Phần 3 - Far From Home | 1. Kế hoạch
Tại Ixtenco, Mexico, một chiếc xe đang chạy ngang qua ngôi làng bị tàn phá. Maria Hill và Nick Fury bước ra ngoài.
"Trời ơi, chuyện gì xảy ra ở đây vậy?" Sam hỏi.
Peter thấy không thoải mái chút nào. "Mọi người có nghĩ đó lại là người ngoài hành tinh không?"
Tất cả tròn mắt.
Rhodey gầm gừ. "Tôi tưởng chúng ta đã xong hết với đống nhảm nhí đó rồi chứ."
"Nick, đây đúng là một thảm họa, nhưng đó không phải là lý do chúng ta ở đây. Giờ chúng ta còn chiến đấu với thời tiết nữa à?"
Tất cả cứng người.
"Chờ đã, cái gì?" Rhodey nói. "Chiến đấu với thời tiết?"
"Thời tiết ư?" Bucky nói. "Vậy đó chỉ là thảm họa tự nhiên thôi."
"Tạ ơn chúa," Peter thở phào nhẹ nhõm, sau đó chợt hoảng hốt. "Ý cháu... thảm họa tự nhiên không phải là một điều tốt!"
"Chúng ta hiểu mà nhóc con." Rhodey nói. "Cháu chỉ là vui mừng vì đó không phải là mấy thứ quái quỷ nhảm nhí thôi."
"Dân địa phương nói cơn lốc đó có một gương mặt." Fury đáp.
"Một gương mặt?" Mọi người kinh ngạc kêu lên.
Rhodey bật ra tiếng gầm gừ nhỏ, "Thôi kệ đi, tôi rút lại lời vừa nói. Đây lại là mấy thứ quái quỷ nhảm nhí."
Hill bảo người ta thường hay thấy nhiều thứ khi họ quá căng thẳng, và điều đó không phải là khởi đầu của mối đe dọa mới trên thế giới. Thì đột nhiên một có một luồng khói màu xanh lục xuất hiện ở trước mặt họ. Fury và Hill giương súng ra, nhìn thấy một gã ăn mặc quái lạ đang đội cái bể cá lên đầu.
"Gã quái nào vậy?" Clint nói. "Sao anh ta lại đội cái bể cá lên đầu?"
Tony cứng người. "Tôi biết anh ta."
"Cái gì?"Mọi người kêu lên.
Tony gật đầu. "Tên anh ta là Quentin Beck. Từng làm việc ở tập đoàn Stark, nhưng anh ta làm việc bất ổn quá, nên tôi đã sa thải rồi." Gã quay sang Peter và bảo. "Nếu cháu có gặp người này, thì đừng có nói chuyện với anh ta."
Peter tròn mắt gật đầu.
Beck hỏi hai người trước mặt là ai, và rồi Earth Elemental xuất hiện từ bên dưới mặt đất.
Tất cả há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh Earth Elemental xuất hiện.
"Cái quái gì vậy?" Clint hét lên.
"Đó là thứ gì thế?" Wanda thắc mắc.
"Các người không muốn tham gia vào chuyện này đâu." Beck nói rồi phóng những luồng khí màu xanh lục từ lòng bàn tay.
Tony chớp mắt ngạc nhiên. "Lần cuối tôi nhìn thấy anh ta thì không hề có thứ đó."
"Lần cuối anh gặp anh ta là khi nào?" Steve hỏi. "Chúng ta nên biết nếu như có thêm một cường nhân khác."
"Hai năm trước."
Sam và Rhodey gầm gừ. "Tôi mệt mấy vụ này quá rồi." Sam lầm bầm.
Bucky nhướng mày khi thấy Beck bắn ra một luồng khí màu lục và hỏi Strange, "Có phải là giống với kiểu phù thủy như anh không?"
Strange nhìn Beck thật kỹ và lắc đầu. "Không. Không giống như chúng tôi."
"Tuyệt, vậy là giờ ta có một gã bất ổn bắn luồng khí xanh lục từ tay." Tony bảo, quá mệt với mấy chuyện này.
Bài hát 'I Will Always Love You' được bật lên trong một video đã được hậu kỳ rất vụng về nhằm tri ân Avenger đã ngã xuống - Tony Stark.
Mọi người cứng đờ khi bị nghe nhắc lại cái chết của Tony, trong khi Tony thì hơi tái nhợt.
Steve Rogers.
"Chờ đã, cái gì?" Steve nói, hoang mang. "Tôi có chết đâu."
"Chà, chúng ta không thể nói với công chúng rằng anh đã trở về quá khứ, rồi bây giờ anh đã trở thành một ông già, đúng không?" Natasa nói.
"Không đời nào chúng ta nói cho người ngoài biết về việc du hành thời gian ngoại trừ đội Avengers và đội Vệ Binh," Bruce chỉ ra. "Mọi người có tưởng tượng được chuyện đó nguy hiểm cỡ nào không?"
Một tờ ghi chú xuất hiện ghi rằng: Một tháng sau khi mọi người trở về, Steve đã qua đời một cách yên bình trong giấc ngủ. Công chúng được bảo rằng anh đã chết vì chấn thương khi chiến đấu với Thanos, mặc dù vậy vẫn có rất nhiều thuyết âm mưu.
Căn phòng hoàn toàn im lặng.
"Ồ," Steve kêu lên. Anh không biết phải nói gì cả. Bucky và Sam xanh mặt.
Lại thêm một tờ ghi chú nữa: Sau khi Steve trở về, Bruce phá hủy đường hầm Lượng Tử cùng tất cả tài liệu, còn Pepper tiêu hủy tất cả thông tin về du hành thời gian trên hệ thống của FRIDAY.
Mọi người thở phào. "May quá." Bruce nói.
"Ít nhất chúng ta không cần phải lo lắng là mọi người sẽ thi nhau du hành thời gian." Clint nói.
Hình ảnh của Natasha Romanoff và Vision cũng được chiếu lên.
Mọi người nhăn mặt, còn thần sắc Natasha hơi xám lại. Trái tim của Wanda như muốn nhảy lên tận cổ họng khi nhìn thấy hình ảnh của Vision và Natasha trong một video tưởng nhớ.
Và sau đó có một bức hình nữa của Tony. Rồi video chuyển sang kênh tin tức mới của trường Midtown được Betty Brant và Jason Ionello dẫn dắt.
"Ồ, hèn gì cái video này trông rẻ tiền đến thế." Tony nhăn nhó.
"Jason và Betty!" Peter vui vẻ bảo, mừng khi thấy họ vẫn ổn.
"Đã ra đi, nhưng không bị lãng quên," Betty nói. Jason cảm ơn Kenneth Lim và Vihaan Ramamurthy vì đã giúp đỡ làm ra video tri ân cảm động này.
Betty cố nói, "Năm học vừa rồi quả là một năm-" rồi chợt Jason xen vào và nói. "Điên vãi c*t luôn. Điên thật sự."
Mọi người bật cười.
"Có chút hơi quá rồi đấy," Clint nói.
Betty nói Jason không được chửi thề thì Jason bảo. "Ừ, giờ là cuối năm học rồi, không sao đâu."
Tony vỗ lưng Peter. "Kỳ nghỉ hè! Chắc sẽ vui lắm đấy."
Betty mặc kệ Jason và tiếp tục. "Năm năm trước, một nửa sự sống của cả vũ trụ, bao gồm cả trường trung học Midtown của chúng ta, đã bị xóa sổ." Một đoạn phim quay lại cảnh những học sinh trong trường Midtown bị bay màu trong phòng thể thao.
Tất cả nhăn mặt lại.
"Mọi người hẳn phải sợ lắm." Wanda nói, "Họ không hề biết chuyện gì đã xảy ra."
"Nhưng rồi, tám tháng trước, một nhóm siêu anh hùng dũng cảm đã mang chúng ta trở về." Cũng cái phòng thể thao đó, nhưng lần này những người bị bay màu đã trở lại đúng vị trí cũ.
Sam nhướng mày. "Trông thật quái dị."
"Người ta gọi chuyện này là cú Blip."
"Cú Blip?" Tất cả kêu lên một cách ngờ vực.
"Thời kỳ tàn khốc nhất lịch sử được gọi là cú Blip?" Rhodey bảo. "Ai quyết định chọn cái tên đó vậy?"
"Những người bị bay màu quay trở lại đúng với độ tuổi cũ. Nhưng những người bạn học không bị biến mất của chúng ta giờ đã lớn hơn năm tuổi." Hình ảnh Brad Davis lớn dần lên trong vòng năm năm xuất hiện.
Peter há hốc mồm, hoài nghi hỏi, "Đó là Brad sao?"
"Cháu biết cậu này à?" Tony thắc mắc.
Peter gật đầu, "Giờ nó chỉ mới khoảng mười hai tuổi thôi."
Sam và Bucky không nhịn được bật cười.
"Ừ, kiểu như em trai của tớ giờ còn lớn hơn cả tớ." Jason nhăn mặt.
"Ôi trời, tôi thậm chí còn không nghĩ về chuyện đó," Clint nói, "Vậy thì quá là kỳ quặc."
Betty trông như bị làm phiền. "Ừ, đó là toán học mà. Và mặc dù chúng ta đã quay trở lại được hơn nửa năm học và làm xong bài thi giữa kỳ, trường vẫn bắt chúng ta học lại từ đầu năm học này." Jason bảo điều đó không công bằng và không ổn chút nào.
Peter bật ra tiếng gầm gừ và giơ tay lên trời, "Giỡn hả trời? Đúng là không công bằng," Cậu càu nhàu, "Cháu đã phải học hành rất vất vả để thi giữa kỳ, và giờ cháu phải học lại ư. Năm cuối cấp là tệ nhất."
Tất cả thấy tội nghiệp cho cậu nhóc.
"Tôi không muốn nhớ lại thời trung học đâu." Sam lầm bầm.
"Đội Tigers, họ đã phải trải qua một con đường dài, nhiều khó khăn và khó hiểu. Nhưng giờ đã gần kết thúc năm học, đã đến lúc chúng ta phải bước tiếp sang trang mới." Betty bảo.
"Và cầu mong không còn điều gì điên rồ xảy ra nữa bởi vì đội Avengers không còn nữa rồi phải không? Có ai có kế hoạch gì không vậy?!" Jason hoảng hốt.
Mọi người nhăn mặt.
"Vậy là Avengers có còn hoạt động nữa không?" Bruce hỏi.
"Nat, Vision, Tony và Steve đều... ừm, đi rồi." Sam méo mặt, "Thor, Carol, Rocket và Nebula đều rời khỏi Trái Đất, và đằng nào thì Rocket và Nebula cũng rời Avengers thôi."
"Tôi nghỉ hưu rồi," Clint kiên quyết nói, "Lần này chắc chắn là thế."
"Ừ, chắc chắn tôi cũng đang ở với gia đình rồi." Scott nói.
"Strange chắc hẳn đang bận rộn với đống chuyện phép thuật này nọ rồi," Sam chỉ ra. Strange liếc mắt khó chịu. "Và cánh tay của Bruce thì..." Sam chợt im lặng. Bruce nhăn mặt.
"Vậy, giờ chỉ còn Peter, Sam, Wanda, Bucky, và tôi thôi sao?" Rhodey thắc mắc, "Nghe tuyệt vọng vậy."
"Tôi không phải Avengers." Bucky nói.
Steve nói như giễu, "Đương nhiên cậu là Avengers rồi. Cậu đã chiến đấu ngăn chặn Thanos."
"Peter chỉ là Avengers tập sự thôi." Tony chỉnh lại làm Peter dỗi.
Trong một lớp học tràn ngập những bức tranh vẽ Iron Man, Peter ngồi xuống bên cạnh Ned.
Tony nhếch mép, "Trường Midtown có vài bức vẽ đẹp đấy."
Tất cả chán nản đảo mắt.
"Tớ có một kế hoạch." Peter nhiệt tình bảo. "Được rồi, đầu tiên, tớ sẽ ngồi kế bên MJ trong suốt chuyến bay."
Tất cả thích thú nhìn Peter, trong khi Peter đỏ mặt.
"MJ hửm?" Tony với cái nhếch môi, "Có phải là MJ mà tuần trước lúc chú hỏi thì cháu nói thích đúng không?"
"...Không?"
"Nhóc con, cháu đã liên tục kể lể là mắt cô bé đẹp thế nào mà." Tony đảo mắt.
"Thì mắt cậu ấy đẹp thật mà," Peter phản pháo lại, và sau đó nhận ra mình vừa nói gì thì đỏ mặt hơn trước.
Tất cả bật cười khúc khích.
"Thứ hai, tớ sẽ mua bộ chia tai nghe và cùng xem phim với cậu ấy cả buổi."
"Dễ thương vậy," Natasha trêu. Peter rên rĩ và ước gì nền đất nhấn chìm cậu xuống dưới luôn cho rồi.
"Được rồi." "Thứ ba, khi chúng ta đến Venice, Venice nổi tiếng với những món đồ bằng thủy tinh đúng không?" "Đúng thế." Sau đó Peter định sẽ mua cho MJ một sợi dây chuyền Thược Dược Đen mà cô ấy thích vì vụ án mạng.
"Ồ, một sợi dây chuyền." Sam nhe răng cười.
Sau đó đến bước bốn, khi họ đến tháp Eiffel, Peter sẽ đưa cho cô ấy sợi dây chuyền.
"Tháp Eiffel," Bucky cười đểu. "Rất lãng mạn luôn."
Peter ôm mặt còn tất cả thì cười cậu một phen.
"Thôi đi," Wanda toe toét cười. "Dễ thương mà."
Ned bật ra một tiếng kêu ấn tượng. Peter tiếp tục kể về bước năm, cậu sẽ bày tỏ với MJ những cảm xúc của mình, và bước sáu là hy vọng MJ cũng sẽ như thế.
"Đó là một kế hoạch hay đấy nhóc con." Tony cười nhẹ, "Cô bé sẽ đồng ý cho xem."
Peter ngẩng mặt lên, "Chú thật sự nghĩ vậy sao?" Gương mặt Peter tràn trề hy vọng.
"Chú tưởng cháu không thích MJ?"
Peter rên rĩ và lại ôm mặt.
Ned nói Peter đừng quên bước bảy. Peter hỏi đó là gì thì Ned bảo đừng có làm những điều trên.
Tất cả khúc khích cười.
"Nhóc có một người bạn rất tuyệt đấy." Clint nói.
Peter trông bối rối, cậu hỏi tại sao. Ned đáp vì họ sẽ trở thành hội nam sinh Mỹ độc thân ở Châu Âu.
"Thật tệ quá, Pete chỉ muốn hôn MJ thôi." Tony cười đểu.
Một tờ ghi chú xuất hiện ghi rằng: Tân Asgard mà nơi mà họ định đến thăm quan, nhưng các giáo viên đã loại Tân Asgard đã khỏi chuyến đi.
Thor vui vẻ. "Cháu có thể đến Tân Asgard bất kỳ lúc nào! Cháu luôn được chào đón!"
Peter trông hơi kinh ngạc.
Peter định phản bác thì Ned chen vào, nói rằng cậu ta không phải biết tuốt, nhưng cậu ta biết rằng dân Châu Âu rất yêu người Mỹ.
Natasha và Wanda bật cười.
"Cô cười gì vậy?" Tony hỏi Wanda, "Bạn trai cô là người Mỹ đấy." Gã chỉ vào Vision.
"Anh ấy có giọng Anh mà."
"Thì sao? Anh ta được sinh ra ở New York."
Vision thích thú nhìn hai người.
Peter hơi nhăn mặt và nói, "Thật sao?" Ned bảo hơn nửa trong số họ là phụ nữ. Peter nói, "Được, chắc rồi, nhưng... mình thật sự rất thích MJ."
Tony hớn hở cười, Peter đỏ mặt, còn những người khác bật ra những tiếng khúc khích.
"Ít nhất cháu trên màn hình cũng chịu thừa nhận."
"Được rồi! Cháu thích MJ đó!"
Tất cả bật cười còn lớn hơn, mặt Peter thì còn đỏ hơn cà chua. Đúng là quá xấu hổ mà.
"Được chứ? Cậu ấy rất tuyệt, còn hài hước theo kiểu hắc ám, và đôi khi mình còn bắt gặp cậu ấy nhìn mình, và mình thấy như được lên tiên vậy..." Peter để ý thấy MJ đang đến, "Chờ chút. Cậu ấy đang đến. Đừng nói gì cả"
Mọi người khúc khích cười.
MJ bước đến chỗ MJ và Ned, bảo. "Gì thế, mấy tên mọt? Hào hứng về chuyến đi tham quan khoa học hả?"
"Ồ, cô bé xinh xắn lắm đấy." Wanda nói, và bật ngón cái lên với Peter.
Tất cả vẫn cười khanh khách.
Peter lo lắng chào cô và nói rằng họ đang tám về chuyến đi. Ned nói họ cũng đang bàn về kế hoạch của Peter. MJ thắc mắc, "Cậu có kế hoạch hả?"
Peter hoảng hốt chối bỏ. Ned bảo Peter định sưu tầm mấy cái muỗng nhỏ trong suốt chuyến đi sang các nước và nháy mắt với cậu.
Tony bật cười.
MJ hoang mang hỏi, "Như kiểu mấy bà lão hả?"
"Chính xác là như bà lão!" Sam cười nhạo.
Peter đính chính mình không sưu tầm muỗng nhỏ. Ned mới định làm thế. MJ ngại ngùng bảo, "Ồ. Được rồi, chà... nói chuyện vòng vo mệt quá." MJ tiếp tục nói họ nên tải VPN về điện thoại để chính phủ không dò theo khi họ ra nước ngoài.
"Thông minh đấy." Tony nói, "Chú thích bạn gái của cháu rồi đấy nhóc."
"Cậu ấy không phải bạn gái cháu."
"Vẫn chưa thôi."
Peter nói, "Thông minh đấy. Sẽ làm thế." Rồi MJ rời đi. Ned nghĩ vừa rồi khá suôn sẻ, còn Peter chán nản nhìn cậu ta.
Mọi người bật cười.
Trong buổi gây quỹ hỗ trợ người vô gia cư tại Queens, Peter đang mặc bộ giáp Iron Spider với dì May trên sân khấu.
"Đó là ai vậy?" Scott nói.
"Dì May." Peter đáp, "Đó là dì của cháu."
"Khi tôi quay trở lại căn hộ của mình sau cú búng tay, gia đình sống ở đó rất hoang mang. Người vợ còn nghĩ tôi là nhân tình. Còn người bà tưởng tôi là một con ma."
Mọi người khúc khích cười.
Peter đờ người. "Người khác đang sống trong căn hộ của chúng cháu ư?" Cậu hỏi. "Vậy là tụi cháu đang ở đâu? Còn đồ đạc thì sao?"
Tất cả nhăn mặt khi họ nhận ra đống hỗn độn mà cú Blip đã tạo ra.
Một tờ giấy xuất hiện. Tony đã thu dọn đồ đạc trong căn hộ và phòng riêng của cậu tại căn cứ và cất chúng an toàn trong kho.
Peter thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất đồ của họ vẫn y nguyên, bao gồm cả đồ của bác Ben nữa. "Cảm ơn chú Tony."
"Đương nhiên rồi." Tony gật đầu. "Thật tốt là chú đã thu dọn luôn cả đồ của cháu trong căn cứ, nếu không thì mọi thứ sẽ bị phá hủy hết mất."
"Nó đã rất-" May bật cười. "Nó là một đống hỗn độn. Cảm ơn mọi người đã đến đây để hỗ trợ những người mất chỗ ở sau cú Blip, và đương nhiên, cảm ơn Spider Man của chúng ta!"
Mọi người nhăn mặt khi thấy hậu quả của Blip.
Những tiếng vỗ tay dành cho Spider Man vang lên, và May nhường lại mic cho Peter. Peter nói, "Cảm ơn cô Parker đã tiếp đón tôi. Và cảm ơn tất cả mọi người đã tiếp đón tôi." Cậu gượng gạo bật ngón tay cái lên với hàng khán giả.
Họ bật cười.
Khán giả lại tiếp tục reo hò. Dì May lại cầm mic và nói, "Và cảm ơn, Spider Man, và anh ấy sẽ còn trở lại để chụp ảnh và quay phim, cảm ơn!" Peter vẫy tay chào rồi cả hai bước vào cánh gà, và Peter tháo mặt nạ ra.
"Chà, Spider Man thật sự rất nổi tiếng ở Queens." Scott để ý.
"Đương nhiên rồi. Thằng bé là Spider Man hàng xóm thân thiện mà." Tony tự hào nhìn Peter rồi sau đó nhíu mày. "Người cũng từng ra ngoài không gian."
"Vừa rồi thật tuyệt!" Peter nói. "Đúng là rất tuyệt!" May nói khi đập tay với Peter.
"À, đỉnh đấy chứ, cháu có chút hồi hộp!" "Dì nghĩ dì hơi khớp, cảm giác như không tập trung cho lắm."
"Không, cháu nghĩ dì đã làm rất tốt!" "À ừ, nhưng dì nghĩ cháu cũng hơi khớp đấy." Peter nhún vai, "Cháu cũng thấy thế."
May nói mọi chuyện đã ổn và hỏi Peter lấy hộ chiếu chưa. Peter nói rồi. May tiếp tục kiểm tra cậu đã đem tuýp đánh răng chưa, Peter cũng nói rồi. Chợt cậu nghe thấy tiếng động và kích hoạt bộ giáp che mặt lại, thì Happy bước vào với một tấm séc lớn.
Rhodey và Tony mỉm cười khi thấy Happy.
"Này, xin lỗi tôi đến muộn." Peter bỏ mặt na ra và vui vẻ chào Happy. Happy lơ cậu và bảo dì May trông đáng yêu.
Rhodey và Tony khoái chí cười.
Dì May nói, "Cảm ơn, anh cũng thế." "Cảm ơn. Váy mới hả?" Happy hỏi. May mỉm cười. "Vâng, đúng thế. Râu mới à?" Peter hoang mang nhìn cả hai.
Rhodey và Tony phá ra cười sặc sụa.
"Ôi chúa ơi, Happy thích May!" Rhodey bảo.
Peter quay đầu sang nhìn Rhodey với vẻ mặt kinh hoàng, "Cái gì? Không!"
"Tôi gọi là râu Blip vì nó mọc ra sau cú Blip. Râu Blip đấy." "Tôi hiểu rồi."
Rhodey và Tony cười giòn giã.
"Dù sao thì, tôi đến muộn vì thứ này bị đặt sau chỗ trong văn phòng. Cô tin nỗi không? Nó khổng lồ luôn. Ý tôi là, không phải giá trị của nó, mà là kích cỡ. Mà khoản tiền thì cũng kha khá." Happy nói.
"Tôi chưa từng thấy Happy như thế bao giờ." Tony hứng thú nói.
Peter nhíu mày.
"Ồ," May bật cười. Happy bảo Pepper xin lỗi vì không thể đến đây, trong khi May nói cảm ơn.
Tony hơi cau mày khi nghe thấy Pepper không có mặt ở đó. Gã lo không biết Pepper và Morgan ra sao sau cái chết của gã.
Peter vẫn đang bối rối nhìn Happy và dì May.
Peter cũng nhìn họ y hệt như vậy.
May nói cô phải đi thay đế giữ nhiệt bên dưới nồi Lasagna chay và nhắc Peter đi bắt tay. Peter bảo, "Sẽ làm ạ." và sau đó quay sang hỏi Happy chuyện gì vừa mới diễn ra.
"Happy và May tán tỉnh nhau. Đó là chuyện đã xảy ra." Tony cười rộ lên.
Peter rên rĩ, "Làm ơn đừng."
Những người khác bật cười khúc khích.
Happy làm lơ câu hỏi của Peter và nói, "Chuẩn bị đi, Nick Fury sắp gọi cháu đấy."
Tony ngừng cười và nói, "Sao Fury lại gọi cho cháu?"
Peter tròn mắt. "Cháu không biết!"
"Nick Fury sắp gọi cháu ư?" "Ừ." "Tại sao?" Peter hoài nghi hỏi.
"Chính xác. Tại sao?" Tony nhăn mày.
"Sao Fury lại liên lạc với một đứa trẻ chứ?" Steve nói.
Peter bĩu môi khi bị gọi là đứa trẻ.
"Tại sao à? Vì ông ấy hay làm việc với siêu anh hùng. Cháu là một siêu anh hùng mà. Ông ta chỉ gọi cho các siêu anh hùng thôi." "Chà, ý cháu là, nếu đó là một việc thật sự quan trọng, ông ấy chắc chắn sẽ gọi cho người khác. Không phải cháu."
"Cháu là một siêu anh hùng tuyệt vời đấy nhóc con." Tony nói. "Nhưng ông ta không nên gọi cho cháu."
Điện thoại của Peter trong cái túi rung lên. "Rõ ràng là không rồi." Peter móc điện thoại ra. "Không có tên người gọi. Là ông ta đấy." Happy nói.
Tony gầm gừ. "Cứ cúp máy đi."
Peter nói cậu không muốn trò chuyện với Nick Fury, trong khi Happy bảo cậu nên nghe điện thoại đi. Peter hỏi tại sao, và Happy nói, "Vì nếu cháu không nói chuyện với ông ta thì chú phải nghe máy, và chú không muốn trò chuyện với ông ta."
"Ai muốn chứ?" Tony bảo.
"Sao chú không muốn nói chuyện với ông ấy?" Peter hỏi.
"Bởi vì chú sợ... chứ nghe máy đi." Happy nói.
Mọi người nhe răng cười.
Peter cầm điện thoại lên và từ chối cuộc gọi.
Tất cả phá ra cười sằng sặc.
"Nhóc con, chú quá tự hào." Tony nói, chùi nước mắt trên mặt, vẫn đang cười nắc nẻ. Peter cười nhẹ.
"Thằng bé y hệt anh." Natasha hứng thú bảo Tony.
"Cháu cho Nick Fury vào hộp thư thoại ư?" Happy không thể nào tin nỗi.
"Ừ, nó đã làm vậy đấy," Tony tự hào nói.
"Vâng." "Cháu không được phép đưa Nick Fury vào hộp thư thoại!"
"Nó mới làm rồi!" Clint phá ra cười.
Peter giả vờ như có ai đang gọi và nói, "Chú có nghe thấy không? Họ đang gọi cháu đấy. Cháu phải đi đây." và lùi lại đằng sau.
Họ nhếch mép khi thấy Peter nói dối để lẻn ra ngoài.
"Cháu phải nói chuyện với ông ấy. Cháu không được làm lơ Nick Fury!" Happy nói.
"Cháu sẽ gọi lại. Cháu hứa. Cháu sẽ gọi lại cho ông ấy. Cháu hứa mà." Những cái chân nhện của Peter mở tấm màn ra.
"Tôi làm vậy suốt." Tony khoái trá cười.
Peter hứa cậu sẽ gọi lại cho ông ta, rời khỏi phòng và lẩm bẩm, "Sau chuyến đi."
"Tốt, đừng để Fury phá hoại chuyến đi của cháu." Steve nói.
Peter đeo mặt nạ lại và nhảy lên sân khấu. "Chào."
Bên trong, Happy nhận được một cuộc gọi. "A lô? Chào- không, không, thằng bé không có lơ anh."
Mọi người bật cười khi thấy Happy nói dối Fury.
Trên sân khấu, các phóng viên bao vây Peter, hỏi cậu một đống câu hỏi.
Tất cả nhăn mặt khi thấy phóng viên bao vây Peter.
"Được rồi, từng câu hỏi một thôi." Peter nói, chỉ một người phụ nữ. "Giờ anh đang làm lãnh đạo của Avengers đúng không?" Cô hỏi.
"Chắc chắn là không." Tony bảo. "Lãnh đạo Avengers chắc chắn phải là Sam hoặc Rhodey. Hoặc là cả hai cùng làm lãnh đạo."
"À không, tôi không phải." Peter chỉ một người phụ nữ khác, cô ta hỏi, "Nếu người ngoài hành tinh trở lại, anh định làm gì?"
Mọi người méo mặt.
"Đương nhiên rồi, sau cú Blip, người ta sẽ lo lắng về điều đó." Clint nói.
Peter nhìn quanh và hỏi, "Có ai có câu hỏi nào bình dân hơn một chút không?"
"Tội nghiệp thằng bé." Scott lầm bầm.
Tony nhìn Peter. "Và bây giờ, cháu lại muốn trở thành Spider Man hàng xóm thân thiện?"
"Cháu đã chết và trở về sau năm năm, và chú thì-" Peter hít một hơi vào, "Nên vâng, có lẽ, giờ cháu chỉ nên ở mức đó thôi."
Tony hơi rùng mình khi nghe nhắc đến cái chết của mình.
Mọi phóng viên lại bắt đầu tấn công bằng một loạt câu hỏi cùng lúc. Một người đàn ông nói, "Sean Wilford, từ tờ Queens Tribune. Cảm giác khi được thay thế cho Tony Stark như thế nào? Trọng trách lớn lao lắm phải không?"
Tất cả nhăn mặt.
"Cháu không cần phải là người thay thế cho chú." Tony nhẹ nhàng nói. "Cháu chỉ cần đi theo con đường của riêng mình thôi."
Câu hỏi của anh ta vang vọng trong tâm trí của Peter. Peter bắt đầu hoảng loạn và nói, "Tôi sẽ... ừm- tôi phải đi đây. Cảm ơn tất cả vì đã đến." Peter nhảy ra khỏi nơi đó và đu lên mái nhà.
Peter tháo mặt nạ và thở dài một hơi. Điện thoại trong túi của cậu lại tiếp tục rung lên, cậu lấy nó ra nhưng lại từ chối cuộc gọi.
Tony cau mày. "Fury nên ngừng gọi cho cháu đi."
Peter quay sang thì nhìn thấy một bức tranh bích họa Iron Man.
Tony và Peter đờ người, còn những người khác thì thương xót nhìn Peter.
Strange quay mặt đi. Anh như đang đắm chìm trong tội lỗi. Đó là lỗi của anh - anh đã cố tình đưa Tony đến chỗ chết mặc dù gã đã có gia đình, và giờ đây Peter đang khóc thương cho gã.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro