Chương 22
Editor: hungtuquy
Thưởng Hà Hội vốn là hội tâm đắc để chúng tu sĩ tụ tập ở bên nhau đàm luận, không biết khi nào lại trở thành đại hội tỷ thí của giới Tu Chân, tu sĩ từ mười ba tuổi đến hai mươi tuổi đều có thể tham gia, 5 năm tổ chức một lần, nếu đệ tử tông môn nào đứng đầu danh sách, chắc chắn thanh danh ở tông môn đó đại trướng, hấp dẫn càng nhiều đệ tử bái nhập môn hạ. Trong một lần Thưởng Hà Hội chính là Tô Nhan rút được thứ nhất, nàng dung nhan tuyệt sắc, thiên phú kinh người, mỹ danh " Lãnh ngọc tiên tử" chính là tử lúc ấy vang lên tới tận bây giờ, hiện giờ đã qua 5 năm, không biết có bao nhiêu thiếu niên tu sĩ nhón chân mong chờ, muốn nhìn xem vị lãnh ngọc tiên tử trưởng thành sẽ là cỡ nào tuyệt sắc.
Giang Vô Từ khi đó mới bái nhập chủ mộ hạ Trường Cực Điện một năm, tuy rằng tại đây một năm, tu vi tiến bộ vượt bậc nhưng cũng kém Tô Nhan rất xa, huống hồ hắn khi đó tuổi cũng không đạt yêu cầu, tự nhiên cùng Thưởng Hà Hội vô duyên. Nguyên bản trong cốt truyện, lần này hắn kwr Thưởng Hà Hội đạt được vị trí thứ nhất, thanh danh vang dội, cũng trở thành người trong mộng của các tiên tử.
Lần này Tô Nhan, Giang Vô Từ, Diệp Vân Huyễn, Thẩm Ngọc thế nhưng đều có mặt.
Từ xa nhìn lại, lá sen trong hồ xanh biếc liên tiếp thành phiến, làm người vọng chi thanh tâm, tầng tầng lá sen thấp thoáng, từng đóa hoa sen lẳng lặng mở ra, làm lá sen đơn điệu thêm vài phần minh diễm sắc thái, quả nhiên là "Thưởng Hà Hội".
Như cũ là Tô Nhan cùng Giang Vô Từ phụ trách an toàn cho các sư huynh đệ, chỉ là so với lần trước hai người đứng có chút ra, ranh giới rõ ràng, lần này lại rõ ràng thật gần. Tô Nhan dọc theo đường đi không biết trừng mắt nhìn Giang Vô Từ bao nhiêu lần, ngự kiếm lên đường là lúc hắn liền đến cực gần, thừa dịp sư huynh đệ đông đảo, không người chú ý liền lặng lẽ kéo tay nàng, bị ném ra vài lần lại bám riết không tha mà kéo trở về, Tô Nhan nhìn nhìn chung quanh, thấy không có ai chú ý tới, cũng liền tùy hắn.
Sau khi tới khách điếm, mọi người liền phân tán, khắp nơi đi dạo. Giang Vô Từ thật vất vả chờ đến cơ hội này, mới vừa trở về phòng lấy đồ vật liền đến cách vách gõ cửa Tô Nhan.
"A Nhan, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài đi dạo đi." Nói xong đáy lòng có chút thấp thỏm, này có tính là lần đầu tiên hẹn hò của bọn họ không, đã sớm muốn nắm tay nàng cùng nhau đi ở trong đám người, hiện giờ rốt cuộc có cơ hội rồi.
Tô Nhan nhìn Giang Vô Từ luôn luôn trầm ổn bây giờ lại lộ ra thấp thỏm, trong lòng bật cười, hắn như vậy mới tính là có vài phần chân thật, không biết trong cốt truyện nguyên bản hắn đối với Diệp Vân Huyễn như thế nào, có lẽ là cũng dính người như vậy đi.
Tô Nhan còn không có trả lời, cửa đối diện lại mở ra, "Sư huynh cùng Tô sư tỷ muốn đi ra ngoài sao, cùng nhau đi." Trên mặt Diệp Vân Huyễn mang theo tươi cười, trong lòng chua xót không ai biết, sư huynh quả nhiên là thực thích Tô sư tỷ.
Lúc này, lại một phiến cửa mở ra, "Không ngại mang theo ta chứ?"
Vì thế, vốn dĩ kế hoạch là đi dạo hai người liền biến thành bốn người, Diệp Vân Huyễn cùng Thẩm Ngọc ở giữa, Tô Nhan cùng Giang Vô Từ bị phân cách. Thẩm Ngọc dùng tiếng nói ôn nhu vì bọn họ giảng giải những danh hồ danh thắng cùng truyền thuyết, trên mặt Giang Vô Từ như cũ lạnh nhạt xa cách, chỉ là Diệp Vân Huyễn lại biết, hắn đây là không cao hứng.
Dọc theo đường đi Giang Vô Từ cùng Thẩm Ngọc không thiếu bị người ném hoa sen, phong tục nơi đây là, nữ tử nếu như nhìn thấy thiếu niên lang, liền sẽ lấy hoa sen mà ném, biểu đạt ý thưởng thức của mình. Hai người đều là dung mạo xuất sắc, Giang Vô Từ khí chất thanh lãnh, khuôn mặt thanh tuấn, Thẩm Ngọc khiêm khiêm công tử, ôn nhuận như ngọc, tự nhiên được nữ tử trẻ tuổi yêu thích.
Lần đầu tiên bị ném, Giang Vô Từ nhíu nhíu mày, mắt lạnh nhìn thoáng qua nữ tử tuổi trẻ lia, đem người ta doạ sợ, Thẩm Ngọc lại hướng người ném hơi hơi mỉm cười, tuấn dật sang sảng. Mới đầu Giang Vô Từ đều phải dùng mắt lạnh xem, chỉ là những nữ tử đó liền thích hắn như vậy, thậm chí muốn lấy phương thức ném hoa làm hắn liếc mắt một cái, hắn dần dần cũng phát hiện, chậm rãi không hề để ý tới, lại làm những nữ tử đó thất vọng.
Cách đó không xa, có một người cũng gặp tình trạng như hai người, người nọ một thân áo lam, quạt xếp tinh xảo ở trước ngực nhẹ lay động, ngũ quan cực kỳ tuấn nhã, như một dòng suối làm người thấy là không quên.
Trong nháy mắt người nọ liền cùng bốn người đánh vào một chỗ, lộ ra một tươi cười trong sáng, "Giang sư huynh." Hiển nhiên là nhận thức Giang Vô Từ.
Giang Vô Từ hơi hơi gật đầu, "Ly sư đệ."
Diệp Vân Huyễn sắc mặt đổi đổi, họ Ly, chẳng lẽ là vị hôn phu của nàng?
"Ta là Ly Lạc Môn Ly Độ, không biết ba vị là?"
"Linh Miểu Tông Tô Nhan."
"Linh Miểu Tông Thẩm Ngọc."
"Nguyên lai là Tô sư tỷ cùng Thẩm sư huynh, kính ngưỡng đã lâu, hiện giờ rốt cuộc nhìn thấy chân nhân, quả nhiên như lời đồn phong tư lỗi lạc." Hắn nói không phải lời nói dối, 5 năm trước tại Thưởng Hà Hội Tô Nhan danh liệt đệ nhất, Thẩm Ngọc xếp hạng ba, xem như đánh ra danh khí, hắn tuổi không đủ, không thể nhìn thấy phong thái hai người.
Diệp Vân Huyễn không rên một tiếng, hiển nhiên có chút kháng cự. Giang Vô Từ đành phải giúp nàng đáp: "Đây là sư muội của ta, Diệp Vân Huyễn."
Ly Độ nghe vậy sửng sốt một chút, đây là nữ tử cùng mình đính hôn, xem ra trong lòng có không muốn cưới mình. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt lại chưa biểu lộ cái gì, chỉ giống như bình thường hàn huyên, lễ phép nói: "Diệp sư muội hảo."
Diệp Vân Huyễn vốn định không lên tiếng, bị Giang Vô Từ nhìn thoáng qua chỉ đành phải không tình nguyện mà có lệ một tiếng "Ly sư huynh hảo". Tô Nhan cùng Thẩm Ngọc đều nhìn ra sự tình có chút không đúng, Diệp Vân Huyễn ngày thường đối nhân xử thế cực tốt, tuyệt đối sẽ không hờ hững, cũng may Ly Độ vẫn chưa để ý, chỉ nói: "Không tiện quấy rầy nhã hứng của các vị, Ly Độ liền từ biệt ở đây."
Ly Độ đi rồi, hứng thú của bốn người đều không quá cao, đặc biệt là Diệp Vân Huyễn bộ dáng xụ mặt không vui, đi dạo trong chốc lát sau liền trở về khách điếm.
Tô Nhan mới vừa ngồi xuống rót ly trà, liền nghe thấy tiếng đập cửa, bất đắc dĩ mà mở cửa, đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của Giang Vô Từ.
"A Nhan, ta có cái này phải cho nàng." Nàng có thể nhìn ra được đáy mắt chờ mong, rốt cuộc là thứ gì, làm nàng có chút tò mò.
"Cái gì?" Tô Nhan có chút nghi hoặc nói.
Giang Vô Từ móc ra hai cái kim sắc, Tô Nhan để sát vào vừa thấy, phát hiện là hai cái kim làm từ hạt sen, dùng một sợi tơ hồng buộc chặt, đặc biệt tinh xảo đáng yêu.
"Cảm ơn ngươi." Tô Nhan duỗi tay muốn tiếp nhận, lại chỉ lấy được một cái, một cái khác bị Giang Vô Từ gắt gao nắm trong tay, "Nàng chỉ có thể lấy một cái, cái này là của ta." trong thanh âm mang theo chút ý cười.
Không nghĩ tới nàng còn rất thích, thật tốt. Tô Nhan trước kia liền thích những vật nhỏ tinh xảo, chỉ là thế giới này yêu cầu duy trì hình tượng thanh lãnh, mới không tiện biểu lộ, không nghĩ tới bị Giang Vô Từ phát hiện.
Hắn lấy kim liên tử trong tay Tô Nhan, giúp nàng mang lên cổ, "Mang cho tốt, không cần gỡ xuống tới."
Kim liên tử là vật đính ước giữa hai bên nam nữ, A Nhan, thu kim liên tử của ta, cả đời này cũng chỉ có thể cùng ta bách niên giai lão.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro