Chương 63
Giang Trừng đứng dưới tàng cây bên ngoài chờ đợi kết quả, một lúc sau, Nguyên Lâm đi tới bẩm báo:
-"chủ nhân, đã xong."
-"Thiêu cả đi, Giúp bọn họ tìm một chỗ tốt an táng."
-"Dạ."
Nguyên Lâm gật đầu.
...........
-"Ngươi còn chưa đi?"
-"Ta còn có việc muốn bầm báo."
-"Chuyện gì?"
-"Là chuyện...."
-"Vãn Ngâm....cẩn thận..."
Lam Hi Thần không biết vì sao lại tới đây từ xa đã hô lên.
Chỉ thấy Nguyên Lâm vẻ mặt oán độc yên lặng rút dao găm trong tay áo, bất ngờ vung về phía Giang Trừng......
Lam Hi Thần còn chưa kịp kinh hoảng, thì đã thấy máu tươi văng ba thước, Tam Độc không biết từ lúc nào rời vỏ cắm sâu vào ngực Nguyên Lâm, sau đó không chút lưu tình rút ra....
Giang Trừng lấy tay lau đi vết máu trên kiếm, nhàn nhạt nói:
-"Ngươi thực sự nghĩ ta không biết gì? Nguyên Lâm, ta quá thất vọng về ngươi."
Nguyên Lâm cả người ngã gục xuống, trước khi chết vẫn không nói được câu gì.
Lam Hi Thần vội vã chạy tới, trước mặt y chính là cảnh Giang Trừng một thân tử y nhuốm máu đang chậm rãi bước đi, ánh trăng mập mờ soi nửa khuôn mặt hắn, hiện rõ vẻ âm tàn cùng cô độc từ trong tâm khảm.
Giang Trừng thấy y tới cũng không nói gì, chỉ tiếp tục bước, rồi bất ngờ đổ cả người về phía trước.
Lam Hi Thần vội đỡ lấy hắn, đem người ôm vào trong ngực, thầm thì khẽ nhủ:
-"Vãn Ngâm, mọi chuyện đều ổn cả rồi...đừng lo...còn có ta cùng ngươi Vãn Ngâm à..."
Giang Trừng tựa đầu lên vai y, cổ họng khô khốc khàn đặc, hồi lâu sau mới hỏi:
-"Ta không xứng sao?..."
-"Ân?"
Lam Hi Thần không hiểu gì.
-"...Ta không xứng làm gia chủ sao? Ta không xứng làm con của cha nương ta sao? Ta rõ ràng...chỉ muốn...."
Giang Trừng cả cơ thể đều run lên, khó khăn hỏi, giọng mệt mỏi cùng bất lực vạn phần.
-"............chỉ muốn bảo vệ hắn, chỉ còn hắn ở cạnh ta, tất cả những người khác đều đã bỏ ta lại...chỉ còn một mình hắn...vì sao...vì sao không ai cho ta bảo vệ hắn...ta rõ ràng...là bị bức tới nước này...vì sao các người....các người đều nói ta không xứng?....."
................
-"....Ta muốn ở cạnh người mình thích là sai sao? Vì sao các người đều nói ta ghê tởm như vậy...."
...........
-"Ta....rốt cuộc đã làm gì sai chứ?"
.................................
-"Vãn Ngâm....ngươi không sai...người sai, là bọn họ, không phải ngươi."
Lam Hi Thần nâng cầm hắn hôn lên, đau lòng nói.
Giang Trừng khép nhẹ mi mắt, bất động thân thể, run rẩy thừa nhận ôn nhu cùng luyến tiếc của đối phương.
-"Lam Hoán...ta thích ngươi..."
Cho nên...
-"Đừng bỏ ta một mình...được không?"
Cho dù...
-"Ta biết ngươi dấu diếm rất nhiều chuyện..."
Nhưng mà
-"Ta mặc kệ, những cái đó ta đều không quan tâm, chỉ cần ngươi không phản bội ta....không bỏ lại ta...ta đều không quản ngươi làm gì...."
Ngươi cho ta ôn nhu nhiều như vậy, làm ta không còn quen với cô độc....
Nếu ngươi lai đạp ta trở về đó...ta thực không biết mình sẽ làm ra chuyện gì....
.............
-"Ta hứa với ngươi, sẽ không bỏ lại ngươi, sẽ ở cạnh ngươi cả đời, cho đến khi ta biến mất khỏi cõi đời này, được không...?"
Lam Hi Thần thầm thì vào tai hắn.
Giang Trừng mệt mỏi tựa vào vai y:
-"Được, với điều kiện ta chết trước ngươi..."
Lam Hi Thần nhíu mày, trầm ngâm một hồi.....
-"Áo ngươi bẩn rồi, thay ra đi, dùng tạm cái này."
Lam Hi Thần ôn nhu nói, sau liền cởi ngoại bào, Giang Trừng lặng yên không động, mặc cho y lấy đi áo ngoài của mình, sau đó khoác áo bào tráng như tuyết của y vào, còn chiếc áo đã vấy đầy máu kia thì bị ném đi chỗ nào không biết.
Hai người song song trở về nhà, cả một đoạn đường dài không ai nói một câu, chỉ lẳng lặng tay trong tay cảm thụ hơi ấm của đối phương.
........................................
Hai người vừa trở về Liên Hoa Ổ, đã bắt gặp Lam Vong Cơ tay ôm hai bầu rượu đang đứng ngồi không yên trong phòng, mà Ngụy Vô Tiện trước giờ luôn dính lấy y lại không thấy tăm hơi đâu.
Giang Trừng cảm thấy khó tin hỏi:
-"Ngụy Anh đâu? Hắn không ở cùng ngươi?"
-"Hắn....tới Thương sơn...không nói cho ta biết."
Lam Vong Cơ tủi thân nói.
-"Vậy ngươi còn không đi tìm hắn mà tới đây làm gì?"
Giang Trừng tức giận gầm.
-"Thanh di nói ta không cần gấp, còn có, bảo ta tới nơi này tìm hai ngươi."
Lam Vong Cơ xách rượu đứng dậy, mặc cho hai ngươi kia còn đang không hiểu gì nhìn y, cấp tốc lôi cả hai tới Thương sơn.
Đó là nơi Ngụy Anh sống năm xưa, hắn trở về đó làm gì, không cần nói cũng biết....
.......................................
Mà lúc này....
Ngụy Vô Tiện một tay cầm Tùy Tiện đã lâu không rời vỏ, bên hông đeo Trần Tình, tiêu sái đứng trên một mỏm đá cao, nhìn xuống đám hắc y nhân đang bao vây mình kia.
-"Tiểu thiếu chủ, biệt lai vô dạng."
Kẻ bịt mặt cầm đầu tiến lên nói.
-"Dương Liêu a, ngươi gọi thân thiết thế, ta thực sự không dám nhận đâu...."
Ngụy Vô Tiện nhìn hắn cười trào phúng, trong mắt chính là hận ý mười phần.
-"Ta tốt xấu gì cũng là cữu tử của ngươi, gọi như vậy không hay cho lắm thì phải."
Dương Liêu lắc đầu cười.
Ngụy Vô Tiện tùy ý ngồi xổm xuống, chống má nói.
-"Ngươi căn bản không xứng với cái chức cữu tử kia, bất quá phải công nhận, mạng ngươi đúng là rất dai, năm xưa nổ lớn như vậy vẫn có thể sống tới bây giờ, ta bái phục a bái phục..."
-"Tiểu thiếu chủ quá khen... không phải ngươi cũng còn sống sao?"
Ngụy Vô Tiện còn đang định mở miệng khinh bỉ hắn thêm vài câu, thì từ trên cao đã vọng xuống tiếng nói.
-"Nó đương nhiên là còn sống, ngươi còn chưa chết, chúng ta làm sao dám chết trước a..."
Dương Quân vẫn là bộ dáng cũ nhảy xuống cạnh Ngụy Vô Tiện, độc miệng cướp lời.
Ngụy Vô Tiện chọc chọc hắn.
-"Ngươi tới muộn vậy? Ta đi bộ còn tới trước ngươi đó a..."
Dương Quân lườm hắn:
-"Vớ vẩn, ngươi mà đi bộ thì ta bò chắc, thuật truyền tống để làm gì? Làm cảnh hả?"
Ngụy Vô Tiện bị lật tẩy chỉ có thể le lưỡi cười trừ:
-"Ân, làm cảnh a..."
-"Vớ vẩn.."
Dương Quân gõ đầu hắn...
Dương Liêu nhìn hai chất cữu đùa tới bất diệc nhạc hồ mà bỏ quên người thứ ba là hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
-"Quân huynh như thế nào cũng tới vậy?"
-"Cút, còn dám gọi buồn nôn như vậy nữa lão tử cắt lưỡi ngươi, đám phản bội chết dẫm, ta khinh."
Dương Quân hung dữ trừng hắn.
Ngụy Vô Tiện cũng đứng dậy, thu lại ý cười trên môi, biểu cảm lúc này chỉ còn lại lạnh lùng cùng vô tình:
-"Ta nghĩ nói nhảm nhiều vậy đủ rồi, ngươi quay lại đây làm gì? Hay là vẫn lưu luyến di thể của cha ta?"
-"Thiếu chủ nghĩ nhiều rồi, ta là phụng mệnh chủ tử tới thỉnh ngài đến làm khách vài ngày, không biết ý thiếu chủ ra sao?"
Dương Liêu chắp tay nói.
-"Để đầu ngươi lại đây, ta có thể sẽ suy xét."
Ngụy Vô Tiện thản nhiên buông một câu lạnh băng.
-"Có thể."
Dương Liêu thế nhưng lại gật đầu.
-"Vậy nộp mạng đi."
Ngụy Vô Tiện cùng Dương Quân đồng loạt lao tới, không chút lưu tình vung kiếm, thẳng tay chém giết.
.......................
Dương Quân xử lý hết đám lâu la bên ngoài, còn Ngụy Anh lại đấu với Dương Liêu ở trung tâm vòng chiến.
Nếu như Ngụy Vô Tiện vẫn còn ở trong thân xác cũ, vậy Dương Liêu dù có làm cách nào cũng không đánh bại được hắn, nhưng giờ Ngụy Vô Tiện đang sử dụng cơ thể của Mạc Huyền Vũ, một kẻ tu vi phế đến không thể phế hơn, vì vậy nên trực tiếp đối chiến có phần khó khăn, bất quá hắn vẫn là một mảnh bình thản như đang chiếm ưu thế, làm Dương Liêu có điểm khó hiểu.
-"Tiểu thiếu chủ giữ bình tĩnh thật tốt..."
Dương Liêu kề kiếm sát cổ hắn, cười nói.
Dương Quân thấy thế liền cuống lên, nhất thời bị chém thương vài chỗ, Ngụy Vô Tiện phẩy phẩy tay với hắn, ý nói ta có thể lo, Dương Quân lúc này mới bình tĩnh lại, vững vàng vung kiếm nới rộng vòng vây.
-"Giờ không biết có thể mời ngươi đi hay chưa?"
-"Ta nói rồi không phải sao? Để đầu ngươi lại ta sẽ xem xét."
Ngụy Vô Tiện vẫn là bộ dáng thiếu đánh nói.
-"Ngươi nghĩ hiện tại cần sao?"
Dương Liêu nghiêng đầu cười.
-"Cần a, đừng nói ngươi tưởng ta chỉ có như vậy...."
Ngụy Vô Tiện cười, rồi bất chợt ngả người về sau, vung tay về phía Dương Liêu.
Hắn phản ứng không kịp, chỉ có thể vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị một kích kia sượt qua má.
-"Linh lực? Ngươi sao có thể?"
-"Không có gì là không thể a.."
Ngụy Vô Tiện cười cười, tích tụ linh lực cực đại trong lòng bàn tay, Tùy Tiện ánh lên sắc lam quang rực rỡ, lao vút về phía trước.
Trần Tình xuất trận, lệ quỷ kêu gào, u linh tứ phía nổi lên, lao như tên bắn gia nhập vòng chiến.
Dương Quân cũng bị một màn này làm cho kinh hãi, bất chợt nhớ tới điều gì, mí mắt liền giật kịch liệt.
Cục diện thoáng chốc đảo chiều.
..............................
Mà bên đám người Lam Hi Thần lúc này....
Lam Vong Cơ đang ngự kiếm trên cao bỗng nhiên mất đi linh lực mà rớt thẳng xuống, dọa hai người kia xanh mặt một phen, cũng may Lam Hi Thần phản ứng nhanh đỡ được người, bằng không....
Không biết dung nhan của Lam nhị song bích sẽ bị hủy thành cái dạng gì....
Lam Hi Thần lo lẳng hỏi Lam Vong Cơ bỗng nhiên trở nên yếu đúi lạ thường:
-" Đệ bị sao vậy? Sao tự nhiên lại...."
-"Ngụy Anh...hắn gặp nguy..."
Lam Vong Cơ lo lắng nói một câu không đầu không đuôi.
Lam Hi Thần cùng Giang Trừng không hiểu ra sao, bất quá nghe y nói vậy thì nhíu mày, vội vã tăng tốc tiến tới Thương sơn
........................................
Lúc bọn họ tới nới, thì đập vào mắt chính là cảnh tượng vô cùng thảm khốc.
Một đám quỷ thi bỏ ngổn ngang gặm xác chết, máu chảy thành sông, một hắc y nhân mang mặt nạ bạc thì đứng trên gò đá hơi nhô lên, tựa hồ ghét bỏ dẫm phải vũng máu dưới chân, mà mắt thì luôn hướng về một phía, lo lắng không thôi.
Người mà hắn nhìn, chính là Ngụy Vô Tiện tay cầm Tùy Tiện, toàn thân vấy đầy máu, lưỡi kiếm xuyên qua vai một kẻ không rõ danh tính, con ngươi hôi sắc thường ngày giờ đã hóa đỏ, bờ vai có chút run rẩy, tay cầm kiếm đã lộ rõ gân xanh, như đang phải cố gắng khống chế bản thân không làm ra chuyện điên rồ.
Lam Vong Cơ vừa được Lam Hi Thần thả xuống đất đã vội lao qua, bất chấp dưới chân có bao nhiêu kinh tởm, nhưng lại bị hắc y nhân phát hiện ra mà ngăn lại.
Lam Vong Cơ nhíu mày nhìn hắn:
-"Cút."
Ngụy Anh đang muốn cuồng hóa mà tên này còn dám ngăn y, muốn chết sao?
-"Đây là việc riêng của nó, ngươi can thiệp chỉ làm nó khó xử hơn thôi."
Dương Quân mặt không đổi sắc nói.
Tuy rằng hắn cũng rất lo cho Ngụy Anh, nhưng lo thì sao, hận của hắn, cũng chỉ có hắn mới tiêu được.
-"Ngươi là..."
Giang Trừng cùng Lam Hi Thần lúc này mới đi tới, nhướng mày hỏi.
-"Ta là Dương Quân, các ngươi hẳn là đã nghe về ta."
-"À...vậy bên kia là...Dương Liêu."
Giang Trừng à một tiếng, con ngươi hơi tối lại, lạnh giọng nói.
-"Không sai. Các người hiện tại đừng tiến tới gần. Còn có ngươi, đã dám cho nó mượn linh lực thì đừng có mà nghịch dại, cẩn thận hối hận."
Dương Quân gật đầu, trừng Lam Vong Cơ.
-"Mượn linh lực?"
Lam Hi Thần kinh hãi nhìn sang y.
Lam Vong Cơ thản nhiên gật đầu một cái.
-"Sao lại có thể mượn linh lực a? Hơn nữa còn là khoảng cách xa như vậy?"
-"Thể chất đặc biệt."
Lam Vong Cơ tích tự như kim giải thích, sau đó yên lặng không nói gì nữa, lo lo lắng lắng đứng tại đó nhìn qua phía Ngụy Vô Tiện.
...................
-"Giờ đã có thể cho ta biết tại sao rồi chứ?"
-"Chỉ cần thiếu chủ đồng ý tới."
Dương Liêu nhàn nhạt cười, lưỡi kiếm trên vai lập tức găm sâu thêm một phần.
-"Như ngươi nói, giờ ngươi có quyền lựa chọn sao?"
Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu nhìn hắn.
-"Hẳn là...có. Ta...cũng có thể không nói mà..."
-"Cũng tốt. Dù sao, câu này ta chỉ hỏi giúp cha ta mà thôi. Giờ, ngươi hẳn là biết ta muốn làm gì?"
Ngụy Vô Tiện nở nụ cười, lạnh tới thấu xương tủy, nếu để hình dung bộ dạng của hắn lúc này, thì phải là một con quỷ vừa bò từ dưới địa ngục lên...
Dương Liêu nhìn một màn này, trong lòng có chút rét run, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười nhạt.
-"Giờ ta mới phát hiện, tiểu thiếu chủ thực sự cũng có mặt này... xem như tâm nguyện của ta...cũng hoàn thành...."
-"Ngươi muốn nói ta rất giống ngươi? Cũng đúng, chúng ta dù sao cũng từng là...đồng tộc mà, nhỉ?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu cười, tay cầm một viên tròn nhỏ màu xám đen ném vào vết thương đang lộ khớp xương của Dương Liêu.
...........
Lam Hi Thần nhìn từ đầu tới cuối vẫn không nhận ra đó là cái gì, trong khi Dương Quân thì mở to mắt kinh hãi..
-"Quỷ thần hoa? Sao nó lại có..."
-"Quỷ thần hoa? Là gì?"
Giang Trừng không hiểu gì nhìn hắn.
Bất quá Dương Quân còn chưa kịp trả lời, thì mọi người đã rất nhanh thấy được công dụng của nó.
Ngụy Vô Tiện thu lại thần sắc trên mặt, tụ linh lực nơi tay xiết mạnh một cái, một tiếng nổ lách tách vang lên, một hạt mầm màu xám mọc lên từ đống huyết nhục mơ hồ, mang theo hắc hỏa lớn lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, vừa ăn sâu vào trong cơ thể Dương Liêu vừa thiêu cháy da thịt của hắn, mấy căn rễ đen nhánh thích thú hút lấy máu hắn, chẳng mấy chốc đã vươn cao tới ngang đầu người.
Dương Liêu cho dù đã được huấn luyện chịu đau cực hảo, với loại đối đãi này cũng không chịu nổi mà gào thét thành tiếng.
Ngụy Vô Tiện càng xiết chặt nắm tay thì cái cây lớn càng nhanh, đồng thời miệng hắn cũng bắt đầu gỉ máu, vị tanh ngọt từ từ dâng lên trong cổ họng khiến hắn phải nhíu mày, nhưng vẫn không có ý định dừng lại.
Dương Quân cùng Lam Hi Thần với Giang Trừng vội vã muốn tiến lên ngăn, nhưng lại bị Lam Vong Cơ cản lại, lắc đầu một cái rất nhẹ.
Giang Trừng tức giận quát:
-"Ngươi điên rồi hả? Ngươi không thấy hắn đang làm gì sao?"
Nếu còn tiếp tục, chỉ e Ngụy Vô Tiện lại lâm vào cảnh mất lý trí như năm đó, Giang Trừng hắn tuyệt đối không muốn thấy lại lần nữa....
Lam Vong Cơ hai mắt đã phiếm chút tơ máu, vẫn cố giữ bản thân bình tĩnh:
-"Sinh hồn của hắn...không vỡ."
-"Ngươi nói.....cái gì?"
Dương Quân ngây người.
-"Sinh hồn không vỡ...không vỡ sao?"
Giang Trừng cũng ngẩn ra...
Lam Hi Thần sắc mặt đã chậm rãi chuyển trắng.
Lam Vong Cơ ân nhẹ một tiếng, sau đó không quản bọn họ nữa mà tiếp tục nhìn theo Ngụy Anh.
Sinh hồn không vỡ, nợ về đúng chủ....
Năm xưa Dương Liêu đã khiến Ngụy Anh trải qua chuyện gì, giờ....
Hắn có quyền trả lại kẻ kia đúng như thế, không hơn không kém....
......................................
Ngụy Vô Tiện giác quan đã sớm không còn linh hoạt, tuy rằng mượn linh lực của Lam Vong Cơ nhưng trận đấu vừa rồi vẫn là có điểm quá sức, hiện giờ lại đang dùng máu của bản thân thôi động Quỷ thần hoa, hai tai đã ù lên, không còn nghe rõ cái gì nữa, vì vậy nên vẫn chưa phát hiện ra mấy người ở bên kia cùng Dương Quân.
Hơn nữa, giờ hắn chỉ còn tâm trạng nhìn Dương Liêu, trên mặt không có lấy một tia thỏa mãn hay hưng phấn, mà chỉ là khổ sở cùng phẫn hận cực điểm.
Trong màn đêm tối mịt, tiếng quạ đen rỉa xác đan xen tiếng kêu gào đau đớn của một người, khiến cả vùng núi Thương Sơn hoang vu tiêu điều nay càng thêm âm u rợn gáy...
Tiếng gió thê lương thổi tung mái tóc đen dài của thiếu niên đang đứng trên đống thây người nhìn loài hoa của quỷ sinh sôi phát triển, ánh lửa đen mờ nhạt soi rõ phần nào bóng lưng cô độc cùng tịch mịch, giống như chỉ có một mình hắn, từ đầu đến cuối vẫn luôn là như thế, giống như....hắn đã hoàn toàn tách khỏi thế giới này, ở lại một nơi địa ngục trần gian, vĩnh viễn chỉ có thống khổ, oán hận cùng bi thương......
Lam Vong Cơ từ xa thu được cảnh ấy chỉ muốn một bước tới cạnh hắn, ôm chặt hắn, để xóa đi cái lạnh lẽo cô đơn kia, đem hắn trở về thế giới bình thường....
Hoặc cùng hắn ở lại chốn địa ngục ấy...
..........................
Dương Liêu cuối cùng bị hút khô mà chết, máu thịt tứ tán, Ngụy Vô Tiện kề Trần Tình lên môi tấu một khúc, quỷ thần hoa như bị cái gì đó thiêu đốt mà vặn vẹo, chẳng mấy chốc đã lụi, lúc này đám người Lam Vong Cơ mới lao qua chỗ hắn, nhanh lẹ đỡ lấy thân thể đang trực đổ xuống kia.
Lam Vong Cơ đau lòng ôm hắn vào lòng, Lam Hi Thần chẩn mạch qua, thấy không có gì đáng ngại mới thở phào một cái, gật đầu với đệ đệ.
-"Chỉ là kiệt sức thôi, không có chuyện gì."
-"Ân..."
Giang Trừng lôi ra một lọ kim sang dược đưa cho y.
-"Giúp hắn cầm máu đi."
Lam Vong Cơ nhận lấy, không chút tiếng động làm theo.
Dương Quân cụp mi mắt không dám nhìn, khàn giọng nói.
-"Khi nào hắn tỉnh, giúp ta chuyển lời rằng, nếu như biết năm đó hắn thống khổ như vậy, ta đã không.... nhưng dù sao có một số chuyện, vẫn là nên nhớ mới tốt. Dù sao thì...thực xin lỗi. Ta có việc, đi trước, khi nào rảnh sẽ tới tìm các ngươi."
Nói rồi biến mất trong màn đêm đen kịt...
.......................................
Chương sau song kiệt lên ngôi.....
Dạo này bận quá à, sr mn nhiều nha....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro