Chương 12

Editor: hungtuquy

Trên giường lớn an tĩnh, thiếu niên dáng người to lớn đem thân thể nhỏ xinh ôm vào trong ngực, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm, lông mi con vuốt ở trước mắt hình thành một cái bóng ma, có vẻ phá lệ an tĩnh. Thiếu nữ vùi đầu ở trước ngực thiếu niên, hai người ôm đến cực gần, thân mật giống như phu thê mới cưới. Giây tiếp theo, thiếu nữ chậm rãi mở mắt, thấy trước mắt là ngực trần trụi bóng loáng, trong mắt lại một chút mê mang, ngay sau đó, cô tựa như nhớ tới cái gì đó, trong ánh mắt xuất hiện phẫn nộ cùng sợ hãi, dùng hết sức lực đem thiếu niên bên người đá xuống giường...

"A!" Tô Nhan dùng sức mà đá, tất nhiên đụng đến miệng vết thương giữa hai chân, cái loại xé rách đau đớn lại hướng cô thổi quét mà đến, đau đến cô cuộn tròn thân thể, trong mắt cũng trào ra nước mắt.

"A..." Tạ Tầm còn đang trong mộng đã bị người đá xuống giường, đem hắn quăng ngã mà tỉnh, hắn cả người trần trụi từ mặt đất đứng lên, vừa định giáo huấn đem ai dám đá hắn xuống giường, trong đầu lại dần hiện ra hình ảnh của một đêm dâm loạn, tức khắc mất đi tự tin. Nhìn thấy Tô Nhan đau đến cuộn lại thành một đoàn, cũng không rảnh lo nhiều, vội tiến lên xem xét, nhưng tay hắn vừa mới chạm vào Tô Nhan, đã bị Tô Nhan đánh bay.

"Tránh ra, đừng chạm vào tôi." Tô Nhan gắt gao bọc chăn, mang theo tiếng khóc nức nở mà đối Tạ Tầm hô, không phải cô muốn khóc, mà là giữa hai chân thật sự quá đau, đau đến nước mắt tựa như đê vỡ thi nhau chảy xuống.

Tạ Tầm chỉ đánh lùi tay về, ánh mắt lo lắng nhìn Tô Nhan, trầm thấp nói: "Đêm qua là tôi không đúng, tôi sẽ phụ trách."

"Ai muốn cho anh phụ trách, anh tránh ra, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!" trong lòng Tô Nhan thật khó chịu, hắn thương tổn chính mình, nói câu muốn phụ trách liền được tha thứ sao? Huống hồ, chính mình cũng không muốn hắn phụ trách!

Tạ Tầm vẫn là không yên tâm, tiến lên xốc chăn, muốn nhìn xem tình huống của cô: "để tôi nhìn xem miệng vết thương của cô..." Lời còn chưa dứt, đã bị Tô Nhan đánh gãy, cô thấy Tạ Tầm xốc chăn, trong lòng sợ hãi, lung tung mà đánh một cái, lại đánh vào trên mặt Tạ Tầm.

"Bang" một tiếng vang lên, ở trong phòng trống trải thập phần vang vọng, thời gian tựa như yên lặng, Tô Nhan ngơ ngác mà nhìn tay mình, có chút không biết làm sao. trên mặt Tạ Tầm giận dữ, hắn là thiếu gia sống trong nhung lụa, từ nhỏ đến lớn còn không có bị ai tát qua, lại ở thời gian ngắn ngủi bị cô đánh hai lần!

"Cô không cần quá được một tấc lại muốn tiến một thước!" Hắn nhìn Tô Nhan, thanh âm mang giận mang theo một tia áp bách. Nói xong tựa hồ cảm giác ngữ khí có chút nặng, vì thế lại bồi thêm một câu nói: "tôi trước đi ra ngoài, cô thu thập cho tốt, chúng ta nói chuyện."

Tạ Tầm dựa vào trên sô pha, tinh tế mà hồi tưởng chi tiết đêm qua, hắn cuối cùng suy nghĩ cẩn thận Tô Nhan vì cái gì luôn bảo hắn không cần uống rượu của nữ minh tinh khác, chỉ sợ là Tô Nhan sớm đã biết có người hạ dược hắn, muốn ngăn cản, cô gái này kỳ thật cũng không có hư như vậy, ít nhất sau khi cô biết có người muốn hạ dược, cũng không có khoanh tay đứng nhìn.

Tô Nhan đi đến phòng tắm tắm rửa một lúc, tìm không được quần áo, đành phải mặc vào áo tắm to rộng, áo tắm còn tính dài, thứ nên che khuất đều che khuất, chỉ lộ một đoạn cẳng chân tinh tế ở bên ngoài. Chính là toàn thân trên dưới cũng chỉ mặc một cái áo tắm, bên trong cái gì cũng chưa mặc. Quần áo sớm bị Tạ Tầm xé thành mảnh nhỏ.

Tạ Tầm đợi thật lâu, mới thấy Tô Nhan từ trong phòng ra tới. Sắc mặt Tô Nhan không tính là tốt, cô đi đến đối diện Tạ Tầm ngồi xuống, đánh đòn phủ đầu nói: "Tôi cho rằng giữa chúng ta không có gì để nói, tôi cũng không cần anh phụ trách, nếu sớm biết rằng có kết quả như vậy, tôi sẽ không bao giờ cứu anh."

Tạ Tầm lại nghe đến khó chịu, mở miệng hỏi: "Cô lúc ấy vì cái gì không trực tiếp cùng tôi nói rõ?"

Tô Nhan lại cúi đầu cười cười: "Lấy ấnh tượng của tôi ở trong lòng anh, anh sẽ tin tưởng tôi sao?"

Tạ Tầm ở trong lòng nghĩ nghĩ, xác thật, hắn không có khả năng sẽ tin tưởng cô gái có việc xấu loang lổ, phỏng chừng còn sẽ cho rằng cô đang chơi cái trò gì đó. Chỉ là, cô liền như vậy không thèm để ý trong sạch của mình sao?

"Làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ phụ trách." Tạ Tầm nghiêm túc mà nói.

"Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không cần anh phụ trách, tôi không muốn cùng anh có bất luận cái quan hệ gì nữa!" Tô Nhan sinh khí mà nói, chẳng lẽ hắn còn vọng tưởng về sau lại đối với chính mình làm loại chuyện này sao?

"Tôi cho cô thời gian suy xét." Tạ Tầm nói xong câu đó liền đứng dậy rời đi, chỉ là tay nắm chặt biểu thị trong lòng hắn rất không vui. Vô luận là ai đều sẽ không đem tôn nghiêm để dưới chân người khác để cho người khác luôn mãi giẫm đạp, hắn là một thiên chi kiêu tử, đã hạ thấp ngữ khí để cô làm người của mình, nhưng cô lại khinh thường, hắn sợ chính mình lại nói nữa, sẽ làm ra chuyện thương tổn cô, chỉ phải nhẫn khí rời đi.

Sau lúc đó, Tạ Tầm sai người tra xét ai là người hạ dược, phát hiện là một tiểu minh tinh bào đó, muốn hạ dược nhầm thượng vị, chính là thấy Tô Nhan đi theo hắn nên không có can đảm, vội vàng chạy trốn. Mà Bạch Khê Chỉ xuất hiện ở trong phòng là do đi theo Tô Nhan tìm được, cô ta cùng chuyện hạ dược không có gì quan hệ. Tiểu minh tinh kia tự nhiên là bị phong sát, lại không thể còn cơ hội xoay người, mà Bạch Khê Chỉ, Tạ Tầm nhíu nhíu mày, người này giống như có địch ý với Tô Nhan, mỗi lần nhìn Tô Nhan ánh mắt đều mang theo hận ý, tuy rằng chỉ là chợt lóe, nhưng hắn vẫn phát hiện. Chờ tìm được cơ hội, đuổi ra khỏi giới giải trí đi, hắn trong lòng yên lặng mà nghĩ.

Sau sự kiện kia, Tô Nhan liền đối với Tạ Tầm như người xa lạ, không hề cùng hắn cải nhau, cũng sẽ không chủ động hướng hắn vấn an, đối với hắn vĩnh viễn là vẻ mặt hờ hững. Tạ Tầm chịu không nổi thái độ lạnh nhạt như vậy, liền chọn một cái chỗ rẽ của hành lang ngăn cản cô: "Cô suy xét như thế nào rồi?"

Tô Nhan cũng không thèm nhìn tới hắn một cái, cúi đầu bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng." Nói xong liền lướt qua hắn rời đi, lại bị hắn bắt được cánh tay, ấn đến trên tường.

Tạ Tầm nghe ngữ khí bình tĩnh của cô trong lòng liền khó chịu, hắn khống chế được đôi tay của Tô Nhan, dán lên môi cô thấp giọng nói: "Cô là muốn chơi lạt mềm buộc chặt sao, như vậy, không cần tiếp tục nữa, cô đã thành công!" Nói xong liền hung hăng hôn lên.

"A..." Tô Nhan không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên như vậy, đành phải đóng chặt khớp hàm, không cho đầu lưỡi của hắn đi vào. Tạ Tầm tiến công không thành, đành phải ở trên cánh môi cọ xát, đem tất cả bất mãn đều phát tiết ở trebe cánh môi, cánh môi Tô Nhan bị hắn cắn đến chảy náu, thẳng đến mùi máu tươi lan tràn đến trong khoang miệng hắn, hắn mới buông ra.

Tô Nhan dùng sức đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: "Tôi không đồng ts." Nói xong liền lướt qua hắn mà đi, lại thiếu chút nữa nghênh diện đụng phải Cố Quyền, Cố Quyền thấy thân hình cô không xong, duỗi tay đỡ cô một phen, cô thấp giọng chân thành mà nói lời cảm ơn liền rời đi. Tạ Tầm thấy một màn này trong lòng tràn ngập tức giận, xô đối với hắn mặt không đổi sẵ, đối bên tên khác lại dùng vẻ mặt thực ôn hoà, còn cùng người khác lôi lôi kéo kéo. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Cố Quyền một cái, Cố Quyền lại không hiểu ra sao, sờ sờ cái mũi, không biết chính mình đã làm gì chọc tới đạo diễn.

Đi qua chỗ ngoặt, Tô Nhan dựa vào tường vỗ vỗ ngực, cô thật sợ Tạ Tầm cưỡng bách, còn may là Cố Quyền tới!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro