4.Ở văn phòng bệnh viện câu dẫn bác sĩ Diệp, ngậm lấy côn thịt lớn


Diệp Anh mở di động, chỉ thấy giao diện có thêm mấy chữ ngắn gọn.

Nguyễn Thùy Trang: Nhớ chị nên không ngủ được.

Con ngươi cô trầm xuống, lòng bàn tay run nhè nhẹ.

Mặc dù biết Thùy Trang chẳng qua là làm bộ, nhưng trong lòng cô lại giống như tàu lượn siêu tốc phập phập phồng phồng. Sóng biển đen tối bao trùm trái tim cô, hắc ám vô tận cơ hồ muốn đem cô nuốt chửng.

Diệp Anh ném điện thoại sang một bên, mắt kính thường dùng để ngụy trang cũng tháo xuống.

"Nguyễn Thùy Trang, em thật tàn nhẫn."

Cô mím chặt môi.

Thùy Trang cũng không biết là được ai chỉ điểm, cố tình tỏ vẻ mê luyến cô. Chờ cô lâm vào rồi, lại hung hăng cho cô một cái tát. Dùng phương thức như thế tới tra tấn tâm cô.

Mà bên này, Thùy Trang đáng thương vẫn chưa biết ý tứ của mình bị Diệp Anh xoay vòng một trăm tám mươi độ như vậy.

Cuối tuần.

Thùy Trang mặc một chiếc váy sang quý thịnh hành ra cửa. Tính ra nàng đã ở Diệp gia được hai năm, đây lại là lần đầu tiên được ra ngoài.

Đời trước nàng tốn rất nhiều công sức mới thoát được Diệp gia, không nghĩ tới đời này lại có thể nhẹ nhàng ra cửa như vậy.

Thùy Trang vừa ra khỏi cửa, lập tức có cấp dưới đem hành tung của nàng báo lại cho Diệp Anh.

"Đi theo, đừng để phu nhân phát hiện."

Diệp Anh thanh âm đạm mạc truyền đạt mệnh lệnh. Thùy Trang vừa ra khỏi nhà liền tới hiệu cắt tóc, bây giờ nàng rất muốn nhanh chóng đánh bay kiểu tóc rất loạn này.

"Nhuộm thành màu đen là được rồi."

Thùy Trang đã sớm không vừa mắt mái tóc Mary Sue bảy màu này rồi. Đời trước có lẽ mắt nàng có vấn đề nên mới có thể biến tóc mình thành bộ dáng ngốc nghếch như vậy.

"Được, tiểu thư."

Thợ cắt tóc cười cười giúp Thùy Trang đem tóc nhuộm trở về.

Thùy Trang diện mạo vốn dĩ mười phần xinh đẹp, nhưng mà trước đây bởi vì Smart tạo hình làm giá trị nhan sắc từ 10 phân biến thành 8 phân.

Hiện giờ nàng nhuộm lại tóc đen liền như trở thành một người khác.

"Tiểu thư, không bằng cho tôi số điện thoại? Sau này muốn nhuộm tóc cứ đến tiệm của tôi, tôi làm miễn phí cho cô!"

Thợ cắt tóc nhìn mặt Thùy Trang, trong mắt mang theo nồng đậm kinh diễm.

"Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi."

Thùy Trang giơ tay lên, trên ngón tay trắng nõn, thon dài đeo một chiếc nhẫn cưới cực kỳ hút mắt. Viên kim cương lớn như trứng bồ câu dưới ánh đèn lóng lánh sáng chói.

Trước kia Thùy Trang tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình cùng Diệp Anh kết hôn, chính là cùng bây giờ không giống nhau. Hiện tại nàng chỉ muốn Diệp Anh biết nàng nghĩ cùng cô ở bên nhau, sống đến bạc đầu.
   
Thợ cắt tóc có chút xấu hổ cười cười tiễn Thùy Trang đi. Nhưng mà cuộc đối thoại của hai người tất cả đều được báo lại cho Diệp Anh.

"Cô ấy thật sự nói như vậy?"

Diệp Anh ánh mắt âm u. Xoay tròn nhẫn cưới trong tay.

"Đúng vậy, phu nhân cũng không cùng người đàn ông kia tiếp xúc quá nhiều mà trực tiếp rời khỏi cửa tiệm. Xem ra trong lòng phu nhân thực để ý Đại tiểu thư ngài."

Cấp dưới cung kính nói.

Diệp Anh cười nhạt, lạnh lùng nói: "Chẳng qua người cô ấy để ý là một người khác đi."

Đem chuyện kết hôn ra có lẽ là muốn thủ thân vì nam nhân kia thôi.

Lúc Thùy Trang xử lý xong tóc đã là giữa trưa. Nàng nhớ gần trường học mình có một quán ăn, hương vị thực không tồi. Vì thế nàng liền đến đó mua một phần bánh bao chiên.

Sau đó mỹ mãn mang theo phần thức ăn vừa mua chạy đến bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố T. Tuy Diệp Anh là trưởng nữ Diệp gia, nhưng bây giờ cũng không lập tức tiếp nhận sản nghiệp gia tộc, sau khi học xong ở nước ngoài trở về liền đến bệnh viện làm bác sĩ.

Diệp Anh là một thiên tài, là bác sĩ ngoại khoa lợi hại nhất. Vô luận là ca giải phẫu khó khăn như thế nào đều chưa từng thất thủ. Hiện giờ rất nhiều nhân vật nổi tiếng trên thế giới còn đang xếp hàng chờ cô khám bệnh đấy. Chẳng qua Diệp Anh lúc nào cũng khiêm tốn nên rất ít người biết cô là trưởng nữ Diệp gia.

Thùy Trang vừa tới bệnh viện, còn chưa đến được cửa ngoại khoa, liền nghe được hai hộ sĩ bên cạnh nói chuyện với nhau.

"Cậu có biết Tống tiểu thư kia không? Lại tới tìm bác sĩ Diệp a. Bác sĩ Diệp thật đúng là hồng nhan họa thủy mà."

"Tống tiểu thư kia cũng thật là. Chẳng lẽ không biết muốn đặt lịch hẹn với bác sĩ Diệp rất khó sao. Thế nhưng cô ta lại lãng phí như vậy, làm cho những người thật sự đến khám bệnh cũng không khám được."

"Ai, này cũng không có biện pháp a. Ai bảo Tống tiểu thư trong nhà có nhiều tiền như vậy. Bất quá Tống tiểu thư lớn lên cũng xinh đẹp, hơn nữa vẫn luôn theo đuổi bác sĩ Diệp, cậu nói xem có khi nào lại thành công không?"

Hộ sĩ kia còn chưa đáp lời, Thùy Trang đã mở miệng trước: "Sao có thể thành công. Tôi dám cá nữ nhân kia ngay cả tay Nguyễn Diệp Anh còn chưa sờ được nữa là."

Hai tiểu hộ sĩ nhìn nhau, nghĩ thầm lại thêm một người mê đắm mỹ nhan của bác sĩ Diệp tìm tới nữa rồi.

Thùy Trang cầm thức ăn đi về hướng văn phòng của Diệp Anh. Nàng đi tới cửa rồi, đang muốn gõ cửa liền nghe được bên trong có tiếng người đang nói chuyện.

"Bác sĩ Diệp, kỳ thật ba ba em thân thể  không được tốt lắm. Bác sĩ Diệp, nếu không phiền thì chị đến nhất em một chuyến, khám kỹ lại cho ba ba được không?" Người nói là Tống tiểu thư mà các hộ sĩ nhắc đến kia.

"Nếu cha cô muốn khám bệnh thì kêu ông ta trực tiếp đến đây đi."

Diệp Anh nói lộ ra vài phần xa cách.

Thùy Trang trong lòng ấm áp. Từ đầu đến cuối, người Diệp Anh yêu vẫn luôn là nàng, chưa từng có người khác. Cố tình người tốt như vậy, nàng lại không biết quý trọng.

"Bác sĩ Diệp, chị một hai phải cự người ngàn dặm như vậy sao? Chị hẳn là biết rõ tâm ý của em. Em mỗi một lần tới tìm chị, kỳ thật đều là vì chính mình. Em đã sớm. . ."

"Chị ấy đã kết hôn rồi."

Thùy Trang thật sự nghe không được nữa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Tống tiểu thư kia mặc một bộ váy Channel, gương mặt cũng tàm tạm, nhìn qua giống hệt tiểu bạch hoa. Kết hợp với biểu tình nhu nhược đáng thương đủ để làm mê đảo vô số nam nhân.

Nhưng mà cố tình Diệp Anh là nữ nhân, cũng không có hứng thú với cô ta, vẫn như cũ bộ dáng lạnh băng.

"Cô là ai? Chẳng lẽ không biết hiện tại là lịch hẹn của tôi sao? Cô nếu muốn khám bệnh thì ra ngoài xếp hàng đi."

Tống tiểu thư sắc mặt khó coi hướng Thùy Trang quở mắng. Cô ta thật vất vả ấp ủ ra cảm xúc, tất cả đều bị phá hủy rồi.

Thùy Trang đem bánh bao chiên đặt xuống bàn làm việc của Diệp Anh, sau đó làm trò trước mặt Tống tiểu thư đi tới bên người Diệp Anh, cúi đầu hôn lên đôi môi gợi cảm của cô.

"Tôi là vợ của bác sĩ Diệp. Ngay trước mặt tôi câu dẫn lão công của tôi, Tống tiểu thư cô muốn làm tiểu tam sao?"

Thùy Trang lạnh lùng nói.

"Không có khả năng. Bác sĩ Diệp căn bản không có kết hôn. Tôi chưa từng nhìn thấy chị ấy bên cạnh nữ nhân nào. Hơn nữa cô bộ dáng cứ như kỹ nữ vậy, bác sĩ Diệp sao có thể thích cô."

Tống tiểu thư chưa từ bỏ ý định nói.

Nhưng mà cô ta không có phát hiện, tại thời điểm cô ta nói ra câu cuối, sắc mặt Diệp Anh liền trở nên thập phần khó coi.

"Cút!"

Diệp Anh không đè áp khí tràng của chính mình nữa, cả người tản ra hơi thở lạnh băng. Trực tiếp đem Tống tiểu thư dọa chạy mất.

Chờ Tống tiểu thư kia rời đi rồi, Thùy Trang lập tức đem phòng làm việc khóa lại, sau đó bước đến bên người Diệp Anh.

Thùy Trang đi đến bên cạnh cô, nhìn nét mặt của cô mà đoán ý.

Diệp Anh tuy rằng trưng mặt nạ lạnh lùng, nhưng Thùy Trang nhìn ra được vừa rồi nàng chạy đến tuyên bố chủ quyền làm cho Diệp Anh rất vui vẻ.

"Lão công, nể tình vừa rồi chị vì em thủ thân như ngọc. Em sẽ cho chị một cái khen thưởng."

Nàng vừa nói vừa quỳ gối bên chân Diệp Anh, dùng tay vén chiếc áo blouse trắng cô đang mặc, sau đó kéo khóa quần giải phóng cho côn thịt thô to bên trong.

Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của cô, nàng chậm rãi cúi đầu một ngụm ngậm lấy côn thịt thô to vào miệng.

------

Bác sĩ Diệp: Tôi hoài nghi lão bà đang câu dẫn tôi, hơn nữa tôi còn có chứng cứ.

Nguyễn Thùy Trang: Lão công luôn hoài nghi tôi vượt tường thì làm sao bây giờ? Đương nhiên là cùng nhau bạch bạch bạch, không có gì là một lần bạch bạch bạch không thể giải quyết, nếu không được liền hai lần.

           
To be continued...








___________________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro