Chap 4: Băng

Nhờ sự giúp đỡ của hàng xóm, cha mẹ cô đã được chôn cất đàng hoàng. Cô đứng trước ngôi mộ không tên của cha mẹ mà lòng đau nhói.Từ đằng sau,Băng
tiến đến nói vài lời chia buồn cùng với Sáp Kỳ

'- Anh thật sự rất tiếc về hai bác. Nhưng mà Sáp Kỳ này, chuyện của cô tiểu thư và ông người Pháp sao rồi? Ổn cả chứ'

'- Anh à, em không muốn làm nữa, em muốn nghỉ'

'- Em nói gì đấy? Ý là sao bộ em không thuyết phục được cô ta à?'

'-Em nghĩ em sẽ lấy ít trang sức rồi hai ta sẽ cùng nhau chuyển đến nơi khác. Mà cha mẹ em vừa mới mất em không còn tâm trạng để quan tâm đến việc khác'

'- Cả hai? Như thế chỉ có cạp đất mà ăn thôi. Tại sao em lại nghỉ? Anh cần lý do'

'- Cô tiểu thư đó đã thích em'

'-Cái gì? Giỡn hả. Cô ta trong đẹp thế mà bệnh hoạn quá'

'- Anh đừng nói nặng lời thế'

'- Vậy em có thích cô ta không?'

'- Không em yêu anh mà'

'- Haizz... vậy anh sẽ tìm cách khác. Chúng ta không đi đâu hết. Anh nói rồi em không được nghỉ dù có chuyện gì xảy ra. Giờ em nên quay về dinh thự đó đi đã 2 ngày em chưa về'

'- Sao em có thể đối mặt được với tiểu thư đây. Với lại cha mẹ em mất trong oan uổn, em muốn tìm ra kẻ đã đốt nhà em'

'-Vậy em sẽ ăn uống ngủ nghỉ ở đâu. Nhà anh không còn chỗ đâu. Và còn chuyện gia đình em, nhà cháy chỉ là do tai nạn thôi. Mà nếu em tìm ra thủ phạm thì em cũng chả làm gì được người ta.'

Sáp Kỳ thở dài, tính tới tính lui thì cô vẫn phải quay về căn dinh thự. Vì chỉ nơi đó có chỗ nằm chỗ nghỉ thôi. Sáp Kỳ quay trở về căn dinh thự. Cô đi cẩn thận nhất có thể tránh đụng mặt tiểu thư

Quay trở về, mọi người ai làm việc nấy chả ai quan tâm tới việc hai ngày qua cô biệt tích ở đâu.

'- Sáp Kỳ đứng đó làm gì, mau đem trà ra phòng khách cho lão gia'. Vú Xuân nói

Vú Xuân đưa cho cô mâm bình trà gồm một bình và vài ly trà. Cô bưng ra phòng khách nơi lão gia đang tiếp vài vị khách Pháp. Khi đang rót trà cho từng người thì một tên khách Pháp đã cố ý sờ lên mông cô. Giật mình, cô lỡ tay đổ trà nóng lên đùi hắn. Hắn la lên trong đau đớn

Ông Bùi thấy thế liền bực tức chửi và đuổi Sáp Kỳ ra ngoài. Rồi ông vội vã xoa dịu cơn nóng giận của tên khách Pháp kia.

'- Cái thằng cha này, nếu không có ông chủ ở đó là mình đã bẻ cổ hắn ta'. Sáp Kỳ bực tức

Loay hoay thì cũng hết một ngày, cả ngày hôm qua cô đã đi khắp căn nhà, nhưng vẫn không tìm thấy Châu Hiền. Có lẽ nào tiểu thư đã cưới chồng rồi chăng? Cô đem thắc mắc đó đến hỏi vú Xuân thì được biết trong hai ngày cô vắng mặt

Ông Bùi đã nhận được thư từ quý tộc người Pháp. Do Châu Hiền từ chối hôn ước nên việc nhập khẩu vải lụa sang Pháp của ông bị hủy bỏ. Ông điên lên, đánh Châu Hiền và giam cầm cô trong căn phòng

'- Châu Hiền một mình cô đơn lắm. Đã vậy con bé còn bị bệnh mấy ngày nay. Còn con nữa tự nhiên đi về nhà mình làm cho tiểu thư không ai chăm sóc'

'- Sao vú biết con về nhà?'

'- Tiểu thư nói cho ta biết. Giờ con cũng về rồi. Chút tối ta sẽ cho con chìa khóa. Con mau đến gặp tiểu thư đi. Con bé chỉ nhắc mỗi tên con thôi đấy. Nhớ là đi đừng để ai thấy nếu không là có chuyện đó'

Tối đến, Sáp Kỳ đi qua đi lại. Cô không biết mình có nên đến thăm tiểu thư hay không. Chốc lát, vú Xuân đã đến, đưa Sáp Kỳ chìa khóa và căn dặn kĩ càng. Sáp Kỳ đứng trước cửa phòng Châu Hiền. Cô hít thở sâu rồi mở cánh cửa

Ở đây, Châu Hiền đang nằm ngủ. Cô bước lại gần Châu Hiền. Nhìn những vết bầm tím trên tay và chân. Có chỗ còn rớm máu, làm Sáp Kỳ cảm thấy thương xót.

Cô thử chạm vào đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nà ấy. Bỗng Châu Hiền thức giấc. Vừa nhìn thấy Sáp Kỳ,Châu Hiền lập tức ôm chầm lấy cô. Châu Hiền bật khóc

'- Em đã đi đâu vậy chứ. Em có biết là ta lo cho em lắm không hả?'. Châu Hiền đánh nhẹ vào lưng Sáp Kỳ

'- Xin lỗi tiểu thư. Cô thế nào rồi cô ổn không. Cơ thể cô nóng quá?'

Châu Hiền vừa buông Sáp Kỳ ra đã ho liên tục. Mặt Châu Hiền nhợt nhạt, thiếu sức sống. Không còn là đóa hoa đẹp và tươi nữa. Cô đang héo dần

'- Em quay về đây để chăm sóc cho tiểu thư. Vì ngoài tiểu thư ra em không còn người thân nào nữa'

'- Sao thế?'

'- Cha mẹ em qua đời rồi'

'-Sáp Kỳ... thì ra đó là lý do em không về đây hai ngày. Ta hiểu cho em mà. Sáp Kỳ ta sẽ thay cha mẹ em chăm sóc cho em nhé!'. Châu Hiền nắm chặt lấy tay Sáp Kỳ

'- Sao cô lại nói như thế, tiểu thư đã chăm sóc cho em nhiều rồi. Em sẽ là người chăm sóc cho cô mới đúng'

Châu Hiền cười với Sáp Kỳ. Bỗng cô ngất lịm đi. Sáp Kỳ phải chạy ra ngoài lấy khăn và thau nước giúp tiểu thư hạ sốt. Sáp Kỳ thức để chăm sóc tiểu thư. Cô mệt lã người ngủ quên lúc nào không hay

Sáng hôm sau, vú Xuân vì không thấy Sáp Kỳ trả chìa khóa liền chạy đến phòng tiểu thư. Tại đây Sáp Kỳ đã ngủ quên trông khi tay vẫn còn đang nắm chặt lấy tay tiểu thư. Từ đây, vú Xuân đã nhìn thấy có điểm gì đó rất đặc biệt. Về mối quan hệ giữa hai người.

Vú Xuân vỗ vào vai Sáp Kỳ. Cô từ từ mở mắt ra.

'- Sáng rồi, đi ra khóa cửa lại mau khẻo ông chủ biết lại hại thân'

Vú Xuân kéo tay Sáp Kỳ đi ra ngoài. Bàn tay nắm chặt lấy tiểu thư buộc phải rời. Sáp Kỳ mau chóng khóa cửa lại.

Trước sân dinh thự
Một chiếc xe hơi hiện đại mắt tiền từ từ tiến vào. Ông bà Bùi điều đứng trước cửa để đón chờ vị khách đặc biệt này. Vú Xuân cùng Sáp Kỳ tò mò nên cũng ra ngoài xem đó là ai

Cánh cửa xe mở, một người đàn ông lịch lãm bước ra. Mặc bộ vest đắt tiền cùng với chiếc nón che nửa mặt. Ông Bùi đích thân ra dẫn ông ta vào trong căn dinh thự

Bước vào phòng khách, người đàn ông ngồi vào chiếc ghê bằng loại gỗ quý đắt tiền. Đối diện là ông bà Bùi. Đầy tớ phục vụ trà và bánh

Người đàn ông cất tiếng chào
'- Tôi rất vinh dự khi đến nhà của hai ông bà đây'
Một giọng nói trầm ấm quen thuộc chắc chắn Sáp Kỳ đã nghe qua. Cô thật sự bất ngờ khi người đàn ông này lại có giọng giống y chang người yêu của cô. Cô hoài nghi lẽ nào đó là anh ta. Nhưng rồi lại cười phũ nhận cái suy nghĩ hoang đường này. Dù anh ta có làm cả đời cũng không thể nào giàu như thế được

'- Ta đã tìm hiểu về cậu rất kĩ. Thật sự rất xứng với con gái của ta. Nó đã quá già so với tuổi kết hôn. Nhưng hãy tin ta nó là một cô gái có học thức và đạo đức tốt. Ta cũng muốn nó yên bề gia thất. À mà cậu muốn gặp nó chứ'

'-Tôi đây sẵn lòng'

'- Con Sáp Kỳ đâu, dắt tiểu thư ra đây để gặp chồng tương lai'

Ông Bùi ra chỉ thị kêu vú Xuân đưa chìa khóa cho cô. Cô lấy chìa khóa mở cửa phòng Châu Hiền. Vừa gặp Sáp Kỳ, Châu Hiền chạy đến ôm cô và cảm ơn ríu rít vì cô đã chăm sóc cho Châu Hiền cả đêm. Sáp Kỳ sờ lên mái tóc thướt tha của tiểu thư. Trong lòng có chút rối bời, tại sao cô lại thấy khó chịu với việc này chứ

Lẽ ra cô nên vui vì tiểu thư sẽ cưới chồng. Một lần nữa cô lại gạt đi cái suy nghĩ và cái cảm xúc mơ hồ này.Cô khựng lại vài giây nhưng rồi cô cũng dắt tiểu thư đi

Ngồi xuống kế bên người đàn ông đó. Ông bà Bùi vui vẻ hao hứng nói:
'- Đây là chồng tương lai của con. Ta đã sắp xếp và tính toán hết. Đúng một tuần nữa tụi con sẽ kết hôn'

'- Không con sẽ không kết hôn'

'- Mày nói gì thế. Lúc trước mày phá chưa đủ hả, giờ cũng muốn vậy sao. Tại sao mày lại không chịu kết hôn? Tao nói rồi mày phải kết hôn'

'- Cha!!!'. Châu Hiền bật khóc

'- Lão gia bình tĩnh. Tiểu thư à, cô đừng cứng đầu như thế nữa. Nếu cô kéo dài việc này hơn vài ba năm nữa. E rằng cô sẽ chết vì cô độc đó. Nên hãy nghe lời cha cô bảo đi'.

Anh ta nắm lấy tay Châu Hiền nhưng bị cô hất ra và tát một cái đau điếng.

'- Mày quá hỗn xược. Ta đã quyết định một tuần nữa sẽ kết hôn ngay và luôn. Không ý kiến gì nữa. Còn chuyện của hồi môn ta cũng chuẩn bị theo yêu cầu của cậu. Vì câu đường xa đến nên ta sẽ cho cậu ở lại. Có gì hai đứa hãy tìm hiểu nhau. Bây đâu dẫn câu ta đến phòng được chuẩn bị đi'. Ông Bùi đứng dậy đi khỏi phòng khách

Cậu ta đi theo đầy tớ. Lúc đi có đi ngang qua Sáp Kỳ. Cô có thể nhìn thấy rõ mặt cậu ta. Thật không ngờ đó lại là Băng người yêu cô. Cô sững sờ. Không thể nào một tên nghèo hèn như anh ta có thể một đêm trở thành người giàu có như thế được. Cô mách bảo mình phải tìm ra chân tướng sự việc. Từ vụ cháy nhà đến buổi xem mắt này. Chắc chắn đã có bàn tay của anh ta nhún vào

~Hết chap 4~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro