Chương 3: xác định thân phận


Giang Trừng vẻ mặt lúc này thực sự rất đáng sợ a, hắn liếc nhìn Ngụy Anh phía sau Lam Vọng cơ, Tử điện xuất hiện, ' vút' 'chát' một cái đánh vào kẻ đang có ý định đào tẩu.

"Á" Tiếng Ngụy Vô Tiện kêu thất thanh.

Bởi vì lỡ miệng spoil một vài điều không nên nói trước mặt Giang Trừng nên Ngụy Vô Tiện đang chuẩn bị chốn, chỉ là chưa bước được vài bước thì đã bị tử điện rất không lể tình đánh chát lên lưng kiến y ngã nhà xuống đất. Cây sáo Trần Tình cũng vì thế mà văng ra khỏi áo Vô Tiện.

"Trần Tình." Ngụy Anh đang lấp sau Lam Trạm ngó đầu ra nhìn lập tức kinh ngạc. Lật tay một cái, Trần Tình lập tức bay vào tay cậu ta.

Ngụy Vô Tiện đang suýt xoa vì bị tử điện đánh, thấy vậy lập tức nhảy dựng lên: "Ngươi làm gì? Mau trả lại cho ta."

Ngụy Vô Tiện vừa nói xong thì giật mình nhìn về phía Giang Trừng. Giang Trừng nhưng không nói gì, hắn chỉ nhăn mày nhìn về phía Trần Tình trong tay Ngụy Anh.

"Thật là Trần Tình." Ngụy Anh cầm cây sáo đen trên tay, khẳng định nói. Tay khác lại rút một cây sao khác bên hông ra.

"Có đến hai Trần Tình. Chuyện này...." Giang Trừng và Lam Vong Cơ cũng vô cùng ngạc nhiên.

"Ngươi.... Ngươi.... Ngươi sao cũng có Trần Tình? Chuyện này là sao a?" Ngụy Vô Tiện nhìn hai cây sáo trên tay Ngụy Anh thì hoang mang. Trần Tình là vũ khí sau khi tu ma đạo của y, chính vì vậy nó có liên kết rất chặt chẽ với y. Nếu có người làm giả Trần Tình, y sẽ phát hiện ra ngay. Nhưng mà hai cây sáo trước mặt này, y đều cảm nhận được mối liên kết của chúng với mình. Có lẽ Ngụy Anh cũng vì vậy mới nhận định chắc chắn Trần Tình của Ngụy Vô Tiện là thật.

"Thật sự không phải ngươi dở trò? "Giang Trừng nhíu mày nhìn Ngụy Anh

"Ta thật sự không có." Ngụy Anh đáp

Lam Trạm có chút đăm chiêu, anh nhìn hay cây Trần Tình trước mặt lại nhìn Ngụy Anh bên cạnh mình và Ngụy Vô Tiện bên kia.

" Chuyện này có một khả năng...." Lam Trạm nhìn Ngụy Vô Tiện nói: "Cậu thật sự là Ngụy Anh?"

"Đúng vậy. Lam Trạm, ngươi hỏi gì kì vậy?"

"Hiện tại là năm thứ 16 sau cuộc chiến Loạn Táng Cương. Cậu là Ngụy Anh của thời gian nào?"

"Có ý gì vậy?" Ngụy Anh nghe câu hỏi của Lam Trạm mà không hiểu ra sao. Tuy nhiên Lam trạm không trả lời mà chỉ lắc lắc đầu ý bảo sẽ giải thích sau.

"16...16 năm? Đã 16 năm trôi qua rồi? Ta rõ ràng,.... rõ ràng....." vừa mới trải qua trận chiến đó thôi a. Ngụy Vô Tiện rất ngạc nhiên, nhưng mà bỗng nghĩ lại, sau khi bị sét đánh, có một khoảng thời gian y cứ mơ mơ màng màng, có lẽ khi đó thời gian đã trôi qua mà y không cảm nhận được.

"Rõ ràng thế nào?"

"Không có gì." Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu: " Trong trận vây quét đó, sau khi Giang Trừng giúp ta đỡ kiếm mà chết, ta bị thiên lôi đánh trúng sau đó khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong rừng cây bên kia. 16 năm, ta không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng với ta nó giống như một cái chớp mắt vậy."

"Cái gì, Giang Trừng đỡ kiếm giúp ngươi mà chết?" Ngụy Anh biểu cảm như gặp quỷ, khóe miệng giật giật thể hiện bản thân không thể tin tưởng.

Giang Trừng nghe vậy lông mày nhíu lại.

"Ủa, mà không đúng. Không giống." Ngụy Anh bỗng giật mình, lắc lắc đầu. "16 năm trước ta bị tứ đại gia tộc dẫn quân vây quét tại Loạn Táng Cương, Giang Trừng không chết, ta ngã xuống vách núi Lạn Táng Cương, bị vạn quỷ hồn cắn xé mà chết. Sau đó 3 năm trước ta được chủ nhân cơ thể này hiến tế sống lại......"

"Ân. Nếu Ngụy Anh này là thật thì ta nghĩ đến một khả năng." Lam Trạm nói

Cả 3 người nhìn về phía Lam Trạm.

" Thế giới song song. Các ngươi đã nghe qua chưa? Người tu tiên chúng ta đều biết 3 ngàn đại thế giới, 3 ngàn tiểu thế giới, bên ngoài thế giới này của chúng ta còn rất các thế giới khác. Ta đã từng đọc một cuốn thư cổ, thế giới song song, ở một không gian khác có một thế giới gần như giống hệt với thế giới của chúng ta, mọi chuyện xảy ra cũng gần như giống hệt nhau....."

"Lam Trạm, ý ngươi là, có lẽ Ngụy Vô Tiện này là người của thế giới song song?" Ngụy Anh khó tin nói

"Ân, đây là suy đoán của ta." Lam Trạm gật gật đầu.

Ngụy Vô Tiện nghe mà ngớ người, y vẫn chưa kịp hiểu là đang có chuyện gì. Giang Trừng và Lam Trạm đều nghi ngờ y, người trước mặt này nói cậu ta mới là Ngụy Vô Tiện, cậu ta cũng có Trần Tình, chắc chắn không phải giả. Ngụy Vô Tiện bỗng nhưng nghĩ đến một chuyện, Giang Trừng vẫn còn sống, nhưng rõ ràng lúc đó Giang Trừng đã chết, chết trên tay y. Mà y cũng đã chết, tại sao lại có thể xuất hiện ở đây. Nếu Ngụy Vô Tiện kia là được hiến tế sống lại, vậy y thì sao? Không lẽ thật sự như Lam Trạm nói, đây không phải thế giới của y.

Ngụy Anh nhìn chính mình đang có vẻ rất hoang mang, thì cười hì hì nói: "Chậc, còn có thể gặp lại gương mặt đẹp trai của mình, nói chuyện với chính mình cũng thú vị lắm chứ. Nè ngươi có muốn cùng ta trở về Cô Tô không?"

Ngụy Vô Tiện đang hoang mang buồn bực nghe vậy lập tức đáp: "Không. Cô Tô Lam thị Gia Quy 3000, ta không muốn bức bối chết."

"Không cần, ta chỉ cần Ngụy Anh ngươi là đủ rồi." Lam Tram cùng lúc nói.

"Haha." Ngụy Anh nghe vậy bật cười.

Bông lúc này tiếng chó sủa vang lên, theo đó thân ảnh một chú chó từ xa chạy lại.

"Á , chó chó, Lam Trạm/ Giang Trừng. Cứu ta." Cùng lúc, cả Ngụy Anh và Ngụy Vô Tiện hoảng loạn nhảy bổ lên người Lam Trạm và Giang Trừng.

"Ta ở đây, đừng sợ." Lam Trạm trấn an người trên lưng.

Trái ngược với Lam Trạm, Giang Trừng bị Ngụy Vô Tiện nhảy lên người thì nhíu mày tức giận, hắn muốn đem người quăng xuống nhưng bỗng cảm nhận được người trên lưng đang run rẩy. "Nếu ngươi sợ chó như vậy từ nay về sau ta sẽ giúp ngươi đuổi chúng đi." Giang Trừng bỗng nhiên nhớ tới những lời hứa khi xưa của mình với Ngụy Vô Tiện. Khi đó cả hai vẫn còn nhỏ, lần ấy Ngụy Vô Tiện bị chó đuổi sợ đến run rẩy không ngừng, chính hắn đã nói sẽ bảo vệ y.

.....

"Tiên tử, đừng chạy loạn." Tiếng thiếu niên trong trẻo vang lên, sau đó một thiếu lên y phục vàng, mặt mày xinh đẹp xuất hiện.

"Cữu cữu. Thì ra cưu cữu ở đây." Thiếu niên nhìn thấy nam nhân áo tím liền vui vẻ chạy lại.

"Đây là....?" Nhìn người trên lưng cữu cữu nhà mình.

"Lăng nhi, ngươi đến đây làm gì?" Giang Trừng không trả lời mà lạnh giọng hỏi.

"Không phải nghe nói cữu cữu dẫn người đến đây săn đêm sao. Con cũng muốn săn đêm nữa."

"Hồ nháo"

"Giang Trừng/Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện và Ngụy Anh nhìn con chó đang ngồi ngay dưới chân thì run run.

"Người đem Tiên Tử đi trước đi." Giang Trừng liếc thằng cháu mình.

"Nhưng....." Kim Lăng bực bội, trừng mắt nhìn Ngụy Anh phía sau Hàm Quang Quân, lần nào cũng vậy tuy nhiên Kim Lăng vẫn thi lễ rồi hậm hực dắt Tiên Tử rời đi.

"Được rồi, chó đi rồi." Lam Trạm nhẹ nhàng nói với Ngụy Anh. Trái ngược, Giang Trừng không nói không rằng túm người ném xuống.

"Ui nha, Giang Trừng, ngươi thô lỗ quá đấy." Ngụy Vô Tiện sờ sờ mông bị dập của mình, ủy khuất lên án.

Giang Trừng hừ một tiếng, chắp tay với Lam Trạm rồi không nói không rằng quay người rời đi. Ngụy Vô Tiện thấy vậy vội vàng đứng dậy đuổi theo.

"Giang Trừng, ngươi đi đâu vậy? Đợi ta với."

"Đừng đi theo ta."

Ngụy Vô Tiện vội vàng túm lấy tay áo Giang Trừng: "Giang Trừng, ta không có chỗ để đi, cầu bao nuôi mà."

Giang Trừng bị túm thì dừng lại, trừng mắt nhìn kẻ to gan kia.

"Giang Trừng, Giang tông chủ, Giang ca ca." Ngụy Vô Tiện vẻ mặt đáng thương, cầu bao nuôi, hứa sẽ ngoan.

Giang Trừng hất tay Ngụy Vô tiện ra, quay người tiếp tục rời đi. Ngụy Vô Tiện nhìn tay mình bị hất ra, há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ im lặng cúi đầu.

"Hừ. Nếu ngươi dám gây chuyện thì đừng tránh ta không nói trước." Giang Trừng lạnh lùng nói, tử điện trong tay cũng xèn xẹt xuất hiện, để lại trên đất một vết hằn cùng vết cỏ cháy xem.

Ngụy Vô Tiện nghe vậy ngẩng đầu sau đó vui vẻ chạy lại: "Ân, đảm bảo sẽ không. Giang Trừng, ta biết ngươi tốt nhất mà."

Bên kia, Ngụy Anh sau khi nhìn hai người kia rời đi cũng túm lấy cánh tay Lam Trạm, cười hì hì nói: "Chúng ta cũng đi thôi." Sau đó cả hai theo hướng ngược lại mà rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro