Chương 3
Chủ thịt: Giáo bá hiểu lầm muội muội là bạn gái, ghen ấn cúc huyệt khai bao ( sân thượng play )
Buổi sáng còn chưa bắt đầu đi học, trên hành lang rộn ràng nhốn nháo rất là náo nhiệt.
Mạc Thời Duy kéo cánh tay Ôn Ngôn cười đến vẻ mặt điềm mỹ, làm nũng nói: "Ca ca, ngươi đưa ta đến trong lớp đi! Được không?"
Mấy hôm trước Mạc Thời Duy từ tỉnh ngoài trở về liền lại bay ra nước ngoài chuẩn bị tham gia trận chung kết, trong khoảng thời gian này vẫn luôn chưa gặp lại Ôn Ngôn, vừa trở về lôi kéo Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn cười nhạt, tay nhéo nhẹ mũi nàng, "Nguyện vọng của tiểu công chúa đương nhiên phải thực hiện." Sau đó mang theo nàng đi đến ban thứ ba.
"Cưng chiều quá a!"
"Trai tài gái sắc, quá đẹp đôi a"
"Nguyên lai Ôn học bá không phải không biết cười, chỉ là chọn người."
......
Mạc Thời Duy nghe các bạn học thảo luận trên hành lang, nhỏ giọng hỏi Ôn Ngôn, "Ca ca, bọn họ không biết ta là muội muội của ngươi sao?"
Ôn Ngôn lắc lắc đầu.
"Như vậy a, vậy không nói cho bọn họ, ta giúp ca ca chắn đào hoa." Vẻ mặt Mạc Thời Duy kiêu căng giống chỉ tiểu khổng tước.
Ở trên hành lang Hạ Nghi chính mắt thấy cái này dưa lớn, vọt vào phòng học vỗ Lục Phương Trì còn đang chờ để đưa bữa sáng cho bạn nhỏ ngồi cùng bàn.
Trong khoảng thời gian này hai người quan hệ càng ngày càng tốt, cho bạn nhỏ ngồi cùng bàn ăn trở thành Lục Phương Trì hứng thú mới, "Trì ca, Ôn ca là cùng Mạc giáo hoa hẹn hò phải không? Hai người còn kéo cánh tay đi cùng nhau a!"
Lục Phương Trì nghe được lời này, có chút chinh lăng, "Ngươi nói ai?"
"Ôn ca cùng Mạc giáo hoa a, hiện tại còn ở trên hành lang đâu! Rất nhiều người đều ——" Hạ Nghi còn chưa nói xong, liền thấy Lục Phương Trì bộ dáng như bị ai đoạt vợ, cả người phát ra tức giận mà bước nhanh đi ra phòng học.
"Tình huống gì đây, bộ dáng Trì ca sao giống như bị đoạt vợ a! Hắn sẽ không phải là thích Mạc giáo hoa đi?"
Hạ Nghi có chút sợ hãi Trì ca tức giận, lại không chịu nổi tính tình hóng hớt của mình , cuối cùng vẫn là lao ra,tính toán chạy đến xem hiện trường.
Hắn chính là sợ Ôn đại học bá cùng Trì ca trở mặt thành thù đánh nhau, hắn là đi can ngăn, chính là như vậy.
Lục Phương Trì đứng ở trên hành lang, cách rất xa đều nhìn đến Ôn Ngôn nhẹ nhàng xoa đầu Mạc Thời Duy, hắn có cảm giác mình bị đội nón xanh. Buổi sáng ta chờ đưa bữa sáng cho ngươi kết quả chờ tới chỉ có ngươi cùng người khác khanh khanh ta ta?
"Ôn Ngôn!" Học sinh trên hành lang nhìn đến cả người tức giận giáo bá, vội vàng hướng hai bên tránh ra, sợ bị vạ lây.
Ôn Ngôn nhìn Lục Phương Trì nổi giận đùng đùng đi lại đây, có chút ngốc, đây là bị làm sao vậy? Gần đây quan hệ của hai người chẳng phải đang rất tốt sao?
Mạc Thời Duy mới vừa vào phòng học, liền nghe được có người giống như muốn tìm ca ca của nàng, nàng một bước lao ra đứng trước mặt che chở ca ca, liền giáo bá cũng không sợ, "Lục Phương Trì, ngươi muốn làm sao? Tìm ca ca ta gây phiền toái sao? Đừng tưởng rằng ngươi là giáo bá ta liền sợ ngươi."
Ca ca? Tình ca ca sao? Lục Phương Trì nghiến răng nghiến lợi, hung tợn gầm nhẹ: "Tránh ra."
Ôn Ngôn cảm giác lông mày nhảy dựng, rốt cuộc đây là tình huống gì? Nhìn bộ dáng hung ác của hắn, cậu xoa xoa huyệt Thái Dương, "Lục Phương Trì, ngươi cùng tiểu Duy bình tĩnh nói chuyện, rốt cuộc là làm sao vậy?"
Lục Phương Trì vừa nghe, nội tâm càng tức giận, kêu hắn chính là tên đầy đủ, kêu nàng chính là tiểu Duy, làm như hắn chính là cái chày gỗ chia rẽ đôi uyên ương khổ mệnh này. Tức chết lão tử! Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, không được, con mẹ nó, căn bản bình tĩnh không được!
Hắn khom lưng khiêng Ôn Ngôn lên liền đi, từng mảnh kinh hô truyền đến, truyện này là sao? Quan hệ của hai người này gần nhất không phải khá tốt sao , đây là muốn trở mặt thành thù?
"Ngươi làm gì? Lục Phương Trì? Buông ta xuống!" Ôn Ngôn cũng sợ ngây người, một chút mất bình tĩnh, tức muốn hộc máu mà hô.
Lục Phương Trì thanh âm mang theo cực kỳ tức giận, "Không có khả năng!" Ôn Ngôn cùng hắn nói không rõ, cũng không biết thiếu niên trung nhị này lại làm sao, mặt tức giận đến đỏ bừng. Lục đại giáo bá rốt cuộc đang làm cái gì? Nhiều người như vậy đang nhìn, hình tượng cao lãnh của cậu coi như mất hết.
Lục Phương Trì khiêng Ôn Ngôn bước đi, trên người mang theo vài phần lệ khí, "Ai đều không được đi theo, Hạ Nghi, giúp ta cùng cậu ấy xin nghỉ với giáo sư." Ôn Ngôn nhìn vẻ mặt lo lắng của Mạc Thời Duy, đối nàng lắc đầu, ý bảo nàng không cần lại đây, lỡ may Lục Phương Trì lỡ tay đánh trúng nàng thì làm sao bây giờ?
"Được rồi, Trì ca." Hạ Nghi cảm giác hai người kia khẳng định sẽ không đánh nhau,bình thường ai chọc tới Trì ca, đối phương khẳng định đã sớm bị đánh ngã, nhưng hiện tại Trì ca chẳng những không đánh Ôn Ngôn mà chỉ khiêng cậu đi mà thôi, tuy rằng không biết Trì ca muốn làm gì, nhưng dựa vào thường ngày Trì ca sủng Ôn đại học bá thì hẳn cũng luyến tiếc đánh cậu, cùng lắm chỉ giáo dục vài câu.
Hạ Nghi thực yên tâm.
Hắn nhìn đến vẻ mặt nôn nóng muốn đi theo sau của Mạc Thời Duy, vội vàng ngăn lại nàng, "Ai, ai, Mạc giáo hoa, ca của ngươi đều không cho ngươi đi theo, vậy ngươi tuyệt đối đừng đi, Trì ca tức giận cũng không phải là đùa giỡn."
Dáng người Mạc Thời Duy nhỏ xinh, đứng trước hình dáng cao lớn Hạ Nghi bị cản lại, bất luận chạy như thế nào đều bị hắn ngăn lại, mắt thấy Lục Phương Trì khiêng đi ca của nàng đã không có bóng dáng, nàng quả thực rất muốn đánh chết tên chó săn vướng bận này của Lục Phương Trì "Ngươi tránh ra đừng cản ta, nếu hắn đánh ca ca của ta thì làm sao?"
"Ai u, tiểu tổ tông, trong khoảng thời gian này ngươi không ở trường học nên không biết ......"
Hạ Nghi nói liên tục một tràng, đem Trì ca trong khoảng thời gian này đối với Ôn đại học bá tốt thế nào nói tất cả, từ việc chủ động mỗi ngày chuẩn bị bữa sáng đến mở nắp bình việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi.
Mạc Thời Duy nghĩ lại xác thật sáng nay ca của nàng không ăn bữa sáng ở nhà, lúc này mới nửa tin nửa ngờ, nhưng nàng xem chó săn của Lục Phương Trì là Hạ Nghi thực không vừa mắt, chuyện này tuyệt đối không có khả năng thay đổi.
Nàng trừng mắt nhìn Hạ Nghi một cái rồi xoay người vào phòng học.
"Hô —— tiểu tổ tông này thật khó hầu hạ ." Hạ Nghi nhìn Mạc Thời Duy đi vào phòng học, thở dài một hơi nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, sau khi trở lại phòng học uống lên một nửa bình nước, nội tâm cảm thán: Tiểu cô nương này cũng không dễ chọc.
Bên kia, Lục Phương Trì đem Ôn Ngôn khiêng đến trên sân thượng rồi buông xuống, đem của sân thượng khóa.
Ôn Ngôn cảm thấy không khỏe khi bị khiêng đi lên mấy tầng nhà, cong eo thư hoãn, một hơi còn chưa thở ra liền nhìn đến Lục Phương Trì khóa cửa sân thượng, khuôn mặt đầy tức giận đi về phía cậu, Ôn Ngôn bị hắn dọa cho lui về phía sau cuối cùng dừng lại ở góc tường, nhìn hắn đang đến gần, cậu rốt cuộc không thể giữ bình tĩnh.
Chó ngốc này rốt cuộc muốn làm gì? Cả ngày không thể hiểu được!
Cậu vừa mới xoay người muốn chạy sang bên cạnh lại bị Lục Phương Trì chặn ngang bắt lại, một tay trói lấy tay cậu giơ qua đầu ấn ở trên tường, hai chân kẹp hai chân, sức lực của Lục Phương Trì rất lớn làm cậu không thể động đậy một chút.
Một tay của Lục Phương Trì cởi bỏ dây lưng của chính mình, đem hai tay của Ôn Ngôn trói lại với nhau mặc kệ quần rơi xuống, bụng dưới màu mạch sắc dần dần hiện ra mang theo vài phần sắc dục.
"Ngươi đang làm cái gì? Lục Phương Trì, ngươi buông ta ra nhanh !" Khóe mắt Ôn Ngôn đỏ tươi, lông mi rưng rưng, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp nóng , chỉ cảm thấy cực kỳ thẹn cùng tức giận.
Nhưng kia chỉ là mặt ngoài, nội tâm Ôn Ngôn kích động vui mừng, 【001, 001! Hắn chủ động, hắn chủ động! Hì hì hì, việc này không trách ta được! 】
Hệ thống 001 cảm thấy hỏng mất, một chuỗi loạn mã, không gian hệ thống tán loạn【 ai biết tình huống này là như thế nào, đây không phải là thế giới ngôn tình sao? Nam chủ như thế nào lại cong? 】
Mặc kệ hệ thống nghĩ như thế nào, Ôn Ngôn rất vừa lòng đối với việc này, mặt ngoài vẫn là vẻ mặt kháng cự hoảng sợ mà nhìn đối phương.
"Con mẹ nó ta làm cái gì? Ôn Ngôn, tối hôm qua đáp ứng lão tử đáp ứng đến nhanh, mẹ nó ta buổi sáng dậy chuẩn bị bữa sáng cho ngươi, tới trường học chờ ngươi, kết quả thế nào, ngươi lại hẹn hò với Mạc Thời Duy? Lại là ca ca, lại là tiểu Duy? Ân? Ngươi nói ta cùng ngươi làm cái gì?"
Lục Phương Trì càng nghĩ càng điên, người này căn bản là không đem hắn để ở trong lòng! Nhìn đôi môi đỏ tươi của Ôn Ngôn, nghĩ đến hai người hẹn hò có khả năng đã , mẹ nó, ghen ghét chết hắn.
"Kỳ thật ——" Ôn Ngôn tưởng giải thích cái gì, lại không có cơ hội nói ra.
Lục Phương Trì cúi đầu trực tiếp cắn lên một ngụm, gặm đôi môi mềm mại của, nước bọt trong miệng ngọt ngào, quanh quẩn chóp mũi là mùi hương thanh lãnh làm hắn nhịn không được tham lam mà muốn càng nhiều, đầu lưỡi dò xét đi vào, Ôn Ngôn quật cường mà không chịu mở ra hàm răng, vạn phần kháng cự mà vặn vẹo, "Ân ô ân ô" suy nghĩ nói cái gì, lại bị hôn đến không thể nói.
Tay Lục Phương Trì mò váo áo sơmi của Ôn Ngôn, cọ sát phần eo của cậu, bị sờ đến chân có chút nhũn ra, hàm răng bị đầu lưỡi mạnh mẽ mở ra, chui đi vào câu lấy lưỡi của cậu, ở khoang miệng tán loạn, thỉnh thoảng liếm qua sườn thịt, hàm trên của cậu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Ngôn vừa đỏ vừa nóng, đôi mắt chứa nước mắt nhìn về phía Lục Phương Trì cầu xin, nước mắt nhịn không được chảy xuống, lướt qua chiếc má trắng nõn chảy đến cằm.
Vật lớn dưới thân của Lục Phương Trì đã quật khởi , gắng gượng mà chọc ở trên bụng nhỏ của Ôn Ngôn, đầu mùa hè mọi người đều mặc áo mỏng, cách quần áo Ôn Ngôn đều cảm thấy nó nóng bỏng, làm cậu nhịn không được rùng mình.
Bàn tay đặt ở trên eo Ôn Ngôn không ngừng cọ sát đi xuống, chui vào trong quần cậu, bóp nhẹ vài cái chỗ thịt mềm phía trước, chỗ kia không có cọng lông nào, sờ lên cảm xúc rất tốt.
Cảm thụ được chỗ kia dần dần cứng lên, hắn đem quần của Ôn Ngôn cởi trượt xuống rơi xuống chỗ cổ chân, làm lộ ra dương vật phấn nộn, vừa thấy liền chưa dùng qua, thậm chí tự an ủi cũng rất ít.
Hắn đem đồ vật to lớn tím đen của mình cũng phóng ra, quy đầu đằng trước giống như tham lam mà nhỏ ra vài giọt nước, gân xanh phía trên không ngừng nhảy lên như biểu hiện sự kích động của chủ nhân, thứ đồ to lớn kia vừa ra tới liền gấp không chờ nổi mà cọ sát Ôn Ngôn, nóng đến mức toàn thân cậu nhịn không được mà phát run,dùng sức vặn vẹo, lại bị giáo bá ôm càng chặt, làn da mạch sắc cùng trắng nõn chặt chẽ dán ở bên nhau làm sân thượng trống vắng tăng thêm vài phần dâm loạn.
Lục Phương Trì động eo, hai căn dương vật qua lại cọ xát chạm vào nhau, Ôn Ngôn xấu hổ đến mức toàn thân mang theo màu hồng nhạt, có vẻ phá lệ xinh đẹp.
Trên mặt, nước mắt từ má theo sườn mặt trắng nõn chảy xuống đến cằm, lại theo chiếc cổ xinh đẹp chảy vào áo sơmi, thấm ướt một mảnh áo làm lộ ra da thịt, tiểu đầu vú hồng nhạt nổi bật trên làn da trắng như sứ làm người rất muốn yêu thương, Lục Phương Trì xem đến đỏ mắt.
Bạn nhỏ cùng bàn của hắn cả người vừa thơm vừa mềm lại xinh đẹp, quả thức làm hắn yêu thích không buông tay, hắn hung hăng hút một ngụm nước ngọt của Ôn Ngôn, buông ra cái miệng nhỏ của cậu, dựa lại gần nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cậu.
"Ngôn Ngôn, ngươi thật thơm, cũng thật ngọt a! Cho ta được không?" Thanh âm của hằn trầm thấp, mùi thuốc lá nhàn nhạt tràn ngập xung quanh Ôn Ngôn làm đến hai chân của cậu nhũn ra.
"Tiểu Duy là muội muội của ta, thân muội muội, Lục Phương Trì, ngươi bình tĩnh một chút, ta là nam, chúng ta không thể như vậy."
Ôn Ngôn thừa dịp thật vất vả có cơ hội thở dốc nhanh chóng giải thích với hắn, hai chân có chút phát run mà cố gắng đứng vững, muốn ngay lúc có thể ngăn cản chuyện này phát sinh ngăn lại.
Lục Phương Trì mới vừa vui vẻ bởi vì tưởng cậu có đôi nhưng thật ra là huynh muội , lại nghe được câu nói tiếp theo của cậu, nam thì thế nào? Hắn chính là thích cậu, tuyệt đối không có khả năng buông tay.
"Tiểu bảo bối Ngôn Ngôn, ta rất bình tĩnh, ta thích ngươi, từ lần đầu tiên gặp ngươi liền không quên được, ta rất yêu ngươi, yêu ngươi......"
Hắn vừa thấp giọng nỉ non, vừa theo vành tai Ôn Ngôn hôn xuống phía dưới, từ cái cổ trắng tinh, xương quai xanh xinh đẹp đến ngực trắng nõn, lưu lại một chuỗi dấu hôn cùng dấu cắn, đánh dấu toàn thân bảo bối của hắn,
"Không cần, Lục Phương Trì, chúng ta là bạn bè......, không thể...... Không thể như vậy, ngô......"
Phía dưới cọ xát không ngừng làm Ôn Ngôn sướng đến cực điểm, giống như thiên nga gần chết ngẩng đầu lên, giống như chủ động hiến tế đưa ngực của chính mình ra phía trước, vừa lúc đem hai viên phấn nộn đưa đến bên miệng Lục Phương Trì.
Lục Phương Trì cúi đầu vươn đầu lưỡi dùng sức đè ép trong đó một viên phấn nộn, sau đó ngậm lấy hút mạnh, cảm giác nóng ran dâng lên ở ngực bị thấm ướt, tiểu đầu vú vừa ngứa vừa căng, khi bị thả ra biến thành màu hồng nộn sáng lấp lánh, nóng bỏng sau đó tiếp xúc cái lạnh của không khí cùng phía dưới không ngừng cọ xát làm trong đầu của Ôn Ngôn trống rỗng, một cơn nóng hướng bụng nhỏ chạy đến, nóng đến toàn thân Ôn Ngôn rùng mình, dương vật phấn nộn hiện giờ vừa hồng vừa trướng bởi vì không bắn được tinh dịch ra ngoài, dâm loạn mà đọng lại ở giữa bụng nhỏ của hai người.
Lục Phương Trì nhìn thần thái của Ôn Ngôn, lưu manh mà vuốt ve hai viên hồng nộn đầu vú trên ngực cậu.
"Ngôn Ngôn đều sướng đến bắn ra lại còn mạnh miệng như vậy a! Kế tiếp ta làm Ngôn Ngôn càng sướng được không?"
Nước mắt sinh lý của Ôn Ngôn ngăn không được mà chảy ra, còn không có từ cảm giác vừa rồi tỉnh lại, ngẩng cái cằm trắng nõn, miệng khẽ nhếch, cái lưỡi trơn trượt thè ra bên ngoài, treo một sợi chỉ bạc, lại theo bản năng mà kháng cự, "Không cần, không cần, Lục Phương Trì......"
Lục Phương Trì cởi quần của Ôn Ngôn ném ở một bên, bế lên hai chân cậu kẹp ở vòng eo thon chắc của hắn, bỗng nhiên bay lên làm Ôn Ngôn sợ hãi, đôi tay trói chặt chỉ có thể vô lực mà vặn vẹo thân thể, kháng cự nhỏ bé căn bản vô dụng, bị kẹp gắt gao ở giữa vách tường cùng Lục Phương Trì.
"Bảo bối kẹp chặt." Lục Phương Trì ác liệt mà hung hăng động eo hướng lên trên, dương vật to lớn bỗng nhiên sượt qua cúc huyệt, kích thích đến tiểu hoa phấn nộn co chặt một trận, hai chân Ôn Ngôn kẹp đến càng chặt eo của Lục Phương Trì.
Lục Phương Trì một bên điên cuồng nuốt lấy nước bọt ngọt nị trong miệng Ôn Ngôn, một bàn tay dính một chút tinh dịch trên bụng nhỏ hướng tiểu hoa kiều nộn chọc vào. Ngón tay cái dùng sức xoa ấn miệng cúc huyệt, giống như muốn xoa thẳng nếp uốn, kích thích đến Ôn Ngôn nâng lên mông trắng nõn, muốn thoát đi lại bị trước sau đi theo.
"Tiểu tao huyệt của Ngôn Ngôn chảy nước ." Một dòng nước ấm từ trong cúc huyệt phun ra, thế nhưng là hậu huyệt bị kích thích đến cao trào, Lục Phương Trì nâng tay bị ướt dầm dề tí tách, cười nhạt trêu chọc, "Ngôn Ngôn thật là cái bảo bối mẫn cảm a."
Ôn Ngôn nhịn không được mà cả người rùng mình, thẹn đến ngoảnh mặt đi, khuôn mặt đỏ lên, vừa xấu hổ lại vừa tức giận, "Đừng, đừng nói nữa, ngươi thật quá đáng......"
"Ngô, không cần...... Ngạch, nhẹ, nhẹ điểm......"
Lục Phương Trì bỗng nhiên cắm vào một ngón tay, hậu huyệt chưa bao giờ bị tiến vào thập phần khẩn trí, nhục bích gắt gao kẹp chặt ngón tay, vừa mềm vừa nóng , không khô khan, trực tràng chảy nhiều nước, ngón tay thong thả trừu động, mang ra "Òm ọp òm ọp" tiếng nước, hai ngón, ba ngón......
Hậu huyệt không ngừng bị khuếch trương, ngón tay nhanh chóng mà thọc vào rút ra, tới tới lui lui hướng một chỗ nhô lên trong thịt ruột nhấn vào.
"Nơi đó thật kỳ quái...... Lục Phương Trì...... A...... Đừng đụng nơi đó!"
Ôn Ngôn đột nhiên run lên, liều mạng hướng về phía trước vặn vẹo vòng eo, hậu huyệt một cỗ nước nóng phun ở ngón tay thọc vào rút ra của Lục Phương Trì, rút ra ngón tay, "Ba" một tiếng, nước sốt từ miệng nộn huyệt chảy ra, lại theo 1 đường tí tách chảy đến mặt đất thấm ướt một mảnh.
Cự mãng đỏ tím của Lục Phương Trì rốt cuộc cắm vào, thịt non bọc lấy côn thịt, kẹp chặt đến côn thịt của hắn phát đau nhưng càng nhiều là khoái cảm, mẹ nó thật sướng!
Ôn Ngôn cảm nhận được trực tràng dần dần bị lấp đầy, côn thịt thô tráng căng ra miệng huyệt, có vài phần đau, bụng nhỏ bị chọc đến nhô lên, cả người đều phải hư rồi...... Hắn thất thần mà ngửa đầu nức nở, nước mắt trong suốt trong hốc mắt, theo ngửa đầu mà lưu lại.
Hạ thân bị Lục Phương Trì mạnh mẽ thao, công cẩu eo giống mang môtơ đâm đến nhanh, tư thế này cắm đến quá sâu, côn thịt nóng bỏng cọ xát qua nhục bích ướt nộn thỉnh thoảng chọc vào miệng kết tràng hẹp hòi, giống như muốn đem nơi đó thọc mở đâm đi vào, thọc vào rút ra động tác càng kịch liệt, Ôn Ngôn nức nở rên rỉ bị đâm cho thất thần.
Không trung vẫn cứ màu xanh, hôm nay so với mấy ngày hôm trước không quá oi bức. Âm thanh lão sư giảng bài, âm thanh viết chữ trên bảng đen, cùng âm thanh âm quyển sách sột xoạt với tiếng hoan hô trên sân thể dục hỗn độn như cũ trong vườn trường.
Mà ở góc sân thượng trống trải, ngày thường thanh lãnh đạm mạc học bá bị giáo bá ôm ấn ở trên tường hung hăng thao, kịch liệt khoái cảm làm cậu thất thần chỉ có thể phát ra nhỏ vụn nức nở.
Nước mắt từ khóe mắt mê mang chảy xuống, chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp, theo đường cong trượt vào ngực được che bởi áo sơmi trắng, hai chân trắng nõn thon dài vô lực mà treo ở trên eo giáo bá, dương vật phấn nộn sau nhiều lần phát tiết chỉ có thể bệnh trạng mà cương cứng, treo vài giọt tí tách.
Phấn nộn cúc huyệt sớm đã biến thành đỏ hồng, mông bị chụp đánh đến sưng đỏ, nước sốt theo chọc vào rút ra văng khắp nơi, làm ướt đẫm chiếc mông đĩnh kiều mềm mại, nước chảy xuống "Lạch cạch lạch cạch" thành một vũng.
Ôn Ngôn gắt gao mà chịu kịch liệt va chạm, cực hạn khoái cảm làm hắn nhịn không được thét chói tai, lại sợ người khác nghe được, hung hăng cắn một ngụm ở trên vai Lục Phương Trì, thậm chí nếm tới máu tanh ngọt trong miệng, đau đớn cấp trận làm tình này càng tăng thêm vài phần kích thích, côn thịt Lục Phương Trì thọc vào rút ra, nhịn xuống cảm giác bắn tinh.
Cuối cùng hung hăng thọc vào rút ra mấy chục lần, đột nhiên cắm vào kết tràng buông ra tinh quan, từng luồng tinh dịch phun vào nhục bích, nóng bỏng đến Ôn Ngôn cả người run rẩy, tràng đạo phun ra một cổ dòng nước nóng, tưới ở trên dương vật của Lục Phương Trì đang bắn tinh.
"Thật sướng! Ngôn Ngôn, đều bắn cho bảo bối Ngôn Ngôn, bảo bối sinh con cho ta!"
Bắn tinh mãnh liệt giằng co vài phút, bụng Ôn Ngôn chứa đầy tinh dịch cùng dâm dịch, hơi nhô lên giống như đang mang thai thật.
Rút ra dương vật, Lục Phương Trì nhẹ nhàng ấn bụng Ôn Ngôn, hỗn hợp chất lỏng màu trắng từ nhục động đỏ bừng phun trào chảy ra làm ngày thường có vẻ cao lãnh học bá phá lệ dâm đãng.
Lục Phương Trì hô hấp cứng lại, côn thịt mới vừa bắn tinh lại lần nữa sưng to lên, gân xanh nhảy lên, lại thô lại trướng. Ôn Ngôn thấy thế vội vàng ngăn cản, trong thanh âm mang theo kinh hách cùng nghẹn ngào, "Từ bỏ, Lục Phương Trì! Không cần......"
Nhìn bộ dáng đáng thương của Ôn Ngôn, lại niệm đây là lần đầu của cậu, Lục Phương Trì vốn dĩ cũng không tính toán lại đến, ngửi mùi hương thanh lãnh hiện lên dâm mĩ trên người Ôn Ngôn, nhịn không được ác thú vị mà dụ hống cậu, "Ngôn Ngôn ngoan, kêu lão công, ngươi kêu, ta liền không làm nữa."
Ôn Ngôn kháng cự mà lắc lắc đầu, "Không......" "Muốn" tự còn chưa nói khỏi miệng, Lục Phương Trì ác liệt mà đỉnh hạ hông, dùng dương vật va chạm chưa khép lại tiểu lỗ đít, cắm vào nửa cái quy đầu, "Lão công...... Không cần......"
Tiếng nói thanh lãnh chứa vài phần tình dục chưa tan, nghe đến Lục Phương Trì ngứa ở trong lòng , cúi đầu mút sưng đỏ kiều diễm môi vài cái, "Bảo bối ngoan, lão bà Ngôn Ngôn, lão công yêu ngươi muốn chết."
Ôn Ngôn nội tâm sướng điên, nhưng mặt ngoài vẫn cứ dựa theo nhân thiết tới, không có phản ứng hắn, chỉ cảm thấy quá mệt, tưởng nghỉ ngơi, tâm mệt thân mệt, hắn không biết như thế nào liền biến thành như vậy, ở sân thượng bị bằng hữu nhận thức không bao lâu của chính mình kiêm bạn ngồi cùng bàn làm.
Lục đại giáo bá cởi bỏ cà vạt cột ở tay Ôn Ngôn, xoa xoa vết đỏ bị thít chặt ra, đau lòng mà hôn hôn, nghĩ thầm về sau không bao giờ trói lại, làn da bảo bối quá mềm.
Ôn Ngôn mới vừa bị khai bao căn bản đi đường không được, chỉ cảm thấy thân mệt chân mềm, mặt sau lỗ đít sưng đỏ đau đớn, đi vài bước là có thể bị người thực rõ ràng nhìn ra bị người ta chơi.
Ở Lục Phương Trì cấp hai người mặc quần áo, qua loa thu thập hiện trường lúc sau, theo hắn ăn nói khép nép nửa ngày, dỗ dành cùng liên tục bảo đảm chính mình sẽ không đối với cậu làm gì ở chung cư, câu mới vẻ mặt khí lạnh mà đáp ứng cùng hắn cùng nhau đi đến chung cư gần trường học rửa sạch một chút thân thể, bôi thuốc nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro