Chương 3

Editor: hungtuquy

Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Nhan còn đang trong giấc mộng đã bị một trận đập cửa đánh thức, mắt buồn ngủ mông lung mà rời giường mở cửa, liền thấy đứng trước cửa là một phụ nữ tầm ba mươi tuổi, người này một thân màu đen chức nghiệp, một đầu tóc ngắn, thoạt nhìn thập phần khôn khéo giỏi giang.

Trong tay có một túi đồ vật, đại khái là một chút đồ linh tinh. Trong lòng Tô Nhan cân nhắc thân phận của người này, liền thấy chị ta nhíu mày, hướng chính mình nhắc: "Tô Tô, too nhớ rõ đêm qua nhắc nhở cô, buổi sáng phải đi chụp tạo hình họa trung yêu, yêu cầu cô dậy sớm một chút, chính là cô hiện tại mới rời giường, thật là..."

Chị ta dùng giọng nói bình tĩnh không gợn sóng hướng Tô Nhan thuyết giáo, tựa như hòa thượng niệm kinh, Tô Nhan rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đánh gãy thuyết giáo. "Ai nha phiền muốn chết, mỗi ngày đều nhắc mãi không mệt sao, đừng nói chuyện nữa, tôi lập tức đi rửa mặt." Nói xong câu đó nội tân Tô Nhan muốn hỏng mất, nhưng muốn duy trì nhân thiết điêu ngoa, chỉ có thể xin lỗi người đại diện. Không sai, người phụ nữ l giỏi giang trước mặt chính là người đại diện Dương Tình, chị ấy là do Tô gia an bài cho Tô Nhan, tuyệt đối nghiêm túc. Bởi vì chị ta chỉ phụ trách Tô Nhan, bởi vậy dù mang tiếng người đại diện, thật ra cũng là trợ lý.

Mà Dương Tình nghe Tô Nhan nói xong chỉ cười khổ một tiếng, Tô Nhan lần này mắng còn tính nhẹ, ngày xưa mắng đến khó nghe, trước sau là cầm tiền Tô gia, chờ hiệp ước kết thúc, liền lập tức rời đi, không chịu nỗi uất khí này.

Tô Nhan tới toilet, mới thấy dung mạo của thân thể này, thực sự làm cô kinh diễm một phen. Ngũ quan minh diễm giống như nắng gắt, làn da bóng loáng tinh tế, tràn đầy Collagen, dáng người cũng thật ma quỷ, cộng thêm gia thế hiển hách cùng tính cách điêu ngoa tùy hứng, xứng đáng làm nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết ngôn tình!

Cô nhanh chóng rửa mặt đánh răng, ở trên mặt làm xong tất cả, tìm một cái váy màu trắng mặc vào, lại đem đầu tóc cột kiểu đuôi ngựa, kéo một chút chế tạo ra cảm giác xoã tung, trên chân mang một đôi giày cao gót màu trắng, cầm một cái túi cùng màu liền chuẩn bị xuất phát.

"Thu thập xong rồi, đi thôi." Dương Tình ở trên sô pha ngồi trong chốc lát, liền nghe Tô Nhan nói phải đi, không khỏi có chút kinh ngạc. Cô lúc trước sở dĩ nói thời gian không đủ, chính là bởi vì Tô Nhan mỗi ngày hoá trang đều yêu cầu hai giờ, nhưng lần này cư nhiên không đến mười lăm phút thì xong rồi. Cô nhìn Tô Nhan một cái, phát hiện cô ta không có hoá trang, cũng không có lộng kiểu tóc, cột đuôi ngựa làm cho cả người có một loại cảm giác lãnh khốc, nhưng Tô Nhan lại để hai sợi tóc rũ ở hai bên má, làm cho cả người tăng thêm một phân nhu hòa. Son phấn chưa tô lên khuôn mặt trắng nõn thủy nộn, hai má lộ ra hồng nhạt khoẻ mạnh, trong miệng mọi người gọi là "Hoa nhan" cũng bất quá là như vậy đi.

Dương Tình nhìn thiếu nữ trước mắt cái dung nhab hoàn mỹ, dưới đáy lòng khẽ thở dài một cái, xinh đẹp như vậy sao lại có tính tình tệ thế kia?

"Cô không hoá trang?" Dương Tình nghi hoặc hỏi, vị đại tiểu thư này ngày thường chính là không hoá trang sẽ không chịu ra cửa, như thế nào hôm nay cứ để mặt mộc liền ra cửa, tuy nói bộ dáng này cũng thực minh diễm, làm người có cảm giác thoải mái, nhưng trước sau cùng hành vi ngày thường không thích hợp.

"Không phải nói thời gian không còn kịp sao, đi nhanh đi." Tô Nhan nói xong, thấy Dương Tình dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn mình, lập tức liền nhận ra không ổn, lại bồi thêm một câu: "tôi không muốn làm đạo diễn chán ghét."

Dương Tình như đã ngộ ra điều gì đó, chị ta biết mà Tô Nhan sao có thể sẽ là cái loại người đúng giờ, nếu là vì người kia, liền hợp lý. Dương Tình yên lặng mà lắc lắc đầu, "Cũng không cần gấp như vâyh, trước ngồi xuống ăn chút đồ ăn."

Tô Nhan theo lời ngồi xuống, mở ra cơm hộp liền cảm giác thật ngon miệng, Dương Tình cho cô chút cháo thanh đạm, mềm mềm mại mại thực hợp khẩu vị. Ăn xong các cô mới chạy tới phim trường, kỳ thật thời gian này còn sớm, đại khái mới 6 giờ, chỉ là nếu ấn theo thói quen của nguyên chủ, với hơn hai giờ trang điểm, khẳng định là bị muộn rồi.

Tô Nhan đi vào phim trường khi, gặp Tạ Tầm vừa vặn xuống xe, muốn cùng hắn xác lập quan hệ, Tô Nhan điều chỉnh tốt biểu tình, lộ ra một cái tươi cười, đối hắn nói: "Đạo diễn, buổi sáng tốt lành!"

Tạ Tầm vẫn chưa nguôi giận, cũng học bộ dáng tối hôm qua của cô, mắt nhìn thẳng cùng cô gặp thoáng qua. Trong lòng lại nghĩ: Đầu tiên là bò lên giường, bò giường không thành lại thẹn quá hoá giận, hiện tại lại tới xum xoe, nữ nhân dối trá!

Tô Nhan tức giận đến cắn răng, cái tên tự cho là đúng này, nếu không phải bởi vì yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ, cô mới không muốn cho hắn sắc mặt tốt, tính tình xấu như vậy, ai mà thèm để ý?

Dương Tình thấy sắc mặt cô không đúng, liền khuyên: "đại khái là tâm tình đạo diễn không tốt, chúng ta đi vào trước tạo hình đi."

Tô Nhan hừ một tiếng, không tỏ ý kiến, "Phòng trang điểm ở đâu?"

Tô Nhan mới vừa đi đến cửa phòng trang điểm, liền nghe được bên trong truyền đến từng trận vui đùa, cô nghĩ thầm, xem ra đoàn phim này thực hòa hợp a. Đến khi cô mở cửa tiến vào, trong phòng nhìn thấy là cô, lập tức thu liễm lại tươi cười, toàn bộ phòng trang điểm xuất hiện một loại không khí quỷ dị, thật giống như những tiếng cười vừa rồi không tồn tại.

Không khí giằng co bốn năm giây, những người đó mới phản ứng lại, cố gắng xả ra tươi cười hướng cô vấn an. Rốt cuộc thanh dang ở giới giải trí của Tô Nhan, người ngoài không biết, nhưng bên trong lòng luẩn quẩn này nhiều ít là biết một chút, ỷ thế hiếp người,..., cũng không muốn cho cô sắc mặt tốt, nhưng ngại với bối cảnh sau lưng, lại không thể không cùng cô chào hỏi.

Chính là ở giữa biểu tình cứng đờ của mọi người, có một người cười đến đặc biệt sáng lạn, thế cho nên Tô Nhan trước tiên liền chú ý tới cô ta. Nữ hài kia ăn mặc một bộ diễn phụcx hồng nhạt, bả vai thon gầy giấu ở dưới quần áo, có vẻ thập phần nhỏ xinh, trên mặt vừa mới đánh phấn nền, tuy rằng còn không có làm cái gì nữa, cũng không khó coi, tạo ra diện mạo điềm mỹ, là hình tượng nhu nhược mà bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ thích. Nói vậy đây là nữ chủ Bạch Khê Chỉ.

Bạch Khê Chỉ đối với ánh mắt Tô Nhan, khóe miệng lại sâu một chút, phảng phất như đối Tô Nhan thực tốt. Nhưng Tô Nhan lại nhìn ra trong ánh mắt cô ta chợt lóe qua oán hận cùng khinh thường. Tô Nhan xoay người đi ra ngoài, "tôi yêu cầu phòng trang điểm độc lập, tôi mới không cần cùng các cô ấy ở bên nhau." Cô hướng Dương Tình nói, nếu đã làm thiên kim điêu ngoa, không điêu ngoa lại khiến người thấtvongj, vừa lúc chính mình cũng không muốn mỗi ngày đối mặt với ánh mắt oán hận kia, thật giống như bị rắn độc theo dõi, cả người không thoải mái.

Sau khi Tô Nhan đi ra ngoài, người trong phòng trang điểm nhẹ nhàng thở ra, Bạch Khê Chỉ cúi đầu thưởng thức móng tay, nội tâm yên lặng nói: Tô Nhan, một đời này, tôi làm cô cũng phải nếm thử tư vị thân bại danh liệt, như thế nào?

Dương Tình làm việc hiệu suất thực hiệu quả, mười phút sau, Tô Nhan ngồi ở phòng trang điểm độc lập, vui sướng mà cười.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro