C1 - Cầu hôn xin vui lòng chờ

Thành phố B.

Tại tầng thứ 8, trụ sở tập đoàn quốc tế CK.

"Tô Mộc, gả cho anh, được không?" - Người đàn ông nâng một bó hoa hồng, quỳ một gối xuống đất, trên khuôn mặt anh tuấn đều tràn đầy sự trân thành và thận trọng.

"Lách cách lách cách......" Trả lời hắn ta, là một loạt âm thanh gõ bàn phím.

"Tô tổng vẫn đang bận, xin Hàn thiếu chờ một lát." Nữ thư ký xinh đẹp bước tới lịch sự nói với hắn, đôi mắt nhìn hắn không hề có lấy một gợn sóng, không có chút gì gọi là ngạc nhiên.

Cầu, cầu hôn còn phải đợi!?

Sắc mặt Hàn thiếu cứng đờ, ngẫm lại thân phận của Tô Mộc, lại đem bất mãn trong lòng chặn xuống.

Thâm tình trên khuôn mặt không hề thay đổi, chỉ là nhìn lên người phụ nữ đang ngồi trước bàn làm việc bị máy tính che nửa khuôn mặt, từ đầu đến cuối đều không có cho hắn một ánh mắt, đáy mắt hiện lên một tia bất mãn.

Trên người mặc một thân tây trang cao cấp màu đen, ngũ quan tinh xảo, lập thể ngũ quan ( chỗ này mìn không hiểu lắm nên để nguyên), mặt không một biểu tình nhìn màn hình máy tính, ngón tay thon dài trắng nõn ở trên bàn phím nhanh chóng gõ lên.

Nếu là xem nhẹ khí thế khuynh lược kia ở cô, thì cô gái này hoàn mỹ đến đủ để cho người thét chói tai.
Hàn thiếu nhìn cô ánh mắt không khỏi ngây ngốc.

Tô Mộc, cô gái này , thực sự mỹ lệ, mấy nữ nghệ sĩ được gọi là nữ thần cùng công ty hắn nếu đem ra so sánh cùng cô cũng phải quăng xa vài con phố.

Cô là Bá Vương Hoa của thương trường Hoa Quốc, giống như là một truyền kỳ mỹ nhân vậy.

Ở trong mắt người khác, cô là người máu lạnh vô tình, được xưng là băng sơn mỹ nhân số một.
Ở xã hội thượng lưu, các gia chủ gia tộc khác đều muốn người thừa kế có thể lấy cô đều vì một mục tiêu chung, có thể lấy cô, chính là tương đương với lấy toàn bộ tập đoàn quốc tế CK.

Nhưng mà, Tô Mộc máu lạnh vô tình, băng sơn mỹ nhân, bá vương hoa cũng không phải chỉ là danh hiệu suông.

Cho đến nay, những người theo đuổi cô chưa một ai có thể khiến cho trái tim mỹ nhân có thể rung động.

Mà chính mình từ C Quốc về Hoa Quốc.

Một lần trong yến hội cùng cô uống một chén rượu, lại vài lần sau hẹn gặp cô, cô đều đáp ứng tới. Tuy rằng vẫn luôn luôn là khuôn mặt không thể hiện cảm xúc gì, nhưng theo hắn được biết thì chưa có một gã đàn ông nào có thể liên tục mời cô ăn cơm.

Cho nên người nhà hắn đều thúc giục hắn rèn sắt khi còn nóng, mau chóng tới cầu hôn cô.

Tô Mộc tựa như không hề cảm thấy ánh mắt của tên đàn ông kia, vẫn luôn nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Một giờ sau.

Tiếng đánh máy dừng.

" Thư ký Lâm." Giọng nói thanh lãnh của cô vang lên.

"Vâng, Tô tổng." Vẫn luôn chờ ở bên người Tô Mộc - Thư ký Lâm biết cô đã hoàn thành xong công việc, liền đưa văn kiện đang cầm trên tay cho Tô Mộc.

"Sản phẩm mới bên Triều Dương đã xuất ra, mời Tô tổng qua xem một chuyến." Thư ký Lâm biết trong mắt Tô Mộc cái gì là chuyện quan trọng nhất.

Nhanh chóng lật xem văn kiện, Tô Mộc gật đầu: "Được, sắp xếp sau giờ ăn trưa đi."

"Vâng, Tô tổng." Thư ký Lâm nhìn nhìn đồng hồ, kém vài phút nữa là đúng 12 giờ trưa.

Nhìn thấy Tô Mộc ngước mắt nhìn đến Hàn thiếu ở bên kia, thư ký Lâm liền giải thích.

"Tô tổng, Hàn thiếu mới vừa rồi cầu hôn ngài."

Hàn thiếu phục hồi tinh thần, thấy cô đã hoàn thành xử lí công việc, hắn liền ôm hoa đứng dậy, mang theo ôn nhu hoàn mỹ mà tươi cười, hắn đang muốn nửa quỳ xuống lần nữa để cầu hôn cô thêm một lần thì liền nghe thấy giọng cô truyền đến.

"Sính lễ sau khi cầu hôn của Hàn Thiếu đều chuẩn bị hết rồi."

Nghe thấy cô dò hỏi về sính lễ, Hàn thiếu đáy mắt hiện lên một trận kinh hỉ, liền mở miệng nói: "Lấy 20% cổ phần của Hàn Thị làm sính lễ, ngoài ra còn có mấy chỗ bất động sản ở Hoa Quốc, tùy Tô tiểu thư chọn."

Tập đoàn Hàn Thị, ở Hoa Quốc cũng là tập đoàn đứng đầu trong mười tập đoàn lớn hàng đầu, 20% cổ phần kia, chính òa một khoản tiền lớn khổng lồ!

"20%......" Tô Mộc dựa người vào ghế thả người về phía sau cử động một chút sau đó chậm rãi đứng dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro