Ngoại truyện 3: Giang tông chủ nuôi dạy con ký sự (1)
ĐÔI LỜI THÔNG BÁO TRƯỚC KHI VÀO ĐỌC TRUYỆN:
Dù đầu fic mình đã nói một lần rồi, nhưng ngoại truyện này có chút đặc thù nên mình xin nhắc lại một lần nữa. Fic này mình KHÔNG SHIP GIANG TÔNG CHỦ VỚI AI CẢ, ẢNH LÀ CỦA MÌNH =)))
Thế nên ngoại truyện này, là kể về việc Giang tông chủ sau này rốt cuộc cũng tìm được một chủ mẫu, & ảnh bắt đầu cuộc sống làm chồng, làm cha. Do fic này được viết dưới dạng những mẩu chuyện nhỏ, mỗi phần post lên là 1 mẩu chuyện, nên ai không thích việc này, có thể im lặng lướt qua không đọc, không ảnh hưởng gì tới việc các bạn đọc những phần khác của fic cả.
Giang phu nhân trong này, LÀ NỮ, VÀ CÒN SỐNG :3 Bạn nghĩ ai thì đó chính là người đó, còn với mình, thì đó là mình :3 Và dù bạn nghĩ Giang phu nhân là ai thì cũng đừng comment tranh tông chụ ở đây với mình, mình là mình cắn đấy :) không đùa đâu.
Bạn đã được cảnh báo về tất cả các việc nêu trên, mình sẽ không chịu trách nhiệm nếu bạn tiếp tục đọc tiếp.
_______
Hồi còn nhỏ, việc phụ thân bận rộn, mẫu thân quản nghiêm luôn để lại trong lòng Giang tông chủ một cái bóng đen to lớn. Hắn tự nhủ, sau này mình nhất định sẽ trở thành một người cha thật tốt, cưới một thê tử thật dịu dàng, săn sóc, để các con của mình luôn được yêu thương, cưng chiều, an an ổn ổn mạnh khỏe lớn lên...
Chẳng qua hắn cứ tự nhủ như vậy mãi, mười tám tuổi, hai mươi tuổi, rồi ba mươi tuổi...
Được rồi, Giang tông chủ của chúng ta không ế, chỉ là hắn chưa gặp được người mệnh định của mình mà thôi...
Đáp lại lời bào chữa này của hắn, Ngụy Vô Tiện liền thở dài, thương tiếc vỗ vai sư đệ mà rằng:
- Ngươi ấy à, Giang Trừng, e là cả đời này cũng chỉ có thể ăn một mình được thôi. Có khi Kim Lăng sinh hài tử rồi ngươi còn chưa lấy được vợ cơ...
Thực tế chứng minh, không chỉ ếch chết tại miệng, mà Di Lăng lão tổ cũng chết vì miệng.
Giang Trừng tiện tay quơ cái chổi lông gà phẩy bụi đặt bên cạnh bàn, đập hắn trối chết.
Đừng hỏi tại sao Giang tông chủ lại tức giận tới nỗi vất bỏ mặt mũi cầm chổi lông gà rượt hắn vòng vòng... Rất đơn giản, hôm trước Kim Lăng vừa mới cùng tên tiểu tử to gan lớn mật, củ cải đòi ăn thịt thiên nga Lam Tư Truy kia công khai quan hệ. Kim Lăng có hài tử ư? Ha Ha Ha...
Đừng đùa!!!
Nhưng mà Ngụy Vô Tiện không ngờ, mùa xuân năm sau, Giang Trừng thế mà lại cưới về một thê tử.
Vị Vân Mộng chủ mẫu này nói xinh đẹp thì cũng không hẳn, chỉ là nàng thực sự rất thanh thoát, dịu dàng, nói khéo léo thì cũng không đúng, chỉ là nàng vô cùng tinh tế, hiểu chuyện, nói nàng nấu ăn giỏi thì thật ra không phải, chỉ là nàng vừa vặn hầm canh sườn củ sen thực sự rất ngon.
Giang Trừng cũng không ngờ, bao nhiêu năm qua đi, cơ duyên cuối cùng cũng run rủi, hắn vậy mà thực sự tìm được một cô nương thanh thuần hiểu chuyện, dịu dàng vâng lời, cần kiệm đảng đang, chu đáo dịu dàng, gia thế trong sạch, tu vi không quá cao, tiêu tiền không quá bạo, giọng nói không quá to, không sợ chó lại còn yêu thương Kim Lăng hết mực.
Sau lễ thành hôn, chủ mẫu Liên Hoa Ổ thực sự rất ít khi đặt chân ra bên ngoài.
Nàng ở hậu viện Giang gia trồng một vườn thảo dược, giúp các môn sinh trị thương. Nàng ngày nắng nóng sẽ mang dưa tới cho chúng đệ tử, ngày đông lạnh sẽ tri kỷ đi nấu chè nóng mang đến...
Giang Trừng nhìn đám đệ tử của mình vui vẻ ăn, trong lòng chợt thấu hiểu năm xưa tại sao Kim Tử Hiên luôn nhìn mình và Ngụy Vô Tiện tới ké cơm sư tỷ nấu bằng ánh mắt thâm thù đại hận như vậy.
Tất nhiên, nếu Ngụy Vô Tiện có tình cờ chạy tới ké cơm em dâu nấu, kiểu gì cũng sẽ bị Giang tông chủ náo loạn đuổi đánh một trận mới có thể đáng thương mà ôm bát canh sườn củ sen lui vào trong góc, vừa ăn vừa ngó mắt trông chừng sư đệ, sợ bị hắn giật lại. Giang Trừng nhìn cái bộ dạng bùn nhão không thể gột nên hồ kia của hắn, nghiến răng nghiến lợi quát:
- Ngươi có thể đàng hoàng chút không hả??? Ngồi xuống tử tế ăn, ăn mau rồi cút!
Người ta nói sống trong hạnh phúc quả thực thời gian trôi qua rất nhanh. Gần một năm sau ngày đại hôn, Giang tông chủ lần đầu trải nghiệm cảm giác làm cha.
Đại tiểu thư của Liên Hoa Ổ ra đời vào một ngày đầu xuân nắng đẹp, được phụ thân đặt cho cái tên Giang Tú Tú, sau đó may mắn được mẫu thân cứu vớt, đặt cho cái tên Giang Thanh.
Người ta nói, ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng. Giang tông chủ cuối cùng cũng lãnh ngộ cái gì gọi là tục ngữ cũng có lúc sai.
Giang Thanh ấy hả, là phiên bản nữ thu nhỏ tính khí của phụ thân nó về mặt khó ở, lại còn thêm cả cái tính không sợ trời, không sợ đất, thích quản chuyện bao đồng của Ngụy Anh năm xưa!
Độc mồm độc miệng không nói, hơi chút lại trưng ra bộ mặt khó ở, động chút là muốn động tay động chân giao thủ, ra đường thấy chuyện bất bình liền muốn đứng ra, chả có nét nào dịu dàng của mẹ nó hết!
May mà trời thương, Giang Thanh còn thừa hưởng vẻ bề ngoài nhu mì như nước của mẹ mình, thôi thì cũng coi như lừa mắt thiên hạ một lần đi.
Năm Giang Thanh ba tuổi, con bé bắt đầu nằng nặc theo cha tới Thí Kiếm Đường luyện tập, trở thành tiểu sư muội được trên dưới sư huynh sư tỷ Giang thị nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Từ ngày cho con bé đi học võ, Giang Trừng triệt để đau đầu.
Không phải Giang đại tiểu thư không có tư chất khiến hắn phiền muộn. Con bé rất có tư chất, tuyệt đối có tư chất, có tư chất tới nỗi sáu tuổi đã bắt đầu trở thành thủ lĩnh nhí nguyên xóm bờ sông Vân Mộng rồi. Giang tông chủ nhiều lần bị người ta đến cáo trạng đại tiểu thư đánh... con trai nhà mình, mệt mỏi tới mức sinh sầu, quay sang hỏi vợ một câu:
- Nàng xem, nó rốt cuộc giống ai mà...
Sau đó, nhìn vợ mình che miệng khúc khích cười, bỗng dưng đỏ mặt.
Được rồi, từ trên xuống dưới, ai ai cũng bảo đại tiểu thư giống Giang tông chủ y hệt mà, Giang tông chủ quả thực há miệng mắc quai, đành ngậm ngùi ôm con gái về, từ từ dạy lại...
Khi đại tiểu thư Giang Thanh tròn ba tuổi, Liên Hoa Ổ đón thêm một nhị thiếu gia Giang Lam. Kỳ thực, ban đầu nhị thiếu gia suýt chút nữa đã phải chung sống suốt đời với cái tên Giang Hùng Phi rồi, may mắn, cha của nhị thiếu gia vẫn khá là nghe lời mẹ của nhị thiếu gia, một Thanh, một Lam, vừa vặn hài hòa.
Nhưng mà Giang tông chủ những lúc không có ai đều chỉ thích gọi con trai mình là Hùng Phi – ngài cảm thấy gấu bay rất đẹp, rất đáng yêu, cũng rất lãng mạn, vừa oai hùng, vừa có chí lớn, quả thật là một cái tên hay!
Về sau Ngụy Vô Tiện tới Liên Hoa Ổ chơi, tình cờ nghe được nhị thiếu gia bị phụ thân mình gọi như vậy, ôm bụng cười lăn một hồi, cười tới đập cả đầu vào cột nhà, suýt nữa tắc thở, sau đó liền bị Giang Lam giận tới nỗi mấy ngày gặp hắn đều không thèm cười, cau mày học phụ thân đòi thả chó!
Nhưng mà đặc quyền thả chó đuổi Di Lăng lão tổ ở Liên Hoa Ổ là của Giang đại tiểu thư cơ!
Giang Thanh rất giống phụ thân và biểu ca Kim Lăng ở chỗ vốn trời sinh mặt mày khó ở, nói thẳng ra là rất ngạo kiều, quan tâm cũng chỉ giữ trong lòng, một lời nói nhẹ nhàng cũng chẳng biết nói, quý mến ai liền... gây sự với người ta nhiều một chút, thành thử, mặc dù trong thâm tâm cô bé rất quý mến vị đại bá này, nhưng cứ thấy Ngụy Anh thì sẽ phản xạ lập tức hô thả chó.
Giang Thanh không giống như Giang Trừng chỉ dọa thả chó chứ chưa bao giờ thực sự làm. Giang đại tiểu thư nhất ngôn cửu đỉnh luôn thả chó thật, sau đó vui vẻ nhìn con chó bé bằng nắm tay rượt Di Lăng lão tổ chạy té khói, âm thầm đếm tới ba, kiểu gì phụ thân cũng sẽ từ đâu xuất hiện, giúp hắn đuổi chó đi, trăm lần như một.
Nếu Giang Thanh đối với Ngụy đại bá của mình là kiểu ngạo kiều khẩu thị tâm phi, thì cô bé với Lam Vong Cơ lại là ít nhiều thực sự không thân cận. Có lẽ vì phụ thân và vị Hàm Quang Quân này đối với nhau tương đối lạnh nhạt, Giang Thanh luôn có cảm giác phụ thân không quá thích người này.
Mà phụ thân đã không thích, Giang tiểu thư nhất định sẽ không thích!
Năm Giang Thanh tròn ba tuổi, cũng là năm Giang Lam ra đời, Ngụy Vô Tiện và Kim Lăng đều dẫn theo đạo lữ về Liên Hoa Ổ chơi. Giang đại tiểu thư ngọt ngào đi rót trà mời mọi người: phụ thân, mẫu thân, biểu ca...
Tới Lam Tư Truy, cô bé mỉm cười, nhỏ giọng gọi:
- Tư Truy ca ca
Tư Truy nghe thấy mà tâm cũng mềm nhũn luôn.
Sau đó, Giang Thanh quay sang rót trà cho Ngụy Vô Tiện, kêu một tiếng "Đại bá", Ngụy Vô Tiện ha ha cười đắc ý, vênh mặt với Giang Trừng.
Cuối cùng, Giang Thanh rót trà cho Hàm Quang Quân, đợi Hàm Quang Quân bưng chén trà lên nhấp một ngụm rồi, mới ngọt ngào gọi to một tiếng:
- Đại thẩm
Chén trà trên tay Hàm Quang Quân khẽ run lên một chút.
Giang Trừng và Kim Lăng thì nhịn cười muốn điên luôn.
Ngụy Vô Tiện rất không nể mặt đạo lữ, cười ha hả một tràng, vừa cười vừa hỏi:
- Thanh nhi, ai dạy ngươi gọi hay vậy?
Giang Thanh ngẩng đầu đáp:
- Chẳng phải đại bá dạy vậy sao?
Tiếng cười của Ngụy Vô Tiện đứt phựt. Cùng lúc đó, Lam Trạm liếc mắt nhìn sang...
Ngụy Vô Tiện cảm thấy hôm nay mình có thể bị tuyên án tử thật rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro