Chương 5

"Mây, em đi đâu vậy?"

Tôi gọi Mây, thảnh thốt sợ hãi đến lạ. Một thứ cảm giác nôn nao khó chịu nảy sinh trong tôi, khiến cả người tôi không được thoải mái.


Tôi nhìn vào bóng lưng mảnh dẻ của em, lần nữa cất tiếng:


"Mây?"


Nhưng kỳ lạ là, em vẫn như cũ quay lưng về phía tôi... một khắc cũng không quay đầu. Tôi cảm thấy mông lung đến cực điểm, khi mà tôi cứ đuổi theo em mà chẳng biết sẽ đi về đâu. Giống như một kẻ lang thang mải miết đuổi theo một đốm sáng nhỏ nhoi, nhưng lại không biết đốm sáng ấy sẽ mở ra một bầu trời rực sáng hay là một màn đêm bất tận. Một cảm giác vừa mông lung vừa sợ hãi...


Trên hành lang bệnh viện bị màn đêm sẫm màu che phủ, tà váy trắng thướt tha của em nổi bật đến kinh người. Không biết vì sao... tà váy trắng lại không chỉ khiến tôi bất an mà càng thêm sợ hãi...


Trong trí nhớ của tôi, em chỉ mặc tà váy trắng ấy một lần... À không, chính ra thì tôi cũng chỉ nhớ được em của khi đó, nhưng chính điều đó khiến bóng hình em với chiếc váy trắng trong tôi trở nên ám ảnh. Vì tôi sợ, tôi thực sự sợ... tà váy trắng ấy sẽ nhuốm đỏ lần nữa.



"Mây? Em đi đâu vậy?"


"Mây, trả lời anh đi!"

Tôi thảnh thốt cất tiếng gọi, đôi chân cũng không ngừng mải miết đuổi theo bóng hình em. Nhưng bóng hình ấy... cô gái ấy... người con gái tôi yêu, mỗi lúc một xa dần, xa dần...


Tới khi tà váy trắng kia ngừng lay động, tôi nhìn thấy em và tôi đang đứng giữa bầu trời đêm, mịt mờ như thể có sương mù dày đặc bám quanh.


Sắc trời trong mắt tôi lúc ấy là một mảng đen nghịt, không có trăng, không có sao, không có ánh đèn điện hiện đại... Tối mịt đến âm u lạnh lẽo.


Giữa bầu trời với ngàn cơn gió đua nhau gào rít ấy, tôi thấy em chậm rãi quay đầu.


Em vẫn đẹp như vậy, đôi mắt trong veo thanh thuần như dòng suối mát lành, đôi mắt mà tôi nguyện chết chìm trong đó. Tôi yêu đôi mắt em, yêu ánh nhìn không chút bụi bặm nào của em. Nó đẹp, thuần khiết như cánh sen giữa đầm lầy vậy...


Nhưng không hiểu sao, đôi mắt trong veo ấy thấp thoáng ánh buồn, rồi trước con mắt của tôi, tôi thấy em khóc... Nước mắt lăn dài trên đôi gò má hồng hào.


Tôi muốn tiến lên một bước, lau nước mắt cho em, hoặc ít nhất cũng phải an ủi em vài lời. Nhưng tôi bất lực... chân tôi như thể bị đóng đinh tại chỗ, hoặc giả như đang có những xiềng xích bám chặt lấy cổ chân tôi, khiến tôi đứng lặng người ở đó, cổ họng cũng tắc nghẽn không nói thành lời.


Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua tai, lúc ấy, tôi cũng thấy chiếc váy trắng xinh đẹp thuần khiết của em biến đổi. Từng vết đỏ kinh ngươi loang lổ dần hiện ra trên tầng váy trắng...



Tôi sợ, một nỗi sợ dâng trào khắp cơ thể. Tôi trợn mắt, điên cuồng mấp máy cánh môi muốn gọi em, nhưng bất lực...



"Mây... Mây..."



"Lại gần anh đi! Lại đây!"



"Nhanh lên... Xin em đấy..."


Tôi nói trong vô thanh, dù cơ thể không thể động đậy và cổ họng không tài nào thốt ra một lời, tôi vẫn van nài, vẫn cầu xin... Nguyễn Ngọc Hà Mây - em là tia nắng mặt trời duy nhất chịu chiếu tới tôi. Vì vậy, tôi nuối tiếc, tôi khẩn khoản van xin, chỉ cần em gần tôi một chút.



Tôi muốn em lại gần, để ôm em vào lòng, để siết chặt em trong vòng tay, để khiến em vĩnh viễn không bao giờ tan biến trước mặt tôi tựa như ảo mộng nữa.


Nhưng dường như em không nghe thấy, em vẫn đứng đó.



Máu... máu... đỏ chót, chói mắt và kinh người... Nó cứ như thế dần dần cuốn lấy em, như muốn nhấn chìm em.


Cảm xúc trong tôi đi tới tột cùng của sợ hãi, cả người tôi tê dại, trong lòng đau đớn khôn nguôi, một nỗi đau, một nỗi sợ, một nỗi mất mát không thể kìm nén nhưng lại vô phương bộc phát.


Tôi thấy hốc mắt tôi nóng lên. Và rồi... tôi khóc... nước mắt từ đôi mắt trợn tròn nhìn theo em rơi ra, chạm xuống nền đất. Đầu tôi đau đớn đến nổ tung, trái tìm trong ngực cũng điên cuồng sợ hãi nảy nhịp...



Con ngươi tôi dại ra, lần nữa trơ mắt, lần nữa bất lực nhìn cả thân xác em bị màu đỏ ghê người ấy chiếm trọn. Hình như... tôi lại sắp mất em lần nữa rồi...



Những vệt đỏ loang lổ rợn người ấy dần dần lan ra có thể em, từ tay, cổ, rồi từ từ tiến tới khuôn mặt. Em chìm trong sắc đỏ, còn tôi chỉ biết bất lực đứng nhìn...


Đúng lúc này, đôi môi em mấp máy muốn cất lời. Giọng em rất nhỏ, ngọt như kẹo đường nhưng không ngấy, men theo cơn gió chạm vào màng nhĩ của tôi.


Em nói:


"Phong... tỉnh lại đi anh... về đi anh..."



Giọt nước mắt nơi gò má em lăn xuống, chạm xuống nền đất, sắc nhọn như muốn đâm thủng nơi yếu mềm nhất trong tôi...


Tôi ngẩn người, trong vô thức cười điên dại... Không biết tại sao, nhưng thứ cảm xúc tiêu cực chưa từng có cứ nhen nhóm dần trong tôi. Bỗng nhiên, bên tai tôi văng vẳng thanh âm ngọt ngào của ai đó...



"Mây không phải của gió, mây là của chân trời."


Thanh âm ấy cứ văng vẳng bên tai, như bóng ma bám riết không buông. Khiến tôi bỗng chốc trở lên điên cuồng, tôi khua tay loạn xạ trong màn đêm mù mịt, vọng tưởng sẽ bắt được người con gái cất lên tiếng nói đó, loại bỏ nỗi ám ảnh đó ra khỏi đầu. Nhưng tôi không thể... Không thấy gì hết, cũng không chạm được vào thứ gì. Tựa như tất là đều là ảo ảnh, tất cả đều là do một mình tôi điên cuồng... Nhưng mà giọng nói ấy, vẫn cứu mãi vang vọng bên tai...



Tiềm thức của tôi bỗng chốc mờ dần. Thức chất thì cảm giác điên cuồng trong tôi vẫn chưa giảm, và chỉ là lý trí mơ hồ không cho phép tôi hét lên:


"Mây là của gió! Mây là của gió!"


Giống như một đứa trẻ bị cướp đi món đồ chơi yêu thích, bất lực đứng nhìn mà thét lên: "Nó là của tôi! Nó là của tôi!". Tôi của lúc này, giống đứa trẻ ấy, đều đáng thương như thể. Nhưng tôi và nó khác nhau, thứ nó bị cướp đi là một món đồ chơi, còn của tôi là cả cuộc đời...


Mây là tên em. Gió - Phong, là tên của tôi.


Tôi yêu em như thế, chấp niệm điên cuồng, như cơn gió khao khát ôm lấy đám mây vào lòng, đưa đám mây ấy đi khắp chân trời.



"Mây không phải của gió? Mây là của chân trời?"


"Không phải! Mây không phải của chân trời! Mây, là của gió! Em, là của tôi!"



Trong tiềm thức, tôi gần như nghiến răng, gầm lên những lời ấy.


_


"Không phải! Aaaaaa."


Tôi bừng tỉnh, bị chính tiếng hét thất thanh của bản thân kéo khỏi cơn ác mộng.


Bên tai tôi văng vàng tiếng mưa va đập vào cửa kính, từng tiếng từng tiếng to lớn đập vào màng nhĩ, dường như muốn ép nó rách ra. Tôi không nhìn thấy cảnh bên ngoài, nhưng tôi biết nó chắc chắn rất dữ dội. Cơn bão này, đã kéo dài từ lúc chiều tới tận bây giờ.



Tôi nhìn thấy em đang gục đầu bên cạnh giường mà ngủ, bàn tay nhỏ bé bị tôi nắm chặt.


Tôi không biết em quay lại vào lúc nào, nhưng bấy giờ tôi chẳng hề muốn quan tâm tới điều đó. Tôi muốn bế em lên giường, nhưng vết thương chưa khép miệng khiến tôi chỉ có thể kéo chăn của mình đắp lên người em.


Trong đêm tối, tôi không tài nào nhìn thấy gương mặt em, nhưng nhiêu đó đã đủ khiến tôi thỏa mãn.


"Mây, nếu tất cả chỉ là một giấc mộng... Vậy thì, có thể tiếp tục mơ không?"


"Mơ một giấc thật dài..."


"Mãi mãi... không bao giờ tỉnh..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #ngon#tinh