phải dành cho bản thân mình. Cô không tìm kiếm niềm vui tức thời, cũng chẳng mong mỏi một lời khen nào đáp lại. Những gì cô làm, đơn giản chỉ là bởi trong sâu thẳm, cô hiểu trong hoàn cảnh này, nếu không tự vực mình dậy, thì chẳng ai có thể làm thay mình được.

Cô ngước mắt nhìn quanh khu tập quân. Khung cảnh sáng sớm mờ ảo, hơi sương còn đọng trên mặt đất lạnh lẽo, âm vang những tiếng bước chân dồn dập và tiếng hô khẩu lệnh khô khốc. Lòng cô chợt dấy lên một cảm giác bồn chồn khó lý giải, như thể đang báo trước điều gì đó bất ổn, mơ hồ nhưng rõ rệt.

Giữa tiếng gió se lạnh và những bước chân tất tả, Hoài Nhi tự nhủ:

Nơi đây không chỉ là vô vàn những kiểm tra thể lực hay bài học trước khi lên chiến trường, mà đây là nơi cô phải học cách chiến đấu với cả chính mình.

Những băn khoăn, lo lắng, những tiếng cười đùa của người khác, dù ồn ã đến đâu, cũng không thể nào lấp đầy khoảng trống nặng nề đang len lỏi trong tâm trí cô.

Ở một góc, Hoài Nhi đã hiểu rằng chiến trường không phải lúc nào cũng bắt đầu bằng súng đạn. Có những cuộc chiến âm thầm diễn ra trong lòng người, nơi mà mỗi lựa chọn, mỗi bước đi, đều quyết định xem ta sẽ mạnh mẽ hơn hay gục ngã.

Nhưng có một điều mà cô âm ỉ nãy giờ, không riêng cô đặt câu hỏi cho riêng mình, mà còn dành cho những người thân mà mình đã rời xa.

"Từ khi nào mà tình yêu lại trở nên tội lỗi như vậy?"

---

Đến giờ trưa, tiếng nhốn nháo trong căn tin trở nên sôi động như bữa tiệc. Hoài Nhi vừa với lấy khay đựng đồ ăn cho mình và Hải Ly, thì bất chợt một bóng người lao tới làm cô giật mình, suýt đánh rơi cả khay.

"Wait... Hoài Nhi!"
(Khoan đã... Hoài Nhi!)

Là Clement. Anh ta thở dốc không ngừng, mồ hôi rịn trên trán, ánh mắt loạn lên như vừa chứng kiến thứ gì đó kinh hoàng vượt quá sức tưởng tượng.

"I... I just saw something... terrifying. Something we shouldn’t ignore."
(Tôi… tôi vừa thấy một thứ… cực kỳ kinh khủng. Một thứ mà chúng ta không thể làm ngơ.)

Anh đưa tay run rẩy của mình chỉ về phía dãy hành lang cuối khu nhà ăn, nơi ánh đèn lập lòe không thể chiếu tới hoàn toàn. Hoài Nhi cùng Hải Ly tròn mắt nhìn theo hướng tay anh, không thấy gì rõ ràng ngoài bóng tối như nơi đó muốn dắt bất kì người nào tới chốn của nó.

Clement lập tức tiến tới, tay anh bất ngờ siết lấy cổ tay Hoài Nhi, kéo cô lại gần. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng anh thì thầm sát bên tai mình, giọng nói khàn và run như sắp vỡ ra:

"Come with me, Hoài Nhi. I need someone to go… I can’t go there alone."
(Đi với tôi, Hoài Nhi. Tôi cần người đi cùng… tôi không thể đến đó một mình được.)

Cô sững lại. Mọi chuyện đến quá nhanh, quá bất ngờ. Cô đảo mắt nhìn khay đồ ăn rồi nhìn sang Hải Ly, lòng bối rối giữa sợ hãi và sự tò mò đang lớn dần trong lồng ngực.

"What is it exactly?"
(Rốt cuộc đó là cái gì?)

"You’ll see. But you have to come now. Before it disappears."
(Cô sẽ thấy. Nhưng cô phải đi ngay bây giờ. Trước khi nó biến mất.)

Hoài Nhi cắn môi, ánh mắt nghiêng sang nhìn bạn thân vẫn đang đứng ngơ ngác bên cạnh. Dù không biết điều gì đang chờ đợi phía trước, nhưng cô không thể bỏ lại Hải Ly.

"Alright… But only on one condition."
(Được thôi… Nhưng với một điều kiện.)

Cô tiến sát lại, nhìn thẳng vào mắt Clement:

"You let Hải Ly come with us. I’m not leaving her alone here."
(Anh phải để Hải Ly đi cùng chúng ta. Tôi không thể để cô ấy lại đây một mình.)

Clement thoáng cau mày, rõ ràng đang đấu tranh trong đầu. Một bên là sự lo lắng về người thứ ba có thể làm lộ bí mật, một bên là sự cần thiết không thể chối bỏ.

Nhưng cuối cùng, anh cũng khẽ gật đầu, bỏ hết sự nhân nhượng của mình:

"Fine. But we stick together. No noise."
(Được thôi. Nhưng chúng ta phải đi cùng nhau. Không gây tiếng động.)

---

Cả ba di chuyển lặng lẽ như những bóng ma, từng bước đi thay vào đó là những cái nhón chân lên nền gạch lạnh buốt. Không ai lên tiếng. Họ biết chỉ cần một âm thanh nhỏ cũng đủ để đánh động… thứ gì đó đang rình rập trong bóng tối.

"Shhh... Not a sound. Just follow me."
(Suỵt… Đừng gây tiếng động. Cứ đi theo tôi.) – Clement thì thầm ra hiệu.

Khi đến gần cánh cửa cũ kỹ phủ đầy bụi mờ, cả ba đồng loạt khựng lại. Họ liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy do dự, thấp thoáng sợ hãi. Nhưng sự tò mò đã đẩy họ tới đây, và cũng chính nó buộc họ phải tiến tiếp. Một cái gật đầu. Hai cái. Ba cái. Người đầu tiên đưa tay lên cánh cửa không ai khác... là Hoài Nhi.

"Let me..."
(Để tôi...)

Cô thì thầm, rồi khẽ đẩy cánh cửa gỗ. Một âm thanh kẽo kẹt vang lên, chậm rãi và rợn người như tiếng rên xiết của linh hồn bị giam cầm hàng thế kỷ. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin nhỏ trong tay Hải Ly nhấp nháy, chiếu lên những bức tường nứt nẻ, loang lổ rêu phong, thứ mùi ẩm mốc và nấm cũ gần như bủa vây cả ba.

Không khí đặc quánh, ngột ngạt như có bàn tay vô hình siết chặt lấy ngực họ. Căn phòng rộng, nhưng trống rỗng đến kỳ lạ. Những bức rèm nhung đỏ rách nát treo lửng lơ, lay động theo từng cơn gió lạnh rít qua khe cửa, tạo ra những cái bóng méo mó như quỷ dữ đang lảng vảng.

Hoài Nhi bước chậm rãi, mắt liên tục đảo quanh, mỗi tiếng động nhỏ đều khiến cô căng cứng người. Cô cũng không thể không cảnh giác mọi thứ, như thể sẵn sàng tấn công khi một thực thể nào đó vồ đến xé nát thân thể cô.

Clement là người đi giữa, tay siết chặt chiếc đèn pin duy nhất có thể soi sáng đường đi đang trải dài vào bóng tối không tên. Đó là thứ duy nhất giữ lại cảm giác an toàn. Thỉnh thoảng, anh nhẹ kéo tay áo Hoài Nhi để nhắc nhẹ cô tránh khỏi những vật thể lạ rơi vãi trên sàn. Còn lại là Hải Ly bám sát phía sau, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào hành lang hun hút phía trước. Ngay từ đầu bước vào, cô vẫn loay hoay với nỗi sợ đang rít gào trong lòng mình. Chắc chắn có đôi mắt nào đó đang dõi theo từ một nơi cô không bao giờ muốn biết.

"This place... it feels cursed."
(Nơi này… như bị nguyền rủa vậy.)

Hải Ly thì thào, giọng cô run lên như sắp khóc.

Không ai đáp. Câu nói ấy chỉ khiến không khí thêm phần rợn ngợp.

Căn phòng này, có lẽ đã bị quên lãng từ lâu, hoặc được cố tình lãng quên. Như một ngôi mộ đã bị bịt kín, chôn giấu bí mật kinh hoàng chưa từng hé lộ.

Hoài Nhi bất giác sải bước nhanh hơn. Nhưng…

Cộp

Giày cô dẫm phải thứ gì đó mềm mềm. Một tiếng nhầy nhụa rợn người vang lên. Cô đông cứng tại chỗ.

"What… what is this...?"
(Cái… quái cái gì thế này…?) 

Cô chầm chậm cúi xuống. Ánh đèn pin của Clement lia tới, rọi thẳng vào vệt máu khô sẫm màu kéo dài trên nền đất, kéo thẳng đến một góc tối tăm của căn phòng.

"Blood… and a trail..."
(Máu… và một dấu vết…)

Anh khẽ nhíu mày, bước lại gần, quỳ xuống quan sát kỹ lưỡng. Tay anh đưa lên xoa cằm, ánh mắt như đang kết nối một chuỗi suy luận kinh hoàng.

"This is the first clue. Let’s go deeper!"
(Đây là manh mối đầu tiên. Đi sâu vào trong thôi!)

Anh đứng dậy, quay người xung phong mình sẽ dẫn đầu. Nhưng ngay sau đó…

Tạch… tạch…

Một tiếng động khẽ vang lên từ nơi cuối hành lang. Không phải tiếng bước chân. Cũng chẳng phải tiếng gió. Mà là… tiếng thở dốc, mệt mỏi, nghẹn lại… pha lẫn với tiếng móng tay ai đó đang cào lên sàn gỗ.

Cạch.

Cả ba người đông cứng. Clement siết chặt đèn pin trong tay mình. Anh run lên, ánh sáng lia thẳng về góc khuất ấy.

"Did you hear that?"
(Các cô… có nghe thấy không?)

Giọng anh gần như vỡ ra trong nỗi sợ. Căn phòng lúc này đột ngột trở nên tĩnh mịch đến rùng rợn, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực của ba kẻ liều lĩnh. Và phía cuối ánh đèn pin…

… là một bóng người vừa nhích nhẹ.

Nó đứng đó trong chốc lát, bất động như một cái bóng đen chờ thời. Rồi bất thình lình, nó vụt nhanh vào bóng tối như một vệt sáng loé lên rồi tan biến. Cả ba chỉ kịp chớp mắt, thì bóng dáng ấy đã mất hút vào con đường đặc phía trước.

"Follow it!"
(Đi theo nó!)

Clement hét lên, giọng anh không còn chút do dự, chỉ còn lại sự thúc giục pha lẫn nỗi sợ bị bỏ lại phía sau.

Hải Ly và Hoài Nhi không nói gì, nhưng chỉ một ánh nhìn cũng đủ để hiểu. Họ quay sang nhìn nhau, trong đôi mắt cả hai ánh lên sắc đỏ kỳ dị, không rõ là phản chiếu từ ánh đèn pin, hay là một loại quyết tâm kỳ lạ đang cháy rực. Cả hai cùng gật đầu một cách dứt khoát.

Cả ba nhanh chóng lao theo hướng cái bóng vừa biến mất, tiến vào sâu hơn trong lối đường nhỏ hẹp như mê cung. Những bước chân trở nên gấp gáp nhưng thận trọng, từng nhịp thở của họ hòa vào tiếng gió rít qua những khe nứt trên trần tường, như tiếng thở dài của một linh hồn già cỗi bị giam cầm hàng thế kỷ.

Những bức tường loang lổ rêu xanh ẩm ướt áp sát vào vai họ, khiến cả ba có cảm giác như chính căn hầm đang hít thở, đang sống... đang theo dõi họ. Mỗi lần ánh đèn pin lướt qua, những cái bóng loang lổ trên tường lại đổ dài, vặn vẹo, rồi biến dạng.

"Don’t stop… just keep going."
(Đừng dừng lại... cứ đi tiếp.) – Clement thì thầm, giọng khản đặc như cố át đi thứ gì đó.

Từng giọt nước lách tách rơi xuống nền gạch bụi bặm tạo nên âm thanh khô khốc lạnh lẽo, như tiếng của thứ không xác định vọng từ nơi âm tào. Không ai lên tiếng, nhưng lòng bàn tay ai cũng đang túa mồ hôi lạnh.

Một luồng gió lạnh buốt đột nhiên lướt qua, mang theo mùi hôi thối ngai ngái pha trộn giữa xác thịt thối rữa và rong rêu mục nát. Hoài Nhi che mũi lại, mắt nhíu chặt:

"What the hell is that smell…?"
(Cái mùi quái gì thế này...?)

Phía trước, một dãy hành lang dài hun hút hiện ra. Ánh đèn pin của Clement run run rọi tới, hé lộ một dấu vết bất thường: Vết cào dài ngoằn ngoèo trên sàn, kèm theo đó là vệt máu, có thể có thứ gì đó đang bò… hoặc bị kéo lê.

"These marks... they’re not made by humans."
(Mấy dấu này... không giống vết người tạo ra.) – Hải Ly run rẩy nói, tay cô vẫn cố siết chặt cổ tay Hoài Nhi vì sợ.

Không ai đáp. Cả ba chỉ lặng lẽ tiếp tục bước, trong đầu vang vọng hàng ngàn câu hỏi không tên, nhưng cũng chẳng ai đủ can đảm để thốt ra thành lời. Một lý do đó là... cả ba đều sợ tiếng đáp lại trong khi đó không phải giọng của bọn họ.

Không khí xung quanh bỗng chùng xuống nhiều hơn, sự im lặng kéo dài khiến từng tiếng giày chạm đất cũng vang vọng như búa gõ vào tim.

Có lẽ chính sự yên ắng đến nghẹt thở này khiến Hoài Nhi không thể chịu nổi. Cô đột ngột bước nhanh lên phía trước, rồi quay người lại đối diện với hai người còn lại. Hai tay cô giơ ra, như đang cố phân tích một điều gì đó.

"These claw marks... and that rotting smell we sensed earlier... they’re not random. This could be the second clue. We have to go deeper to find—"
(Vết cào này... và cả cái mùi thối rữa chúng ta ngửi thấy trước đó... chúng không ngẫu nhiên đâu. Đây có thể là manh mối thứ hai. Chúng ta cần đi sâu hơn để tìm—)

Rắc... cọt kẹt... cọt kẹt... rắc rắc...

Một âm thanh kẽo kẹt lần nữa vang lên đầy ám ảnh, kéo dài trong không gian ẩm thấp như tiếng móng tay cào nhẹ lên thanh gỗ. Cả ba lập tức giật mình, cảnh giác quay người.

Ngay sau lưng Hoài Nhi là một cánh cửa gỗ đã mục nát, những bản lề rỉ sét kêu lên rên rỉ mỗi khi gió thổi qua. Cánh cửa ấy đang khẽ mở… như thể chờ đợi ai đó bước vào.

Hoài Nhi trừng mắt, trái tim đập mạnh, nhưng đôi chân lại cứ tiến lên như bị ai điều khiển.

"This… door wasn’t open before…"
(Cánh... cửa này không mở lúc nãy...)

Cô khẽ nhăn mặt, đập thẳng vào mắt mình là những cây đấm đang lúc nhúc, chúng xuất hiện theo đường hoa văn được khắc ngay trên cánh cửa.

Không thể để mình phân tâm, Hoài Nhi đành đưa đèn pin ra phía trước, chạm nhẹ vào thành cửa, lớp gỗ mục bong ra dưới đầu ngón tay. Một cái rùng mình chạy dọc sống lưng. Clement và Hải Ly lập tức bước lên sát cô, không nói gì, chỉ nhìn vào khoảng tối sau cánh cửa.

Họ lặng lẽ bước vào...

Một căn phòng nhỏ, cũ kỹ, nội thất vỡ vụn phủ đầy bụi bặm và mùi ẩm mốc ngột ngạt. Những chiếc ghế gãy chân nằm la liệt, bàn gỗ tróc sơn bị xô lệch sang một bên. Mọi thứ đều cho thấy căn phòng đã bị bỏ hoang từ rất lâu… nhưng lạ lùng thay, có thứ gì đó vẫn khiến nơi này không hoàn toàn vô hồn.

Clement nhíu mày, mắt anh lướt qua từng ngóc ngách.

"Someone used to live here..."
(Đã từng có người sống ở đây...) – Giọng anh chắc nịch.

Trên tường, từng mảng vôi vữa bong tróc để lộ ra lớp gạch cũ. Một vài chỗ bị vỡ như thể từng có vật gì đó đập mạnh vào. Không khí lạnh toát thấm vào da thịt họ, khiến trái tim như bị bóp nghẹt.

"This place… feels like a forgotten memory."
(Nơi này... giống như kí ức cũ bị bỏ quên.) – Hải Ly thì thầm, tay chạm nhẹ vào khung ảnh gãy đôi nằm chỏng chơ.

Một luồng gió nhẹ bất ngờ lướt qua, khiến cánh cửa sau lưng họ khép lại "cạch!" đầy lạnh lùng.

Cả ba người đưa mắt nhìn quanh, nhịp thở nặng nề phả ra trong căn phòng phủ đầy bụi mờ. Và rồi... họ cùng lúc khựng lại, bởi thứ hiện ra khiến máu trong họ như ngừng chảy.

Một chiếc quan tài bằng gỗ mục nát nằm chênh vênh ở chính giữa gian phòng. Nhưng thứ thật sự khiến họ rợn người chính là cái vòng tròn máu đỏ sậm được vẽ bao quanh quan tài. Những nét vẽ nguệch ngoạc ấy như được tạo bởi một bàn tay run rẩy, hoặc khao khát điên dại.

Hoài Nhi nhíu mày, dẫu linh cảm đang gào thét trong đầu, đôi chân cô vẫn tự động bước đến gần hơn. Clement và Hải Ly liếc nhìn nhau rồi mới rón rén tiến theo.

Chiếc quan tài không phải là loại được chế tác cẩn thận, lớp gỗ của nó đã bong tróc, chuyển sang màu nâu thẫm như thịt mục. Kèm theo đó là những đường nứt tựa như vết sẹo thời gian để lại. Vài sợi dây leo xanh đen quấn lấy khắp các cạnh không rời. Clement cúi xuống, dùng tay xoa nhẹ sàn gạch.

"This coffin… it was dragged here."
(Chiếc quan tài này... từng bị kéo đến đây.) – Anh nói khẽ, ánh mắt vẫn dò xét những vết trượt mờ trên nền đất.

Hoài Nhi nuốt nước bọt, lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi. Trong cô có gì đó đang giãy giụa, không phải nỗi sợ, mà là thứ bản năng cảnh báo cô không nên mở nó ra.

"Should we open it...?"
(Có nên mở không...?) – Hải Ly đột nhiên quay sang hỏi, vừa nói vừa chống nạnh một tay, tay kia thì gãi đầu liên tục như cố đẩy ý nghĩ đáng sợ nào đó ra khỏi đầu.

Hoài Nhi giật thót, như thể ai vừa thì thầm vào tai cô. Cô quay phắt sang bạn mình, ánh mắt mở to.

"Open it? What if it’s dangerous…?"
(Mở...? Lỡ chúng ta gặp nguy hiểm thì sao…?)

Clement thì trái lại, bước hẳn về phía trước. Giọng anh bình thản, nhưng ánh mắt mang đầy sự quyết đoán.

"Let’s just open it. If there’s a clue inside, it’s worth the risk."
(Cứ mở đi. Nếu trong đó có manh mối, thì cũng đáng để liều.)

Hoài Nhi nhìn anh chằm chằm. Một giây... hai giây... rồi cô gật đầu khẽ. Cả hai người cùng đưa tay đặt vào các góc của nắp quan tài – Clement ở bên trái, Hoài Nhi ở bên phải. Hải Ly đứng phía sau, hai tay che miệng.

“One… Two… Three…!”
(Một… Hai… Ba…!)

RẦM!

Nắp quan tài trượt sang một bên và rơi thẳng xuống nền, phát ra một tiếng vang khô khốc, làm cả căn phòng rung chuyển.

Ngay tức khắc, một luồng mùi hăng tanh nồng nặc như mùi thịt thối lẫn với bùn lầy, với cả máu cũ phả thẳng ra khiến cả ba người lùi lại theo phản xạ. Clement che mũi, còn Hải Ly lập tức quay mặt đi, miệng nôn khan.

Ánh đèn pin yếu ớt rọi vào bên trong. Mạng nhện đan dày đặc như tấm khăn liệm ghê rợn phủ kín không gian hẹp tối tăm.

Cả ba chết đứng tại chỗ.

Dưới lớp mạng đó… là một cơ thể nằm bất động, mắt trợn trừng, người rướm máu khô, đôi mắt vô hồn như vẫn đang dõi theo ai đó.

"My God… Is that… a corpse?"
(Trời ơi... đó là... một xác chết sao?) – Clement thì thào, giọng anh khàn đặc.

Hoài Nhi đứng chết trân tại chỗ. Hơi thở cô ngắn lại, chân mềm nhũn. Cô nhận ra... đó không phải một người chết bình thường.

Đôi mắt mở to ấy... đang rớm lệ, nhìn thẳng vào phía cô và Hải Ly.

"Đ–Đó... đó là Thiên Chi mà?!" – Hải Ly bỗng hét lên, giọng cô vừa run vừa sợ giữa không gian nặng trĩu.

Clement quay phắt lại, giật mình không phải vì xác chết, mà bởi sự kinh hoàng trong giọng Hải Ly, cho dù anh không hiểu tiếng Việt.

"That's... your friend?!"
(Đó là... bạn của cô à?!) – Anh hỏi, dù câu trả lời đã rõ rành rành qua biểu cảm cứng đờ của cả hai người còn lại.

Hoài Nhi gần như bị ai đó siết cổ cho đến nghẹn thở. Không một ai lên tiếng, không một ai dám tiến lại gần. Đèn pin chập chờn như đang bị thứ gì đó tác động, ánh sáng mờ mịt lập lòe soi nửa khuôn mặt vô hồn của Thiên Chi, khiến nó như đang mấp máy… muốn nói gì đó.

"RUN!"
(Chạy đi!) – Hoài Nhi đột ngột hét lên, như thể bản năng sinh tồn vừa giật dây cô hành động.

Không ai kịp hỏi vì sao. Không một lời nào vang lên, chỉ có tiếng bước chân nện thình thịch trên nền đất lạnh và tiếng thở dốc dồn dập vang vọng trong căn hầm tối.

Clement vớ lấy đèn pin, chạy sau cùng, lòng thầm mong nó đừng tắt lúc này. Anh không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh biết rõ một điều, nếu họ còn đứng đó thêm vài giây nữa… có thể sẽ không bao giờ rời khỏi căn hầm ấy.

Ánh sáng mờ kéo dài như sợi chỉ định mệnh giữa sống và chết. Tiếng cửa gió rít lên như đang chế giễu họ. Hải Ly ngã trượt, Hoài Nhi quay lại kéo cô dậy không nói lời nào. Clement nghiến răng, chạy lên phía trước, mở lối thoát như thể chỉ cần chậm một nhịp là họ sẽ bị nuốt chửng.

Và rồi…

RẦM!

Cánh cửa hầm bật mở, cả ba người lảo đảo ngã ra ngoài, ho khù khụ giữa bụi bặm và ánh sáng nhợt nhạt ngoài trời.

Nhưng phía sau họ – cánh cửa không khép lại. Nó cứ khẽ mở… như thể còn ai đó đang đứng trong bóng tối, lặng lẽ rình họ…

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro