Chương 8
Tháng 10, thời tiết mát mẻ, mây trôi lững lờ, hàng cây chuyển màu. Vân Thâm Bất Tri Xứ vào tháng này cũng trở nên bận rộn hơn, nhưng không ồn ào, mà nề nếp tác phong như mọi ngày.
Tiểu Giang Trừng lôi kéo Nhiếp Hoài Tang vào trong một góc, thì thầm: "Sinh thần đại ca ngươi, ngươi sẽ tặng quà gì?"
Nhiếp Hoài Tang hỏi: "Ngươi là muốn tặng quà cho Lam đại ca?"
Giang Trừng đầu nhỏ gật gật.
"Tặng quạt, trên quạt vừa có hoạ, vừa có thơ, đảm bảo Lam đại ca sẽ thích!"
Giang Trừng nghiêng đầu, cảm thấy không tệ, nhưng chợt nhớ hắn không thể xuống núi một mình, liền nói: "Có thể nhờ Nhiếp đại ca mang chúng ta xuống núi không?"
"Không cần đại ca!" Nhiếp Hoài Tang vỗ ngực: "Ta mang ngươi xuống núi!"
"Bằng cách nào?" Giang Trừng nghi hoặc.
Hai tiểu nắm nhỏ giọng nói chuyện, lại cảnh giác nhìn môn sinh chung quanh. Nhiếp Hoài Tang nắm tay Giang Trừng trốn đi ra sau núi, đưa tay chỉ về một hướng nói:
"Kết giới nhà các ngươi chỗ này hỏng rồi, mấy học sinh cầu học buổi tối về trễ thường sẽ đi đường này! Chúng ta có thể đi đường này xuống núi, mà không sợ bị người phát hiện."
Tiểu Giang Trừng do dự: "Nhưng ca ca biết được sẽ lo lắm!"
Nhiếp Hoài Tang hỏi: "Ngươi không muốn tạo bất ngờ cho Lam đại ca?"
"Tất nhiên là ta muốn!"
"Vậy thì được rồi!"
Nhiếp Hoài Tang nắm lấy sợi dây thừng nhảy xuống, cả thân người đung đưa. Ngước mắt lên, nói to:
"Mau xuống, nếu bị phát hiện, ngươi đừng mong có thể xuống núi!"
Giang Trừng cắn chặt môi dưới, nắm chặt lấy sợi dây nhảy xuống theo, cả người đưa qua đưa lại trong khoảng không, hai mắt nhắm lại vì sợ hãi. Hai bàn tay nhỏ bé run rẩy cẩn thận từ từ leo xuống.
.
Bên này, Lam Hoán tìm tiểu nắm, tìm đến điên rồi! Ra lệnh cho tất cả các môn sinh cùng đi tìm, lật tung mọi ngóc ngách nhưng không thấy. Đồng thời phát hiện Nhiếp gia tiểu công tử cũng không thấy.
Nhiếp Minh Quyết hay tin chạy đến, biết tính đệ đệ, hắn kéo lấy một học sinh y phục màu đen, hỏi: "Các ngươi bình thường muốn xuống núi không bị phát hiện thì đi đường nào?"
Học sinh này vừa nghe hỏi, vội chối bỏ: "Không có, chúng ta không có lén xuống núi!"
Lam Hoán vừa nghe biết người này đang nói dối, giọng nói cũng không ôn hoà như ngày thường: "Nói thật, không thì lập tức cuốn đồ về nhà!"
Học sinh nghe lập tức phải bị đuổi về nhà, phụ thân mà biết, giết hắn không thể, lắp bắp nói: "Phía sau núi, có chỗ kết giới bị hỏng..."
"Dẫn ta đến đó..." Lam Hoán quát lên.
Mấy người vội chạy theo sau học sinh, không màng gia quy. Tới chỗ vách núi Lam Hoán ngồi xuống kiểm tra, quả nhiên đệ đệ hắn đã đến đây, đi theo còn có Nhiếp Hoài Tang.
Nhiếp Minh Quyết gân xanh nổi lên, quả nhiên như hắn dự cảm, không những lén trốn xuống núi, còn dẫn theo Lam tiểu công tử. Nhiếp Hoài Tang! Lần này không cho ngươi no đòn, ta không cần làm đại ca ngươi nửa!
.
Đến một gian hàng trưng bày đủ loại cây quạt. Giang Trừng chợt phát hiện nhóc không có bạc, hốc mắt dần đỏ lên.
"Ta... Ta không có bạc..." Nói rồi, òa khóc.
Nhiếp Hoài Tang gấp gáp "Đừng khóc." Tay nhỏ soát soát cả thân, dĩ nhiên trên người hắn cũng không có bạc.
"Hức... Ô ô ô ô..."
Chủ quán: "..."
Nghe tiếng khóc của tụi nhỏ, mọi người đều đứng lại xem, tay chỉ trỏ chủ quán, bàn tán xôn xao. Chủ quán ấm ức, đang đứng buôn bán như ngày thường, đột nhiên có hai tiểu đoàn tử chạy tới đứng trước gian hàng gào khóc, cái gì cũng không nói, ông làm như thế nào biết.
.
Lam Hoán và Nhiếp Minh Quyết tìm tới, thì đã thấy hai tiểu nắm khóc thê thê thảm thảm, mặt mũi đỏ bừng, được môn sinh ôm trong lòng trấn an. Thấy hai vị thiếu chủ hai nhà tới liền bàn giao lại.
Lam Hoán ôm tiểu nắm trong lòng, tức giận là tức giận, nhưng thấy đệ đệ khóc đến nổi tắt cả tiếng, liền không đành lòng trách mắng.
Nhiếp Minh Quyết lại khác, một tay nhéo lỗ tai thân đệ lên: "Nhiếp Hoài Tang!!!"
"Đau... Đau..." Nhiếp Hoài Tang hai tay nhỏ ôm bên tai bị nhéo "Đại ca... Nhẹ... Nhẹ một chút!"
Nhiếp Minh Quyết rống to: "Nói, có phải ngươi mang theo A Trừng xuống núi!"
Mắt thấy Nhiếp Minh Quyết muốn đánh người, Lam Hoán vội ngăn lại: "Nhiếp huynh, thỉnh bình tĩnh, đợi về rồi nói!"
Nhiếp Minh Quyết đương nhiên biết, đây không phải chỗ để đánh người, mắt liếc Nhiếp Hoài Tang cảnh cáo hắn.
.
Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Bên trong đại sảnh, ngoài ba người Lam Hoán, Lam Khải Nhân, Nhiếp Minh Quyết ra thì còn có thêm Nhiếp tông chủ, nhận được thư, không nói một lời chạy vội đến Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Hai tiểu nắm ngoan ngoãn khoanh tay lại, chờ xử tội. Nhìn đáng thương vô cùng, không ai nghĩ tới nho nhỏ vậy mà lại dám leo dây xuống núi.
Lam Hoán giọng lạnh lại mấy phần: "Tại sao lại trốn xuống núi!"
Giang Trừng thấy ca ca lạnh nhạt, không ôm ôm hôn hôn, che chở cho hắn như mọi lần, cảm thấy vô cùng ấm ức.
Nhiếp Hoài Tang vội nói: "Là ta dẫn theo A Trừng xuống núi."
Giang Trừng thấy A Tang ôm hết sai lầm, liền nói: "Là chính ta muốn xuống núi."
"Nhưng là ngươi đề nghị để đại ca ta dẫn xuống, là chính ta không muốn đại ca, tự ý đem theo ngươi leo dây xuống núi."
"Không phải là lỗi của ta."
Thấy hai ngươi tranh nhau nhận lỗi, Lam Hoán sắc mặt càng thêm không tốt.
"Giang Trừng, ngươi trả lời ta, tại sao lại muốn xuống núi?"
Giang Trừng cúi đầu, không dám nói.
Nhiếp Hoài Tang lại chen vào nói: "Bởi vì ta muốn xuống núi chơi."
"Không phải!" Giang Trừng lớn tiếng phản bác, thành thật nhận sai: "Là ta, muốn mua quà tặng ca ca."
Lam Hoán nghe vậy, cũng không có hết giận: "Ca ca không cần quà của ngươi!"
Giang Trừng nghe ca ca không muốn quà của hắn, rơm rớm nước mắt.
Nhiếp Hoài Tang thấy ánh mắt của lão cha và đại không tốt, vội nói: "Là A Trừng muốn xuống núi mua quà cho ca ca, hắn lúc đầu là muốn nhờ đại ca đưa xuống. Nhưng do ta tham chơi, có đại ca đi cùng không thể chơi được, nên tự chủ dẫn hắn xuống núi... Ta sai rồi!"
Nhiếp tông chủ nhìn Lam Khải Nhân: "Lần này là do khuyển tử sai, mong tiên sinh cứ thẳng tay trách phạt."
Lam Khải Nhân nhấp ngụm trà: "A Trừng cũng có lỗi trong việc này!" Ánh mắt ông nhìn hai tiểu nắm: "Ta phạt các ngươi chép gia quy từ đây đến cuối năm, phục hay không?"
"Phục!"
.
Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang từ sau việc này, tự nhủ lớn lên phải kiếm thật nhiều bạc, để không mất mặt như ngày hôm nay!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro