Chapter 36
Trước khi máy bay cất cánh, Kylian cảm thấy không khí trong cabin trở nên đặc quánh, giống như một ly kem ngọt ngào, tay chân bị luồng khí tù đọng trói buộc, ép cậu vào cảm giác nghẹt thở khủng khiếp.
Thời tiết bên ngoài cũng u ám như buổi sáng hôm ấy, bầu trời ảm đạm đến mức khó phân biệt được là màu trắng hay xám. Điều hòa không khí đã bật, nhưng với những hạt mưa rơi lộp độp trên ô cửa sổ, Kylian vẫn nhận lấy chiếc chăn từ tiếp viên hàng không.
"Neymar đang mang thai, chú em không phả nên ủ ấm người ta trên giường sao?", Sergio từ hàng ghế phía sau cười nhạo, "Thanh niên 24 tuổi mà còn sợ lạnh như vậy à. "
Nếu là trước đây, Kylian sẽ lên tiếng tranh luận với đồng đội, nhưng hiện tại, cậu đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, khiến Kylian không còn sức lực để bắt đầu một cuộc đấu khẩu đầy nhàm chán. Tiền đạo trẻ người Pháp lặng lẽ nhắm mắt, kéo chăn che gần hết khuôn mặt.
"Thưa quý vị, chào mừng đến với chuyến bay từ Paris đến Munich. Quãng đường của chuyến bay này ..."
Giọng nói ngọt ngào của cô tiếp viên chìm nghỉm giữa một đám đàn ông ồn ào náo nhiệt. Đây không phải lần đầu đội bay đến Đức, nên chẳng ai chú ý đến đoạn thông báo nhàm chán đó. Người thì bàn tán về một người mẫu trẻ mới nổi; người khác lại đang xem phim; cũng không thiếu người giống Kylian, chỉ ngồi yên lặng, không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Đây là trận đấu có tính quyết định đối với PSG, sự kiên nhẫn của con người cũng có giới hạn, trước đó họ đã thua Bayern 2 trận liên tiếp, nếu lần này tiếp tục thất bại, PSG sẽ phải nói lời chia tay với Champions League, câu lạc bộ của họ đã không vượt qua vòng 1/8 ba năm liên tiếp.
Thành thực mà nói, ai cũng nhìn ra những vấn đề đang tồn tại của PSG, ngoài chiến thuật không hợp lý, hàng thủ của họ còn quá lỏng lẻo. Sau trận đấu với Nantes ngày hôm kia, câu lạc bộ nhận được một tin không vui - một trong 3 cầu thủ chủ lực của hàng công - Neymar cần phẫu thuật mắt cá chân và sẽ không thể ra sân cho đến cuối mùa giải. Không khí trong phòng thay đồ mỗi ngày một trầm lắng, những nụ cười gượng gạo xuất hiện thường xuyên hơn, không ai muốn thua tứ kết Champions League, nhưng cũng chẳng ai lên tiếng đề xuất về bữa tiệc mừng chiến thắng sau trận đấu. Cứ như thể không đề cập đến, thì các vấn đề cũng tự nó biến mất vậy.
"Neymar sẽ phẫu thuật vào ngày mai nhỉ?" Sergio rất ghét sự im lặng, hắn chọn cách thoải mái đối mặt thay vì lờ nó đi, bởi vấn đề xảy ra chỉ là chuyện sớm muộn. "Sau trận đấu em có định bay thẳng đến Doha không?"
"Hừm." Giọng người Pháp nghèn nghẹn.
"Nghe nói hôm nay ở Munich sẽ có tuyết". Sergio, người không nhận được câu trả lời mình mong muốn, chán nản lùi về chỗ, "Ngày 21/4 Allianz Arena cũng có tuyết rơi. Ở PSG, những bức ảnh ôm nhau của em và Neymar được nhiều phương tiện truyền thông đưa lên trang nhất - Anh cũng như nhiều cổ động viên đều nghĩ rằng hai siêu sao bóng đá đang yêu nhau".
"Bọn em thực sự yêu nhau mà," Kylian lên tiếng, chăn vẫn trùm lên đầu. Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp nhưng sự bất thường của Neymar lại chôn trong tim cậu một chiếc gai, đau đớn nhưng không thể tìm được cội nguồn của sự tổn thương. Có một khoảng lặng dài, lâu đến mức Sergio nghĩ rằng Kylian đã ngủ, cậu nói: "Khi đó, em mới đủ tư cách làm bạn trai anh ấy. Mọi người đều biết, Neymar chưa bao giờ thiếu bạn tình. Anh ấy luôn mang theo mùi hương của những Alpha khác, và em chỉ là một trong số họ."
Sergio yên lặng gật đầu, hắn nghĩ tới Chris, không khỏi đồng tình với Kylian, "Không sao hết, người anh em, chỉ cần Omega không xóa dấu ấn vĩnh viễn, thì em chính là kẻ chiến thắng."
"Nhưng cưng ơi, anh rất tò mò, hai đứa yêu nhau từ khi nào vậy? Nghe nói vừa đến PSG không lâu chú mày đã ngủ với Neymar, không lẽ là lăn giường rồi thành yêu sao?"
"Anh có thích nghe nhạc không?"
"Tất nhiên, anh mày cũng từng phát hành một bài rap, SR4."
Kylian lại im lặng. Cậu nghe Sergio bắt đầu ngân nga một giai điệu kỳ lạ, dập tắt ý định trải lòng của mình.
"Khi nào thì em định cầu hôn?"
"Sớm thôi." Kylian vẫn nhắm mắt.
Đây có lẽ là một lời nói dối. Sau trận đấu ngày hôm kia, Neymar đã lặng lẽ rời đi. Kylian quay về lúc khuya muộn, đối mặt với căn nhà trống không, Neymar chỉ để lại vài tin nhắn, nói rằng sắp tới cần tới Doha phẫu thuật nên anh muốn về nhà để chuẩn bị trước, trong khoảng thời gian này cha sẽ chăm sóc anh.
Kylian gọi nhưng Neymar không bắt máy. Anh giải thích rằng mình không muốn làm Kylian lo lắng trước trận đấu.
Cơn mưa không nặng hạt nhưng lặng lẽ bao trùm lấy Paris mà không có dấu hiệu dừng lại. Khoảnh khắc máy bay cất cánh, Kylian mở mắt trong tấm chăn mờ tối, và một ý nghĩ không thể giải thích được lướt qua tâm trí.
"Bây giờ Ney đang làm gì nhỉ?"
Doha luôn tạnh ráo, và ánh nắng đầu xuân vốn hiếm gặp ở Paris, đang ngập tràn nơi đây. Ngay khi vừa xuống máy bay, Neymar đã liên tưởng đến quê nhà Sao Paulo.
"Tháng ba ở Paris chẳng bao giờ có nắng ấm thế này," cầu thủ Brazil vươn vai sảng khoái trên chiếc xe lăn, đẩy chiếc kính râm phóng đại trên sống mũi, "Đó là lý do tại sao tôi ghét Paris, tôi không thể trở thành người Paris được."
Lời vừa dứt, một người bạn lập tức lên tiếng, "Châu Âu cũng nhàm chán và cứng nhắc như con người ở đó vậy, việc họ chế nhạo cậu là mất mát của họ. Ney, tôi nghĩ kỳ chuyển nhượng mùa hè có thể là cơ hội tốt để chuyển đi."
Một hơi thở ngắn thoát ra trên môi Neymar, anh mấp máy miệng nhưng không lên tiếng. Là cha anh ngắt lời người bạn đó, "Được rồi, đừng nói về tương lai sớm quá."
Ông nhìn xuống Neymar đang giả vờ nghiêm túc, cho đến tận lúc lên xe, ông mới phát hiện con trai luôn vô tình hay cố ý đưa tay bảo vệ phần bụng dưới.
"Người Paris." Ông Neymar Sr trầm giọng nhắc lại từ này.
Trước khi tia nắng cuối cùng khuất dạng trên bầu trời, vị bác sĩ cuối cùng cũng gặp được siêu sao bóng đá nổi tiếng. Ngôi sao mặc áo len hồng, đội mũ lưỡi trai hồng, đeo ba chiếc bông tai kim cương lấp lánh, nếu không phải đang ngồi xe lăn, bác sĩ còn tưởng anh đến để tham dự một buổi trình diễn thời trang với dresscode hồng phấn chứ không phải để phẫu thuật.
"Chào anh, Neymar. Ca phẫu thuật được lên kế hoạch vào ngày mai, chúng tôi có những kỹ thuật tiên tiến và trang thiết bị hiện đại bậc nhất, xin hãy yên tâm. Nhưng...", vị bác sĩ ngập ngừng, thói quen nghề nghiệp khiến ông luôn quan sát biểu hiện của bệnh nhân trước khi đề cập đến những rủi ro của ca phẫu thuật. Neymar hoàn toàn không có dáng vẻ của người nổi tiếng, anh giống cậu bé hàng xóm thân thiện và vui vẻ. Khi nhận ra sự ngập ngừng của bác sĩ, anh lo lắng nắm chặt tay vịn của xe lăn, lông mày cau lại, nhìn về phía ông với vẻ mong đợi, như cậu học sinh ngoan chờ giáo viên giao bài tập về nhà.
"Tuy nhiên, gây mê toàn thân và thuốc giảm đau liều cao sau phẫu thuật có thể gây dị tật thai nhi."
Bác sĩ từ tốn thông báo, nếu là người bình thường, ông sẽ đề nghị hoãn cuộc phẫu thuật, nhưng đối phương là tuyển thủ chuyên nghiệp, một ngày trì hoãn là thêm một ngày lãng phí, họ chỉ có thể âm thầm tạm biệt đứa trẻ.
"Sau này cậu có thể sinh một đứa khác, Omega rất dễ thụ thai, cậu vẫn còn cơ hội."
Sự im lặng kéo dài khiến người ta ái ngại, thời gian ngưng đọng như thể đóng băng, Neymar không lên tiếng và những người khác đồng loạt im lặng, trong văn phòng rộng rãi chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ đều đều.
"Sẽ không có em bé nào nữa đâu."
"Sao cơ?"
"Sẽ không có lần sau," Neymar nhắc lại, cúi đầu nắm tay cha mình, "Cậu ấy đã có người khác. Vậy nên, tôi có thể giữ đứa trẻ này không?"
"Nhưng ...." Bác sĩ muốn đề cập đến những rủi ro một lần nữa.
Tôi biết đó là một bé gái, có lẽ con bé sẽ có mái tóc xoăn, làn da nâu và đôi mắt to lấp lánh."
"Tôi luôn tưởng tượng ra đôi mắt ấy, nhưng tôi yêu chúng quá muộn. Vì cứ luôn trốn tránh, nên tôi cảm thấy rất có lỗi."
"Đã lâu lắm rồi cậu ấy mới lại nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời đến vậy. Không biết là do cố chấp hay là bởi tình yêu. Rõ ràng không muốn trở thành một Omega bình thường, nhưng dù cậu ấy đã yêu người khác, tôi vẫn không muốn xóa đánh dấu..."
Giọng của cầu thủ người Brazil ngày càng trầm xuống và anh nắm tay cha mình mỗi lúc một chặt hơn.
"Có lẽ vẫn còn phương án khác", bác sĩ lật qua hồ sơ bệnh án, bất đắc dĩ đề xuất phương án thứ hai, "Cậu có thể tiến hành gây mê tủy sống, đây là một phương pháp an toàn, thuốc giảm đau cần dùng sau phẫu thuật cũng có thể thay thế bằng một lượng lớn pheromone Alpha. Nhưng ...."
Tâm trạng của mặt trời nhỏ Brazil thay đổi một cách nhanh chóng, anh vui vẻ trở lại, nở nụ cười rạng rỡ với bác sĩ, còn không quên nháy mắt như một thói quen, "Vậy thì dùng phương án hai đi."
Sau đó, như sợ bác sĩ hối hận, Neymar nhanh chóng kéo cha mình rời văn phòng, để lại vị bác sĩ ngơ ngác với tờ thông báo rủi ro chưa được ký tên.
"Nhưng anh ấy có quan hệ không tốt với Alpha của mình," y tá bên cạnh tiến đến nhắc nhở, "Nếu không có đủ pheromone Alpha, chẳng phải chúng ta vẫn cần sử dụng thuốc giảm đau sao?"
Vị bác sĩ lặng lẽ nhìn ra cửa, thầm cầu nguyện rằng mình sẽ không mất việc vì phương án điều trị này.
Hôm nay ở Allianz Arena có tuyết không?
Xuyên qua cửa kính sát trần sang trọng trong phòng bệnh, ánh đèn thành phố trải dài bên ngoài cửa sổ giống như những vì sao lặng lẽ trên bầu trời. Lúc này, có lẽ trận đấu giữa PSG và Bayern đã bắt đầu. Trong trận đấu diễn ra vào tháng tư năm đó, có một trận tuyết rơi vào mùa xuân, khi ấy họ mới xác định quan hệ được ba tháng. Kylian của ngày đó ngây thơ hơn nhiều so với hiện tại, luôn nhìn về phía anh bằng ánh mắt sáng ngời đong đầy tình yêu, mỗi khi ghi bàn đều muốn cúi đầu lao vào vòng tay anh, khi họ thua trận, Kylian ngoài miệng sẽ nói mình không quan tâm, nhưng khi họ nằm trên giường lúc nửa đêm, cậu bé vàng sẽ vùi đầu ủ rũ trong vòng tay của Neymar, người vừa được chính cậu đánh dấu tạm thời.
"Áo đấu sân khách vẫn là màu trắng," Neymar thầm thì, "chỉ là hôm nay không có mình mà thôi".
Anh đặt tay trái lên bụng. Tựa như bản năng, Omega ngày càng quen với hành động này.
Thời gian như quay ngược về hai năm trước. Khi đó anh nghĩ mọi thứ chỉ là một trò chơi, nhưng giờ anh lại đem lòng yêu Alpha thờ ơ đó. Sau nhiều lần làm tổn thương Kylian, đối phương đã có một Omega khác — sau khi cho anh một dấu ấn vĩnh viễn.
"Hôm nay ở Allianz Arena có tuyết không nhỉ?", Neymar hoài niệm. Mặc dù ở đây không có nhạc, nhưng anh cảm thấy người đang yêu xứng đáng được nghe một bản nhạc trong những bộ phim về tình yêu cổ điển — tốt nhất là thể loại sau khi nam chính hiểu lầm nữ chính, nữ chính vẫn yêu nam chính một cách âm thầm và cố chấp, chờ đợi một màn tái hợp như mơ.
"Ở đó không có tuyết. Con không có điện thoại à?"
Đối với nỗi u sầu của giới trẻ, Neymar Sr chỉ thấy mệt mỏi và nực cười. Khi phát hiện Neymar lại nhìn xuống ngón tay đeo nhẫn bên trái của mình, ông chọn cách lớn tiếng cười nhạo con trai mình: "Con có khúc mắc gì không thể nói với Kylian sao? Bố để ý mấy ngày nay con luôn cố tình không nhận điện thoại từ cậu ấy. Trông con đáng thương lắm, khi cứ cầm điện thoại trên tay, rồi tính toán thời gian giữa các cuộc gọi của Kylian."
"Papai!"
Neymar hơi xấu hổ, và đúng là anh đã bối rối suốt cả ngày hôm nay.
"Con thấy một Omega gửi cho Kylian rất nhiều tin nhắn, là cô gái tên Rose cậu ấy từng nhắc đến trước đây! Kylian kể rằng mình đang gặp gỡ cô ấy, và họ cùng nhau đi ngắm tháp Eiffel."
Cha đứng khoanh tay nhìn anh chăm chú "Vậy thì sao? Neymar của ba là người yếu đuối và ngại thử thách ư?"
Dĩ nhiên là không. Thế nên Neymar đã gửi cho Kylian một tin nhắn khác.
Nếu đến Doha đủ nhanh, em vẫn còn cơ hội để tạm biệt bé Nho lần cuối. Bởi anh quyết định sẽ phá thai.
Rốt cuộc, một bông hồng đẹp luôn có những chiếc gai đáng yêu.
-TBC-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro