2. Venice
Trong phòng Peter, một số lạ gọi đến lúc cậu đang xếp hành lý. Peter nhìn lên, rồi úp điện thoại xuống, trông hơi khó chịu.
"Ugh," Tony nói. "Fury không thể để cháu yên để cháu có thể tiếp tục chuyến đi hay sao?"
Peter kéo cái thùng dưới giường ra, lấy vài bộ quần áo, ngửi thử vài cái rồi nhét vào vali.
"Vậy ra đó căn hộ mới của chúng cháu." Peter thở dài.
Peter đứng dậy và đứng tần ngần một lúc rồi quay đầu sang, nhìn thấy bộ đồ Spider Man đang treo trên tủ. Cậu đang đứng nhìn thì đột nhiên, dì May bước vào với một quả chuối trong tay. "Đói không?" May hỏi và ném chuối vào mặt Peter.
Tony và Rhodey bật cười còn những người khác trông khá hứng thú.
"Dì chú mày thường ném chuối vào người chú mày à?" Sam nói.
"Không." Peter cười.
Quả chuối đập trúng mặt cậu khiến Peter giật mình. Cậu há hốc mồm quay sang nhìn thấy dì May ôm miệng bật cười xen lẫn ngạc nhiên.
Mọi người khúc khích cười.
"Ôi... dì xin lỗi. Dì tưởng cháu có thể cảm nhận được bằng... trực giác-Peter của cháu." May bật cười nói.
Peter trông chán ghét cái từ đó trong khi tất cả phá ra cười.
Peter thở dài, "Xin dì đừng gọi thứ đó là trực giác-Peter nữa."
Tất cả, ngoại trừ Peter, cười thầm.
"Trực giác-Peter là gì thế?" Steve nhe răng cười, hỏi.
Peter rên rĩ. "Làm ơn đừng gọi cái từ đó." Cậu nói và trả lời, "Kiểu giống như giác quan thứ sáu."
"Vậy thì sao? Cháu tránh được đạn nhưng không né được trái chuối à?" May hỏi.
Tony bật cười.
"Vậy là dì của cháu thấy ổn khi cháu làm Spider Man ư?" Scott hỏi.
Tony và Peter hơi rụt người lại. "Chà, ban đầu thì dì ấy không như thế."
"Chú mày quên nhắc đến một chuyện, là ban đầu cô ấy không biết." Rhodey nói.
"Cô ấy đã không biết sao?" Nhiều người kêu lên.
"Vâng." Peter nhăn mặt, "Và khi dì ấy phát hiện ra..." Peter và Tony rùng mình sợ hãi.
"Lâu lâu tôi còn có thể nghe được tiếng hét." Tony lẩm bẩm.
"Vâng, ban đầu thì thế. Nhưng dì ấy đã đổi ý rồi."
"Và nhờ vậy chú có thể hướng dẫn cháu nhiều hơn nữa." Tony nói.
Peter gật đầu. "Cả điều đó nữa."
Steve trìu mến nhìn họ. Thật tốt khi biết rằng Tony vẫn ổn sau khi các Avengers tan rã, và một phần rất lớn có vẻ như nhờ vào Peter.
Peter nói rằng cậu thật sự cần kỳ nghỉ này. Cậu cần nghỉ ngơi.
Tony buồn bã nhìn Peter. Điều này hoàn toàn trái ngược với một đứa trẻ mười lăm tuổi rất háo hức để được giúp đỡ mọi người.
May ôm lấy cậu và nói, "Cháu xứng đáng mà."
"Đúng thế," Natasha nói.
May bước ra ngoài. "Cháu biết không? Cháu nên mang bộ giáp theo để đề phòng. Dì có trực giác về vụ này."
Mọi người bật cười trong khi Peter gầm gừ trong cổ họng.
Peter ớn người. "Xin đừng nói từ 'trực giác' nữa dì May!" và quay sang nhìn bộ giáp trong tủ đồ, "Không." Peter đóng cửa tủ lại.
"Tốt. Cháu xứng đáng được tận hưởng một kỳ nghỉ." Tony nói.
Peter nhìn vào bộ giáp Iron Spider vẫn đang được sạc.
Bucky bật ra một âm thanh huýt sáo nho nhỏ. Anh rất ấn tượng. Vài thứ trong tương lai không bao giờ ngừng khiến anh bớt thấy ngưỡng mộ.
Mọi người nhướng một mày lên nhìn bộ giáp Iron Spider, trong khi Peter tròn mắt nhìn.
"Đúng là quá ngầu!" Scott nói.
Tony trông khoái trá ra mặt.
Một tấm ghi chú được dán bên cạnh, ghi rằng 'Iron Spider đang sạc. Không được rút ra'. Peter nhìn bộ giáp, suy nghĩ một hồi rồi nói, "Không. Không, mình không đem theo." và đóng vali lại.
"Tốt cho nhóc đấy." Clint nói.
Trên máy bay, Peter mở tấm che cửa sổ và nhìn ra ngoài. Cậu cười tươi. Ned vui vẻ đặt tay lên vai Peter.
Mọi người mỉm cười khi thấy Peter và Ned hào hứng về chuyến đi.
Betty Brant bước vào, vẫy tay với vài người. Thầy Harrington bước đến ngay phía sau, nói chuyện với thầy Dell.
"Đó là Roger sao?" Bruce ngờ vực hỏi.
"Chú biết thầy Harrington ư?" Peter bối rối hỏi.
"Ừ, chúng tôi từng sống chung hồi còn ở Culver." Bruce tròn mắt nói. "Anh ta cho tôi truy cập vào máy tính lúc nửa đêm để đổi lấy cái bánh pizza. Mấy năm rồi tôi chưa gặp lại."
"Cái quái gì vậy?" Tony nói. "Bộ ai cũng có người quen trong trường của Peter à?"
Clint bật cười. "Cược thử thì biết."
"Ồ." Peter bảo. "Thầy Harrington chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó, và thầy có bức ảnh chụp chung với chú trong phòng học vật lý đấy."
Bruce tròn mắt. "Cái gì?"
Peter gật đầu.
Thor nhe răng cười và huých nhẹ người Bruce. "Bảy cái bằng tiến sĩ."
Bruce đảo mắt.
"Thôi nào Bruce." Tony nói. "Thằng bé học trường chuyên. Mọi người đều biết về anh đó."
"Đúng thế." Peter đồng tình. "Mọi người yêu chú và cả Hulk nữa. Thor và Hulk kiểu như là, Avengers mà mọi người yêu thích nhất."
Tony liếc mắt nhìn Peter, và Peter hấp tấp thêm vào, "Cả Iron Man nữa."
Tất cả khúc khích cười.
"Anh muốn trông ca đầu hay ca sau? Vì tôi trông ca nào cũng được." "Cho tôi trông ca thứ ba đi. Tôi vừa uống vài viên Ambien." Thầy Dell nói.
Clint bật cười nhẹ. "Cháu có giáo viên tuyệt đấy."
Thầy Harrington hốt hoảng và nói. "Tôi không thể một mình trông coi hết tụi nó được." Ở phía bên kia máy bay, Flash Thompson đang cầm một ly bia.
"Ugh," Peter nói. "Flash vẫn còn ở đó."
"Flash?" Bucky nói với một tiếng cười. "Ai lại đặt tên con mình là Flash vậy?"
"Chính xác là bản thân cậu ta tự đặt." Peter đáp. "Tên thật là Eugene, nhưng ai cũng gọi cậu ta là Flash."
"Tôi không biết cái tên nào tệ hơn nữa - Flash hay Eugene." Sam thích thú bảo.
"Yo, Parker! Đây được gọi là máy bay. Giống như mấy cái xe buýt mà mày thường đi ấy, chỉ khác là nó bay phía trên khu nhà nghèo thay vì đi xuyên qua nó."
Mọi người cau có ra mặt còn Peter chỉ đảo mắt.
MJ gọi tiếp viên hàng không, và Brad đứng phía sau. "Thưa cô, cậu ta bị bay màu, nên thực chất cậu ta mười sáu, không phải hai mươi mốt tuổi." Flash Thompson chớp mắt ngạc nhiên nhìn MJ còn tiếp viên hàng không thì lấy lại cái ly bia trên tay Flash.
Tất cả phá ra cười.
"Cô có thể thấy vì sao cháu thích cô bé đó Peter. Cô bé rất khôi hài." Wanda nói.
Mặt Peter hơi ửng hồng.
Vài bạn học của Peter cười vào mặt Flash. Flash nói, "Cổ nói láo đó! Cháu còn không quen biết con nhỏ này!"
Mọi người khúc khích cười.
MJ quay sang nhếch mép với Ned và Peter. Brad mỉm cười nhìn họ khi cậu ta đi ngang qua, "Chuẩn MJ luôn đúng không?"
"Ugh," Tony cau mày. "Tôi không thích Brad."
"Nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà Tony." Steve nói.
"Không, Tony nói đúng đấy." Natasha nói. "Chúng tôi không thích Brad."
"Cảm ơn Nat." Tony nói. Gã quay sang Peter và nói. "Chúng ta quyết định rằng sẽ không thích Brad."
Một nụ cười nở trên môi Peter. "Cảm ơn chú."
Nụ cười của Peter nhạt đi khi nhìn thấy Brad. "Cậu có biết Brad cũng đi cùng không?" Ned lắc đầu và nói. "Đúng là quái dị. Kiểu như, ngày trước, cậu ta là một đứa nhóc mít ướt chảy máu cam suốt ngày, rồi đột nhiên sau cú Blip, cậu ta trở nên cơ bắp và đẹp trai, gái theo một đống."
"Chính xác!" Peter cau mày, rồi đơ người. MJ có thích Brad không?
Clint lắc đầu. "Cú Blip làm mọi thứ hỗn độn hết."
Peter nhướn mày khi cả hai quay ra sau nhìn Brad Davis và MJ để đồ lên khoang hành lý phía trên.
"Tôi nghiệp Peter," Wanda nói.
"Không phải tất cả con gái đâu."
Ned nói. "Không đâu bồ tèo. Tất cả con gái đều theo cậu ta." MJ bật cười với Brad.
Mọi người nhăn mặt còn Peter trông có vẻ lo lắng.
"Đừng lo nhóc." Tony nói. "Cô bé không thích Brad đâu." Gã còn không biết có thật là vậy hay không, nhưng đó là điều mà gã nên nói, đúng không?
"Cháu mong là thế." Peter lầm bầm.
Ned quay đầu lại trong khi Peter cứ tiếp tục nhìn Brad và MJ. Ned nói đây là chuyến bay kéo dài chín giờ, và suốt quãng thời gian đó họ có thể chơi game Beast Slayers cùng nhau. "Mình cần cậu giúp mình ngồi kế MJ." Peter nói.
"Đừng từ bỏ kế hoạch!" Wanda nói, Peter đỏ mặt.
Ned thở dài và nói. "Thiệt sao?"
"Ừ, thiệt mà."
Ned phản pháo, "Thế còn kế hoạch hội nam sinh Mỹ độc thân ở Châu Âu thì sao?"
Tất cả bật cười.
Peter từ chối và nói đó là kế hoạch của Ned và cậu cần giúp đỡ để thực hiện kế hoạch của mình. Ned thở dài.
"Cháu có một người bạn rất tốt đấy." Steve nói.
Peter mỉm cười. "Đúng vậy, cậu ấy là tuyệt nhất."
"Thằng nhỏ đó cũng hack vào bộ giáp hàng tỉ đô của chú." Tony nói, nhướng mày.
Peter méo mặt.
"Chú rất tự hào đó nhóc con. Ted đúng là tuyệt."
"Là Ned."
"Thì chú vừa nói vậy mà."
Ned đứng dậy, bước đến chỗ MJ và Betty đang ngồi cạnh nhau. "Này các cậu. Ừm, có một bà cô già ngồi đằng trước bọn mình xịt một đống nước hoa, khiến cho Peter bị dị ứng."
Natasha rên rĩ. "Bạn cháu nói dối tệ quá."
"Ừm Betty, cậu có thể đổi chỗ của mình với cậu ấy không, sẽ rất-" Betty ngờ vực nói, "Cậu ấy dị ứng nước hoa à?"
Sam lắc đầu. "Ừ, tôi cũng không tin đâu."
"Ừm, đúng thế- nó làm mắt cậu ấy chảy nước, và cậu ấy thật sự không thể-"
Thầy Harrington bật dậy từ ghế ngồi. "Peter bị dị ứng nước hoa à? Để thầy nói cho các em biết từ kinh nghiệm thực tế, dị ứng nước hoa không thể đùa được đâu. Thầy cảm thấy mụn đỏ nổi lên rồi này."
Mọi người khúc khích cười.
Thầy bảo MJ đứng dậy và Ned sẽ ngồi chỗ MJ. Còn MJ sẽ ngồi chỗ của mình và bảo Peter đi với ông. Giờ đây, Brad và MJ đang ngồi cạnh nhau.
Tất cả bật ra tiếng kêu khó chịu khi thấy Brad và MJ ngồi kế nhau trong khi Peter ôm mặt. "Tuyệt vời luôn." Cậu lầm bầm.
Thầy Harrington cảm ơn Ned vì đã báo tin cho ông, nhưng thầy Dell đang ngáy rồi. Peter gầm gừ trong cổ họng và đeo túi lên. Ned ngại ngùng ngồi xuống kế bên Betty. Peter ngồi cạnh thầy Harrington. "Ừ, thầy có bàng quang nhỏ nên sẽ ngồi ngoài." Thầy Harrington nói.
"Chà, có vẻ không thành công rồi." Clint khúc khích cười nhẹ.
Ned hỏi Betty có muốn chơi Beast Slayer không, cô bé bảo không. Sau đó Ned cố gắng hỏi cô nàng có từng chơi game PC nào chưa, nhưng cô nàng tiếp tục nói không.
"Đúng là quá vụng về." Bucky thì thầm.
Peter trông buồn ra mặt khi ngồi cạnh thầy Harrington.
"Đúng là xui xẻo mà," Peter càu nhàu.
Thầy Harrington nói, "Thầy có kể em nghe vụ vợ thầy giả vờ bị Blip chưa?"
Họ hơi rụt người lại.
"Giả vờ bị Blip ư?" Steve nói. "Đúng là tồi tệ!"
"Hóa ra cô ấy bỏ đi với gã trong nhóm leo núi. Thầy còn tổ chức đam tang giả cho cô ấy và tất cả mọi thứ. Chà, cái đám tang là thật vì thầy tưởng cô ấy đã chết rồi. Muốn xem đoạn phim không?"
Tất cả nhăn mặt.
"Đúng là đáng buồn mà." Bruce nói. "Tôi nghĩ tôi nên gặp lại Roger."
Peter méo mặt. "Cháu vẫn không thể tin được là chú biết thầy giáo của cháu. Đúng là quái lạ."
Brad nói MJ cậu ta có bộ chia tai nghe nếu cô nàng muốn xem phim, MJ nói. "Chỉ khi đó là phim bi hoặc phim hài."
Wanda cau mày. "Thằng bé cướp kế hoạch của Peter rồi!"
"Ồ, em có bộ chia tai nghe này." Thầy Harrington nói. "Chúng ta có thể xem phim chung." Peter buồn bã nhìn bộ chia tai nghe của mình.
Mọi người buồn bã nhìn Peter. Tội nghiệp Peter.
Brad và MJ xem phim chung và bật cười cùng nhau trong khi Peter ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn hai người.
Sam và Bucky bật ra một tiếng cười hô hố trong khi Peter hoảng hốt nhìn Brad và MJ.
Peter nhìn vào những bộ phim khác nhau trên máy bay - Cú búng tay, Tìm kiếm Wakanda, Săn lùng HYDRA, NOVA với tiến sĩ Erik Selvig, Trái Tim của Sắt: câu chuyện của Tony Stark. Peter tắt màn hình sau khi nhìn thấy phim tài liệu về Tony Stark.
Tony thở dài, còn những người khác thương xót nhìn Peter. Cậu đang đau buồn sau cái chết của Tony, và nhìn thấy hình ảnh của gã khắp nơi thì chẳng giúp ích được gì cho cậu cả.
Ned chơi Beast Slayer còn Betty đang đọc sách thì đột nhiên máy bay bị rung, và tay Ned vô tình chạm tay Betty. Hai người nhìn nhau như thể đây là lần đầu tiên họ mới để ý nhau.
Peter chớp mắt ngạc nhiên và mọi người khúc khích cười nhẹ.
"Ôi trời, tôi chợt nhớ đến mấy mối quan hệ thời trung học." Sam nói. "Mấy chuyện đó là tệ nhất."
Bucky cười mỉa. "Ai mà muốn hẹn hò với anh chứ?"
"Im mồm đi."
Steve thở dài. Cả hai người này đều khoái móc mỉa nhau quá.
Peter sử dụng nhà vệ sinh trong máy bay, cậu mở cửa ra nhìn thấy MJ thì hoảng hốt đóng sầm cửa lại.
Mọi người phá ra cười sằng sặc trong khi Peter vùi mặt vào lòng bàn tay. Đúng là quá xấu hổ.
"Nhóc con, đừng lo. Rhodey và chú đều ở đây để giúp đỡ cháu." Tony nói.
Rhodey không nhịn được bật cười. "Ý anh là tôi ở đây để giúp Peter. Tôi đã phải chứng kiến anh đau khổ vật vã vì Pepper một cách thảm hại trong vòng nhiều năm liền."
"Không đúng chút nào."
Rhodey đảo mắt.
MJ ngại ngùng đứng bên ngoài còn Peter thì lau chùi sạch sẽ ghế bồn cầu cùng bồn rửa tay bên trong nhà vệ sinh.
Tất cả vẫn đang cười sặc sụa trong khi Peter lại đỏ mặt.
Peter kiểm tra xem tóc tai và răng có ổn không. Cậu nhai một thanh kẹo cao su và mỉm cười nhìn gương.
"Dễ thương quá đi mất," Wanda mỉm cười.
Peter mở cửa thì thấy Brad đứng bên ngoài, cười mỉm chi.
Tất cả bật cười.
"Peter đúng là xui xẻo nhất luôn." Clint nói.
Peter gật đầu.
Peter cố ngủ thì mắt mở trừng ra khi thầy Harrington dựa đầu vào vai Peter.
Mọi người phá lên cười khanh khách còn Peter rên rỉ chán nản.
Tại thành phố Venice của Ý, Peter hỏi Ned, "Cậu có để ý thấy Brad và MJ trên máy bay không? Họ xem phim và cười với nhau suốt."
"Chú mày ghen hả?" Bucky khoái chí hỏi.
"Không."
Ned trấn an Peter là không có gì xảy ra cả thì Betty bước đến chỗ họ. "Này cưng, anh cầm hộ em cái này nhé?" Betty nói.
"Cái quái gì vậy," Peter kêu lên.
Mọi người chớp mắt ngạc nhiên.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Steve nói.
Ned nói, "Đương nhiên rồi." và Betty hôn lên má cậu ta trong khi Peter sững sờ nhìn họ.
Tất cả phá ra cười khi thấy phản ứng của Peter.
Ned sờ nhẹ lên mũi Betty. Betty mỉm cười và đi ra chỗ khác.
"Bọn thanh niên," Clint khúc khích cười.
Peter hỏi vụ đó là sao, và Ned bảo họ nói chuyện một chút trên chuyến bay và nhận ra cả hai có nhiều điểm chung, nên giờ họ đang hẹn hò.
"Nhanh vậy." Steve bảo.
Peter hỏi, "Thế còn kế hoạch hội nam sinh Mỹ độc thân ở Châu Âu thì sao?"
"Kế hoạch của cả hai đứa đều không thành," Tony bật cười.
"Peter... đó là những lời nói của một cậu bé. Cậu bé đó gặp một người phụ nữ. Một người phụ nữ rất mạnh mẽ và tuyệt vời. Và giờ đây, cậu bé đó đã trở thành một người đàn ông." Ned nói.
Mọi người như muốn đau bụng vì cười quá nhiều.
"Ned thật tuyệt đấy." Wanda cười nhẹ.
Betty gọi Ned nên cậu ta chạy ra đó. Ở trạm hải quan, Peter đang bị kiểm tra toàn diện. Một người phụ nữ trông có vẻ nghiêm nghị mở vali của cậu ra. Peter bảo trong đó không có gì cả. Cô ta mở ra, nhìn thấy bộ giáp Spider Man với tờ ghi chú. "Cháu xém quên cái này đấy - dì May xx." Peter hoảng hốt.
Tất cả kinh ngạc trong khi Peter có biểu cảm y hệt như bản thân trên màn hình.
"Chết tiệt thật!" Tony lỡ chửi thề.
Cô ta lấy quả chuối ra khỏi vali rồi nói. "Cái này không được."
Mọi người bật cười.
Rhodey cũng thế. "Cô ta chắc tưởng bộ giáp chỉ là bộ đồ ngủ kỳ lạ hay gì đó thôi."
Có một màn hình to lớn chiếu hình ảnh của Tony Stark trong bộ giáp Iron Man, Peter chạy tốc lực đến nhóm của trường và báo với thầy Harrington rằng cậu đã có mặt.
Mọi người nhăn mặt khi lại phải nhớ đến cái chết của Tony.
Tony thấy thật tồi tệ. Peter thậm chí không thể tận hưởng kỳ nghỉ vì cứ phải nhớ rằng Tony đã chết rồi.
Cả nhóm đang ngồi trên thuyền ở Venice, chụp một loạt tấm hình.
"Cháu còn không biết ai hết." Peter nhận ra. "Chắc là họ không bị bay màu."
Mọi người nhăn mặt vì hậu quả của cú Blip.
Peter nhìn MJ chăm chú, cô bé nhìn lại cậu, và Peter quay mặt đi. Khi MJ nhìn sang chỗ khác, Peter lại tiếp tục nhìn MJ.
Tất cả cười khi thấy hai người như thế trong khi Peter đỏ mặt.
Chiếc thuyền dừng lại, đỗ trước một khách sạn trông có vẻ bẩn thỉu.
Tony nói như giễu. "Đó là khách sạn mà cháu ở hả?"
Tất cả vào trong khách sạn. Thầy Harrington mới bước hai bước thì đã dẫm trúng một vũng nước bẩn.
"Gớm quá."
Tất cả học sinh đều phàn nàn về chỗ này. Thầy Dell nói học sinh đi cất hành lý. Bây giờ tất cả đang ở quảng trường San Marco.
Flash đang livestream, "Sao rồi? Flash Mob, các bạn đang làm gì thế? Tôi đang ở quảng trường San Marco-" Một học sinh chạy ngang qua đấm vào háng Flash, khiến cậu ta chới với, "-Ối!"
Mấy người đàn ông trong rạp phim co rúm người lại trong khi Wanda và Natasha bật cười.
Ned và Betty đang ngồi làm mẫu cho họa sĩ vẽ tranh biếm họa cả hai người.
"Đáng yêu quá đi mất," Wanda nói.
Thầy Harrington đang cố chụp selfie với cảnh đẹp phía sau. Ông đặt máy ảnh lên thành cầu và tạo dáng một cách gượng gạo. Sau khi máy ảnh chụp được, thầy Harrington xém chút nữa làm rơi trong lúc cầm nó lên. Ông nhìn bức hình, và máy ảnh trượt khỏi tay rơi thẳng xuống nước.
Họ nhăn mặt.
"Người đàn ông này không thể nghỉ ngơi được một chút à?" Rhodey nói.
"Tội nghiệp." Scott lầm bầm.
Các học sinh đang chụp tự sướng với những tấm mặt nạ khiêu vũ. MJ giơ hai tay ra, đàn bồ câu đậu trên vai và cánh tay của cô, còn Brad thì chụp ảnh của MJ. Peter lo lắng nhìn họ.
Peter cũng y hệt như trên màn hình.
Peter bước vào trong một tiệm hàng nhỏ và chào người chủ. Chủ tiệm giơ sợi dây chuyền Thược Dược Đen ra trước ánh sáng và Peter bảo nó rất hoàn hảo.
"Lãng mạn quá luôn đó Peter." Wanda trêu trong khi Bucky và Sam phá ra cười, còn Peter rên rỉ.
Tony tự hào nhìn Peter. "Cô bé sẽ thích nó cho xem."
Peter bước ra khỏi đó, tự mỉm cười với bản thân thì MJ đột nhiên bước đến bên cạnh. Peter nhanh chóng giấu cái túi đựng dây chuyền ra đằng sau.
"Làm như làm thế thì không bị nghi ngờ vậy." Natasha.
MJ nói về việc cô yêu thích cái từ 'Boh' như thế nào thì một người đàn ông bước đến cố bán hoa hồng. MJ nói, "Boh." Ông ta nhíu mày và bỏ đi luôn.
Mọi người bật cười.
"Chú thích cô bé." Tony nói. "Cô bé tuyệt thật đấy."
Peter nhe rằng cười. Mừng là Tony thích MJ.
MJ nói Boh là siêu năng lực mới của mình và hỏi Peter cái túi đó có gì bên trong. Peter nhún vai, "Boh." MJ ấn tượng nói, "Hay lắm."
"Đây là cái kiểu tán tỉnh lạ lùng nhất mà tôi từng thấy." Sam nói.
Peter đỏ mặt.
"Im đi Sam." Wanda nói. "Dễ thương mà."
"Rõ ràng là mọi người chưa thấy Tony và Pepper rồi." Rhodey bảo.
Tony đảo mắt.
Những cơn sóng kỳ lạ xuất hiện.
Bầu không khí ấm áp vui vẻ biến mất, nụ cười mọi người phai nhạt đi.
Tony gầm gừ. "Cái gì nữa đây?" Gã phàn nàn. "Thằng bé không thể chỉ tận hưởng kỳ nghỉ hay sao vậy?"
MJ để ý có nhiều con cua đang chạy trốn lên bờ và lấy điện thoại ra chụp. Peter nghiêng đầu sang một bên thì nhìn thấy nước đang bị hút hết vào cống.
"Mấy thứ quái quỷ nhảm nhí lại xuất hiện nữa." Rhodey lầm bầm.
Sóng nước làm rung chuyển con thuyền mà Ned và Betty đang ngồi, Betty hỏi, "Cái gì vậy?" Sóng vẫn tiếp tục như vậy rồi mặt nước hoàn toàn tĩnh lặng trong tích tắc.
Mọi người căng thẳng. Họ đều biết đây là bình yên trước cơn bão.
Nước phun trào mạnh mẽ khiến mọi người bắt đầu la hét ầm ĩ. Ned và Betty gào toàng lên khi thuyền của cả hai bị sóng đẩy vào bờ.
"Cái quái gì thế!" Scott hét lên.
Peter chợt thấy khó thở, lo lắng cho Ned và Betty.
Peter đỡ Ned và Betty rời thuyền. Nước bay lên không trung, biến thành hình dạng của một con người, rồi con quái vật nước gầm lên.
Tất cả há hốc mồm.
"Đó là thứ quái quỷ gì thế?" Sam kêu lên.
"Giống hệt con quái vật đất đá ở Mexico!" Clint nói. "Chỉ khác ở chỗ nó là nước thôi."
Ned hỏi đó là gì và Peter định làm gì. Peter bảo không biết và cậu đã để bộ giáp trong phòng vì cậu đang đi nghỉ mát.
"Khốn thật!" Tony nói.
Peter bảo Ned đưa tất cả mọi người ra khỏi đây vì nếu không họ sẽ thấy mặt cậu. Water Elemental đập tay vào những tòa nhà và tàu thuyền trong khi Peter giúp mọi người thoát khỏi đó.
Tất cả xanh mặt trước những hư hại mà Water Elemental đang tạo ra.
Cậu kết nối hai cổ tay lại để kích hoạt máy bắn tơ.
"Đúng là quá ngầu!" Scott nói.
Tony tự hào nhìn Peter. "Thằng bé tự làm đấy."
Mọi người ấn tượng với Peter, còn mặt Peter có chút ửng hồng.
Peter bắn tơ vào con quái vật, nhưng không được gì cả. Trông cậu hơi bực mình.
Bucky bật cười. "Chú mày nghĩ làm vậy thì được gì?"
Peter trông xấu hổ.
Cậu nhìn thấy con quái vậy đang tiến về cây cầu với cả chục người trên đó. Peter nhảy lên những cái cột trên mặt nước và phóng mình lên trên.
Những người không biết nhiều về sức mạnh của Peter chớp mắt ngạc nhiên.
"Ấn tượng đấy." Steve nói.
Peter nhe răng cười.
Con quái vật nước đấm một cú lên cầu khiến Peter bị văng về phía sau. Cậu đập trúng thành cầu, cả người ướt nhẹp và sặc nước.
Tất cả nhăn mặt.
Có thể nhìn thấy những luồng khí xanh lục đang bắn vào con quái vật từ trên cao. Một người đàn ông với bộ giáp công phu cùng chiếc áo choàng xuất hiện từ sương mù, đội một cái bể kính mù mịt khói trên đầu.
Tony gầm gừ. "Không phải Beck nữa chứ."
Natasha và Steve nghi ngờ nhìn Beck. "Gã này có gì đó không ổn." Natasha nói.
"Đồng ý."
Bucky cẩn thận nhìn Beck. "Có thể anh ta là kẻ đứng đằng sau mấy con quái vật này."
Tony cứng người. Gã cảm thấy trái tim mình đã ngừng đập. "Anh ta từng làm việc nghiên cứu về BARF." Gã khó khăn mới thốt ra được.
"Barf, nôn mửa ư?" Sam ngờ vực hỏi.
"Thật ra là Binarily Augmented Retro-Framing (Tăng cường Khung ảnh Hồi tưởng Tạm thời)," Tony đáp, hai tay gã run rẩy. Peter đang phải trả giá cho sai lầm của gã. "Là một hệ thống ảnh ba chiều."
"Nên, cơ bản đó là công nghệ ảo ảnh à?" Natasha thắc mắc.
Tony gật đầu. "Tôi muốn sử dụng BARF để trị liệu, nhưng hắn thì không."
"Nhưng tại sao hắn ta lại làm thế?" Clint hỏi.
"Tôi không biết!" Tony bật lại. "Hắn ta chỉ là một kẻ dối trá bất ổn!"
Mysterio chiến đấu với con quái vật trong khi Peter đội một cái mặt nạ khiêu vũ và nói, "Thưa ngài! Tôi có thể giúp! Để tôi giúp! Tôi rất mạnh, và tôi rất... dính!"
Tất cả phá ra cười.
"Ừ, đúng là thế," Tony thở dài. "Chú cực kỳ ghét mỗi khi cháu bò trên trần nhà."
"Vui mà." Peter cố cãi.
Ntasha nhướng mày. "Cháu bò trên trần nhà ư?"
Peter gật đầu.
"Nó để lại một đống dấu chân trên trần nhà." Tony phàn nàn. "Mà mỗi lần tôi nhắc nhở thì nó không bao giờ nghe." Gã lườm nhẹ Peter.
Peter đảo mắt.
Mọi người khoái chí nhìn Peter và Tony.
Mysterio bảo Peter dẫn nó ra khỏi các kênh đào. Con quái vật đâm sầm xuyên qua tòa nhà, và Peter đu xung quanh nó, kết nối những sợi tơ với nhau để dính tất cả lại.
"Ấn tượng đấy," Scott nói.
Thầy Dell và thầy Harrington dẫn một nhóm nhỏ đến bảo tàng Da Vinci, nơi đang đóng cửa đến tận tháng mười một.
"Và họ không kiểm tra trực tuyến trước à?" Sam nói.
Mysterio bay đến, đang chiến đầu với quái vật nước, và cả nhóm hốt hoảng chạy đi.
Mọi người nhăn mặt.
Peter nhìn thấy tháp chuông sắp đổ sụp thì đu đến đó. Peter liên tục bắn ra những sợi tơ nhện, dùng chúng để giữ tòa tháp lại.
"Mấy sợi tơ nhện đó mạnh cỡ nào vậy?" Scott hỏi.
"Khá mạnh."
Peter đáp xuống sàn tòa tháp, cúi xuống cái chuông lớn để qua phía bên kia. Peter nhìn thấy Mysterio đang chiến đấu với quái vật. Tòa tháp lại chuẩn bị đổ sập, và Peter phóng tơ nhện vào hai tòa nhà đối diện để giữ lại.
Tất cả cực kỳ ấn tượng.
Con quái vật đập trúng tòa tháp, khiến Peter ngã xuống đập đầu vào chuông. Peter gầm gừ đau đớn. Tòa tháp lại tiếp tục nứt ra, tơ nhện kéo Peter đi khiến đầu cậu lại tiếp tục đập vào cái chuông.
Mọi người nhăn mặt, chỉ có mỗi mình Bucky và Sam bật cười.
Peter phóng tơ nhện mới, cố giữ tòa tháp lại, trong khi Mysterio vẫn đang chiến đấu với quái vật.
Tất cả há hốc mồm. "Cháu mạnh cỡ nào vậy?" Clint hỏi.
"Cháu từng bắt được một chiếc xe buýt bằng một tay."
"Đừng có quên vụ chiếc phà." Tony nói.
Peter nhăn mặt. "Vâng, cả chiếc phà nữa."
"Cô nghĩ là cháu có thể còn mạnh hơn cả Steve nữa." Natasha bảo.
Steve ấn tượng nhìn Peter.
Bạn học của Peter cũng đang ngắm Mysterio chiến đấu.
"Gã này không phải tốt lành gì đâu," Bruce nói.
Trong khi đó, Peter đang cố giữ tòa tháp không bị sập. Cậu hét lên khi nơi đó sụp đổ xuống nền đất. Mysterio đáp xuống quảng trường, nơi hoàn toàn bị phá hủy còn những người khác bắt đầu reo hò.
Tony thở một hơi dài còn những người nghi ngờ nhìn Beck.
Peter kiểm tra xem sợi dây chuyền Thược Dược Đen còn nguyên hay không, rồi cậu thở phào nhẹ nhõm khi nó vẫn ổn.
Wanda cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô đang trông ngóng cực mạnh vào mối quan hệ của Peter và MJ đấy.
Mysterio giơ tay chào đám đông rồi cúi người xuống lấy đà bay đi mất với làn khói xanh lục.
Tony đảo mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro