Chap 7: Đám cưới
Sáp Kỳ lặn sâu xuống ao, may mắn thay ao không quá sâu nên lặn một chút đã chạm đến đáy. Trong làn nước mờ ảo, Sáp Kỳ đã thấy Châu Hiền. Cô bơi nhanh qua đấy,ôm Châu Hiền ngoi lên mặt nước.
Khi đã ngoi lên được mặt nước, Sáp Kỳ kéo Châu Hiền lên bờ. Cô hô hấp nhân tạo cho Châu Hiền
'- Tiểu thư à, tỉnh lại đi. Mất cha mẹ đối với em là quá đủ rồi em không muốn phải mất thêm chị'. Sáp Kỳ nói trong lòng
Đúng lúc ấy, Băng cũng đã tới. Hắn vội vã chạy tới chỗ Châu Hiền. Xem xét tình hình rồi nhảy ụp xuống ao cho ướt người. Khi Châu Hiền sặc nước ra ngoài và có dấu hiệu tỉnh lại. Băng đẩy Sáp Kỳ sang một bên khiến cô ngã một cú đau. Đợi Châu Hiền mở mắt ,anh ta đỡ lấy cô
'- Tiểu thư cô tỉnh rồi. May quá'. Băng nói
'- Ôi con gái của ta con có sao không?'. Ông Bùi và phu nhân vừa chạy đến sau khi nghe tin tức từ người đầy tớ
'- Sáp Kỳ, em ấy đâu?'. Châu Hiền nói bằng giọng yếu ớt
'- Gọi nó làm gì chứ con, Băng mau đưa nó vào nhà'.Ông Bùi ra lệnh
Băng nhấc bổng Châu Hiền đưa cô về phòng. Trước khi đi còn cố ý cười mỉa mai cô
'- Cái tên này'. Sáp Kỳ tức thầm. Cô lặng lẽ theo sau mọi người
Băng bế Châu Hiền lên giường
'- Mau lấy áo thay cho con bé đi'
'- Vâng lão gia'
'- Mai là ngày cưới mà cớ sao xảy ra sự tình này. Thật bất cẩn'. Ông Bùi lắc đầu
'- Lão gia đừng lo. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy. Cô ấy sẽ mau sớm khỏe lại thôi. Vì mai là ngày trọng đại mà'. Băng nắm lấy tay Châu Hiền một cách thân mật.Từ phía cửa, Sáp Kỳ khó chịu khi nhìn thấy hành động thân mật của Băng dành cho Châu Hiền.
'- Trang phục và đồ dùng cần thiết của tiểu thư đây ạ'
'- Nào mọi người ra ngoài cho con bé thay quần áo'. Ông Bùi đi ra ngoài trước tiên. Tiếp đến mọi người cũng lần lượt ra ngoài. Riêng Sáp Kỳ vẫn còn đứng trước cửa phòng tiểu thư.
'-Sáp Kỳ vào đây nào, ta thấy em đứng đó nãy giờ'
Sáp Kỹ bẽn lẽn đi vào phòng tiểu thư. Châu Hiền đứng bật dậy, đi lại đóng cánh cửa. Quay mặt lại phía trực diện Sáp Kỳ
'- Cảm ơm em đã cứu ta'. Châu Hiền mỉm cười
'- Thế mà em tưởng chị nghĩ tên Băng à không thiếu gia ấy cứu chứ'
'- Từ trong làn nước ta đã cảm nhận được người cứu ta là em. Người ta yêu sao ta lại không nhận ra chứ!'
'- Cô đừng nói như thế'
'-Ta hỏi em một câu. Em đã từng bao giờ yêu ta chưa. Một chút rung động cũng được'
'- Ưm....em...'
'- Sao ấp úng thế?'
'- Em coi cô như một người chị, một người ân nhân thôi'.
Sáp Kỳ buộc phải nói như thế. Thật ra cô đã yêu người con gái kiều diễm này. Nhưng cô lại không đủ can đảm để nói lời yêu thương hay chấp nhận tình cảm từ phía đối phương. Vì cô sợ rằng tình chị em này sẽ bị phá vỡ. Cô sợ những quan niệm kỳ thị tình cảm nữ và nữ sẽ khiến cô mất đi chị. Quá nhiều nỗi sợ ở đây làm cô không thể tiến đến một cột mốc quan trọng với tiểu thư
'- Vậy là ngày mai cuộc đời ta sẽ bị giam cầm tại nơi này. Ta sẽ trở thành phiên bản thứ hai của mẹ. Chôn vùi thanh xuân, tình yêu tại nơi này. Nhưng không sao vì ta đã có em ở đây. Em là nguồn sáng để ta tiếp tục ở đây. Ta với em sẽ như hình với bóng không thể tách rời'. Châu Hiền kìm nén nước mắt. Hai mắt cô đỏ lên
'- Tiểu thư...'.
'- Ta đã định kết liễu cuộc đời mình trong làn nước đó rồi. Nơi đã biến ta thành một kẻ si tình. Nhưng em đã cứu ta,cho ta một cơ hội sống. Và ta thật sự muốn em là người sẽ giải thoát ta khỏi nơi này. Đưa ta đến một nơi thật xa. Nơi chỉ có em và ta cùng nhau sống hạnh phúc'
Sáp Kỳ im lặng mặt cúi xuống đất. Thật nhiều suy nghĩ trái chiều đang diễn ra trong tâm trí cô. Người con gái cô yêu đang mong cầu một sự hồi đáp,một sự cứu rỗi từ cô. Thật không may, cô chỉ đứng đấy,bất lực không thể làm gì. Vậy làm sao cô xứng đáng để bảo vệ chị đây?
Trong phòng của Băng, anh ta đang ngắm nhìn chiếc đồng hồ mạ vàng đắt tiền đến từ Pháp trộm từ thiếu gia Chánh. Đột nhiên anh ta đứng dậy, hít một hơi thật sâu
'- Đúng là mùi tiền. Nhìn xem chiếc giường làm bằng gỗ xoan, quần áo đắt tiền, ruộng đất cò bay thẳng cánh. Sớm muộn gì thì nó cũng sẽ là của mình. Thằng Băng rẻ rách, đi cày ruộng mướn ấy vậy mà giờ đã lột xác thành con rễ quý của gia tộc Bùi. Làm giàu không khó, hơn nhau là ở cái đầu'. Anh ta cười lớn trong sự sung sướng
Ngoài cửa, có cái bóng lướt qua thu hút sự chú ý của Băng. Anh ta mở cửa ra xem ai thì phát hiện đó là Sáp Kỳ. Hình như cô ấy đang khóc. Dù sao cũng là bạn từ nhỏ nên khi thấy Sáp Kỳ khóc anh ta tiến lại gần an ủi
'- Sáp Kỳ à, có chuyện gì thế? Sao em lại khóc?'
'- Không phải chuyện của anh đừng xía vào'. Sáp Kỳ liếc xéo
'- Để anh đoán nha. Vì cô tiểu thư Châu Hiền phải không'
Sáp Kỳ im lặng. Băng hiểu ý liền kéo cô sang một góc khuất để tiện nói chuyện
'- Có gì đâu mà phải khóc. Em nên vui mừng chúc phúc vì tiểu thư cưới được người tốt như anh chứ!'
'- Anh thì hay ho gì. Kẻ lừa đảo, kẻ sát nhân'
'- Nặng lời quá đấy. Mà khoan!!! Anh thấy kể từ khi em gặp tiểu thư nhìn em khác lắm. Đừng nói với anh là em yêu cô ấy đấy nhé'
'- Không phải. Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước'
'- Chờ tí. Sáp Kỳ à, anh thật sự xin lỗi về vụ của hai bác. Anh cảm thấy có lỗi lắm. Em xứng đáng hưởng những điều tốt đẹp nhất trên cuộc đời này thay vì nhận những đau thương. Nếu em yêu tiểu thư nhiều đến thế. Thì hãy giải thoát Châu Hiền khỏi cuộc hôn nhân gò ép này đi. Trước khi đi anh có đồ muốn đưa đây'.Băng lấy ra một túi vải đỏ dúi vào tay Sáp Kỳ rồi bỏ đi không nói lời nào
Cô thắc mắc mở ra. Bên trong đó là nhiều đồng tiền xu cũ, . Sáp Kỳ nhìn bóng lưng Băng dần khuất khỏi tầm mắt. Ngẫm nghĩ lại từng câu nói, về cuộc đời mình và cả Châu Hiền. Đến lúc cô cần phải đưa ra quyết định quan trọng.
Cùng nhau viết tiếp những trang tương lai hay buông xuôi để mọi thứ diễn ra theo quy cũ.
Sáng hôm sau, căn dinh thự vô cùng tấp nập và nhộn nhịp. Ai nấy điều bận rộn với công việc đám hỏi. Vui nhất là ông bà Bùi đang vui vẻ đón khách. Băng cũng đã thay trang phục cưới gọn gàng. Để tăng thêm phần chắc chắn, anh đã lén ghé qua phòng Châu Hiền. Lén nhìn xem. Liệu rằng Châu Hiền còn ở đấy không hay đã ở phương trời nào cùng Sáp Kỳ. May mắn thay, Châu Hiền có ở đó. Vú Xuân vui vẻ chỉnh lại quần áo. Nhưng cô đang quay lưng lại nên anh không nhìn được rõ mặt. Dù sao cô ấy cũng ở đây nên anh yên tâm rời đi mà không biết kịch hay đang chờ đợi
Hôn lễ được tiến hành. Ai cũng chúc phúc cho trai tài gái sắc. Cô dâu vừa bước ra, cả sảnh ai nấy đều tá hỏa. Nhất là ông Bùi
'- Cái gì đây. Con bé này là ai. Châu Hiền của ta đâu'
Trước mặt mọi người là một cô gái lạ mặt được trang điểm cầu kỳ. Mọi người chứng kiến xì xầm to nhỏ khiến ông Bùi cảm thấy khó xử sai bảo đầy tớ đi kiếm Châu Hiền. Một lúc sau, những người đầy tớ bẩm lại với ông Bùi rằng kiếm khắp nơi vẫn không thấy Châu Hiền. Bỗng Băng lên tiếng
'- Cô ấy bỏ trốn rồi lão gia. Chuyện này vui đó. Có lẽ cô ấy bỏ trốn vì không muốn kết hôn với tôi. Ông phải cho tôi một lời giải thích chính đáng cho việc này'.
Lời nói của Băng khiến cả sảnh cưới tràn ngập tiếng xì xào bàn tán. Còn có người nói cô bỏ trốn theo trai, tự tử chết.... Ông Bùi không thể chịu sự xấu hổ này liền yêu cầu lính canh cho khách về. Còn ông đi vào trong nhà. Riêng chỉ có Băng, anh ta bất giác nở nụ cười đắc ý. Một mũi tên trúng hai đích.
'- Chúc mừng em Sáp Kỳ. Hãy thật hạnh phúc nhé. Còn cơ ngơi này hãy để anh thay Châu Hiền gánh vác'
~Hết chap 7~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro