Chương 4: Thêm nhiều mây bay
Thỉnh thoảng tôi lại hứng lên xem vài bộ anime lấy bối cảnh cuộc sống đời thường, để rồi sau đó bắt đầu có mấy cái mộng tưởng kỳ quặc.
Tỷ như có ngày bỗng nhiên gặp được một người lạ, cùng người đó trò chuyện bông phèng, từ một lúc nào đó dần dần trở thành bạn bè.
Mỗi lần như vậy tôi đều bật cười tự giễu, cảm thấy bản thân dở hơi không thể tả.
Thế giới này chỉ toàn là những cuộc gặp gỡ thoáng qua như gió thoảng mây bay, chẳng bao giờ có chuyện người lạ mà đùng một cái trở nên thân thiết được. "Đến cả những người quen biết nhau từ lâu còn chả tin tưởng nhau được cơ mà?" - tôi chua chát nghĩ rồi chui vào chăn, ngủ bù cho cả đêm qua thức khuya xem phim.
Buổi sáng hôm tôi gặp Kagamine Rin cũng y hệt kịch bản viết sẵn của một bộ anime kiểu vậy. Mãi sau này, mường tưởng lại mối quan hệ diễn ra có phần hơi nhanh quá giữa hai đứa tụi tôi, tôi đều thầm cảm thán: quả thực nhân gian không ai học hết được chữ "ngờ".
Ví như việc Rin khiếm thị chẳng hạn. Cho dù lúc đầu có hơi ngờ ngợ, nhưng khi nghe cô ấy khẳng định, tôi suýt buột miệng phán một câu xanh rờn: Còn lâu đây mới tin! Đơn giản là vì đôi mắt cô ấy không hề đờ dại chút nào.
Chúng nheo lại mỗi khi cô ấy cười, nhướn lên dò hỏi và đôi lúc lim dim mơ mộng.
Bằng cách nhìn vào mắt nhau, người ta hiểu được nhau nhiều hơn là nói chuyện dông dài - tôi đã nghe ai đó nói thế. Tôi không tin Rin khiếm thị bởi khi nhìn sâu vào đôi mắt cô, tôi thấy tâm hồn rung động của cô và cả hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đó. Cô ấy có thể nhìn xuyên thấu tôi. Một đôi mắt làm được điều này không thể nào là một đôi mắt chết.
Thi thoảng đôi mắt ấy lại làm tôi tự hỏi, liệu cô ấy có biết tôi đang nói dối không nhỉ?
--- Thú thực, lúc mở cửa dẫn Rin vào nhà mình, tôi đã run đến mức suýt làm rơi chìa khoá. Ô kê, phải công nhận rằng theo quan điểm của tôi thì căn nhà cũng không đến nỗi tệ, chỉ hơi sơ sài, hơi bừa bộn, nói chung là vẫn sống được, vẫn chui ra chui vào được.
Vẫn thở được - đó là lý do mà tôi luôn vin vào mỗi lần phải đi dọn nhà đấy.
... Tóm lại, ôm theo nỗi tẽn tò vô biên, tôi đỡ Rin đi qua cửa, dẫn cô đến bên cái sofa, ruột gan phèo phổi nhảy nhót tưng bừng như thằng ranh con 17 tuổi lần đầu dẫn bạn gái về nhà.
Xoa xoa mớ tóc rối xù để quên đi cái liên tưởng kỳ quái kia, tôi pha trà như một kẻ mộng du.
Dẫn một người bạn qua nhà mình chơi, pha một ấm trà và rồi nói chuyện phiếm - bao lâu rồi tôi chưa làm những chuyện như thế này nhỉ?
Cả buổi sáng hôm đó chỉ gói gọn trong việc tôi loay hoay trả lời những câu hỏi của Rin, cố xây dựng một ấn tượng mờ mờ về một thằng choai choai có sự nghiệp bình thường, cuộc sống bình thường, cái gì cũng hết sức bình thường. Từ một lúc nào đó, tôi còn chẳng buồn giả vờ rằng mình đang sống trong một thế giới trên mức trung bình nữa.
Từ một lúc nào đó, tôi mặc định bản thân chưa bao giờ đặc biệt, mà chỉ bình thường tới mức tầm thường.
Thế nên tôi bối rối như một đứa trẻ đang trả bài trước mặt cô giáo, nhặt nhạnh từng ý tưởng vớ vẩn nhất để che giấu sự thật rằng mình chưa ôn bài.
Hoặc là để lấp liếm cuộc đời thảm hại mình đang cắn răng tiếp tục.
Một chút hẫng hụt, một chút chua chát, thêm cả một chút nhục nhã - đến khi nghĩ lại, rất nhiều những cái "một chút" ấy chất chồng thành một tảng núi cao ngất, đè bẹp tôi. Tôi đang lừa phỉnh ai thế này?
Nói dối cả một người xa lạ, phải chăng tôi quá sợ cảnh đơn côi?
--- Rin đã về nhà từ lâu. Màn đêm đang rón rén bao trùm căn nhà nhỏ bé của tôi, cũng như vị chủ nhân nhỏ bé đang ngồi lọt thỏm trong đó, tự cảm thấy bản thân nhỏ bé vô cùng.
Tôi thở dài, mệt phờ cả râu sau một chiều lăng xăng chạy lên chạy xuống với cái nỗ lực vô vọng là dọn sạch nhà cửa - việc tôi đã lần lữa không chịu làm suốt mấy tuần nay. Tôi đã bắt tay vào dọn ngay sau khi tiễn Rin về nhà. Cô ấy nhảy bổ vào cuộc đời tôi, cô ấy làm tôi cười, khiến tôi phải nói dối và thúc đẩy tôi nhấc mông lên làm một việc gì đó - rồi đây cô gái này sẽ còn thay đổi tôi đến mức nào nữa nhỉ?
Tất nhiên là lúc này tôi đang quá kiệt sức để suy nghĩ lung tung như thế. Tôi chỉ ngồi đó, chẳng thèm bật đèn đóm gì trong phòng khách, và thở dài.
"Ngày hôm nay mệt quá" - Hôm nào tôi cũng tự kỷ ám thị như thế, cho dù cả ngày chả làm được việc gì ra hồn.
Nhưng hôm nay phá lệ một chút.
"Có lẽ ngày mai mình sẽ cố gắng hơn" - Một ý nghĩ bất chợt làm tôi mỉm cười một mình.
--- Tôi chống cằm nhìn cái máy tính, và sau một hồi đắn đo cân nhắc, khởi động máy rồi gọi cho mẹ. Luồn tay vào mớ tóc ẩm và tự nhủ, "mình điên tới nơi rồi", tôi ngồi đợi mẹ bắt máy.
- Yo - Mẹ vung vẩy hộp sữa chua ăn dở, đôi mắt biếc nhìn tôi qua gọng kính bạc - Chưa đến cuối tháng mà đã cần vay tiền à?
... Không muốn tin đâu, nhưng người phụ nữ này đích thị là mẹ tôi đấy.
- Mẹ, mẹ coi con là trẻ con đấy à? - Tôi day trán - Con 25 rồi, con tự kiếm ăn được.
- Thế hả? - Bà nhún vai - Hiếm lắm mới thấy mày gọi về nhà một lần, mày ngủ bờ ngủ bụi ở đâu làm sao mẹ biết?
Chưa gì tôi đã thấy hối hận rồi. Tìm mẹ để hàn huyên tâm sự đúng là một sai lầm kinh dị.
- Con gọi để nói chuyện phiếm - Lắc đầu vẻ hết cách, tôi dài giọng bất mãn - Hỏi xem mẹ tối nay ăn gì, dạo này thế nào rồi, những thứ bình thường kiểu vậy ấy! Chẳng phải nhân loại hay làm thế sao?
Nhiều lúc tôi thấy mẹ chẳng khác gì người sao Hoả cả.
Mẹ thờ ơ nhìn tôi một lúc lâu, mặt viết đầy chữ "Đây đếch quan tâm"
- Thôi quên đi, còn chào mẹ - Tự hối hận một ngàn lần, tôi với tay định tắt phụt máy tính. Đúng là chẳng nên mong đợi gì từ con người này. Tôi chắc là mẹ cũng có thay đổi, chẳng qua không ai thay đổi được nhiểu đến vậy.
- ...Hôm nay mày lạ thế? - Giọng nói của mẹ làm tôi khựng lại.
- Mày dọn phòng rồi. Đống quần áo cũng đem đi giặt, cái bộ chăn ga màu xanh lè gớm chết kia cũng thay luôn, còn lên cơn gọi điện về nhà mới ghê chứ. Này Len, hôm nay bị sao thế?
-S-Sao là sao cái gì? - Tôi cố che chắn sự bối rối bằng cách làu bàu - Tưởng mẹ còn không biết con ngủ bờ ngủ bụi ở đâu cơ mà?
- Thôi đi, mẹ sinh ra mày đấy, nhìn qua là biết có gì không ổn rồi. Khai ngay đi cu, mày ngã đập đầu vào đâu hay là cảm nắng cô nào thế?
-C-Chỉ vớ vẩn, chả có cô nào cả! - Tôi cấm cảu - Con dọn nhà thì liên quan gì đến chuyện tình yêu tình báo?
Đúng thế đấy, chẳng liên quan gì cả. Vì thế giới này chỉ toàn là những cuộc gặp gỡ thoáng qua như gió thoảng mây bay, làm gì có chuyện vừa mới gặp mà đã thành bạn bè ngay được. Con người thấy vui liền đến, hết vui lại đi, chẳng ai ở lại bên ai được lâu, cũng không mối quan hệ nào mãi mãi bền chặt.
Tạm biệt mẹ, tôi mở cửa sổ, đón vào phòng cơn gió mát lạnh của một đêm mùa hạ hình như sắp chuyển sang mưa.
Cảm nhận làn gió mơn man khuôn mặt, hình như có một đám mây bé nhỏ đang neo đậu trên nóc nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro