Phiên ngoại 2: Tân hôn
Ngụy Vô Tiện sau khi bị Lam Trạm vác trên vai bỏ chạy khỏi khách phòng liền được ôm về Tĩnh Thất.
Hắn nhìn khuôn mặt nghiêng tuấn tú của Lam Trạm nở nụ cười, vòng lấy tay mà ôm lấy cổ y, không ngừng cọ sát
"Lam nhị ca ca, hôm nay ngươi thiệt là anh tuấn a~"
Môi Lam Trạm như có như không cong nhẹ, bước chân về phòng bất giác cũng nhanh hơn.
Phòng tân hôn của bọn họ một màu đỏ rực diễm lệ, Lam Trạm một bước dài đặt đạo lữ của mình lên giường. Ngụy Vô Tiện say rượu đến lợi hại, mặt đỏ hồng hào, hai mắt sóng sánh yêu kiều, một bộ dụ hoặc nhân tâm
Hắn nhìn Lam Trạm một thân hỷ phục ngồi đối diện đang ngắm mình, rất lưu manh mà nâng cằm y "Đại mỹ nhân, hôm nay là tân hôn của chúng ta, ngươi nói chỉ ngồi nhìn nhau như thế này có phải không rất đơn điệu"
"Không bằng, làm chút chuyện vui vẻ đi?"
Ngụy Vô Tiện động thủ định cởi hỷ phục ra liền bị Lam Trạm cản lại. Hắn ngạc nhiên "Lam Trạm? Sao thế?"
Lam Trạm đẩy tay hắn ra khỏi lớp y phục của mình, lạnh lạnh nói "Không cần"
"Để ta"
Những ngón tay thon dài vuốt ve mặt Nguỵ Vô Tiện, nhẹ nhàng tháo dây buột tóc đỏ của hắn xuống, để những lọn tóc đen như mực đổ tràn xuống vai.
Lam Trạm lại niết mặt hắn, lại xoa nhẹ, dùng đầu ngón tay miêu tả lại khuôn mặt hắn, cảm nhận ôn độ trên làn da.
Ngụy Vô Tiện bật cười "Hôm nay say rượu sao lại làm loạn như vậy?"
"Lam nhị ca ca, hôn ta đi" Hắn rướn người về phía trước, đem bản thân đưa đến trước mặt Lam Trạm.
Hai bờ môi chạm vào nhau, Ngụy Vô Tiện nghịch ngợm dùng lưỡi liếm qua liếm lại môi y, hé mở miệng mặc xác Lam Trạm tàn phá trong mình.
Âm thanh vang lên trong không gian tĩnh lặng khiến hồn phách cả hai càng thêm sôi lên, Ngụy Vô Tiện chạm nhẹ vào bên dưới Lam Trạm "Lam Trạm, mới đây đã có cảm giác rồi sao"
Hắn lại hôn thêm một cái "Thiệt trùng hợp, ta cũng vậy"
.
"Lam Trạm, ha, nhẹ một chút" Ngụy Vô Tiện thở dốc, gần đây nhiều chuyện xảy ra khiến bọn họ không làm thường xuyên được. Hiện giờ muốn đi vào hơi có khó khăn.
Lam Trạm bình tĩnh dùng ngón tay mở rộng cho hắn, thỉnh thoảng lại để những cái hôn vụn vặt rơi trên má hắn trấn an
Ngụy Vô Tiện mỉm cười "Được rồi, cũng đâu phải là chưa từng làm qua, ngươi cẩn thận quá làm gì?"
"Lam Trạm ôn nhu như vậy, ta thực sự hơi không quen, haha"
"Ngụy Anh"
Giọng nói y trầm thấp gọi tên hắn, khiến da đầu hắn run lên. Ngụy Vô Tiện thích nhất chính là giọng nói này của y, thủ thỉ gọi tên hắn.
Ngón tay y chậm rãi chuyển động bên trong, từ tốn ra ra vào vào, tay còn lại vi vu trên khắp người hắn xoa nắn.
Hai viên đậu đỏ trước ngực Ngụy Vô Tiện trước đó đã bị chà đạp đến sưng đỏ cả lên, Lam Trạm vừa giúp hắn mở rộng tiểu huyệt phía dưới, vừa cúi đầu đem hai đầu ngực hấp duyện
"Chờ chút... a, ngươi đừng... khoan a... Lam Trạm..." Ngụy Vô Tiện bị khoái cảm mà y đem lại phát ra âm thanh nhu nhuyễn.
Lam Trạm rõ ràng đã thuộc lòng tất cả những điểm nhạy cảm trên người Ngụy Vô Tiện, không ngừng nhằm chúng mà tấn công, chẳng mấy chốc đã khiến hắn mềm nhũn, bó tay chịu thua
"A a... Ô... Lam Trạm, ngươi từ từ... ngươi... ha... ngươi như... như vậy, ta... chịu không nổi....a a... Lam Trạm ... Lam Trạm..."
Thanh âm rên rỉ mềm mại, ngọt ngào gọi tên Lam Trạm khiến y chút nữa nhịn không được. Ngón tay càng lộng càng nhanh, nhanh chóng điểm tới nơi khiến Ngụy Vô Tiện dục tiên dục tử
"Lam Trạm... nơi đó... chạm tới... a... rồi... dừng... mau dừng lại"
Lam Trạm làm ngơ, tay càng thêm dùng sức niết mạnh lên chỗ nhô ra, toàn thân Ngụy Vô Tiện run rẩy, mắt như muốn nổ ra sao trời, tiếng rên rỉ ngày càng tăng theo động tác của y.
"Ân a... Ô...Lam Trạm, đừng... không muốn nữa...ha... Ta... ta muốn ra... a "
Thân thể không chịu được khoái cảm dồn dập đến mà tiết ra, Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nhìn Lam Trạm, hắn ra chỉ vì ngón tay của Lam Trạm?
Cái đệt, kỹ xảo Lam Trạm từ khi nào lên cao như vậy?
Rút ba ngón tay từ trong người Ngụy Vô Tiện ra, Lam Trạm nhìn hắn hai mắt mơ màng, một thân hỷ phục càng treo trên người, nửa kín nửa hở, một thân da thịt trắng nõn, tựa như môt khối bạch ngọc thượng đẳng
Lần này, Lam Trạm cũng không nhịn được, đem Ngụy Vô Tiện ôm lấy, một bên cúi đầu hôn đắm đuối lên môi hắn, một bên mở ra tiết khố, đem tính khí thô to để trước miệng huyệt, chầm chậm mà kiên định tiến vào.
Ngụy Vô Tiện bị hôn đến quay mòng liền cảm thấy hạ thân bị đâm xuyên qua, tính khí to lớn đem vách thành đều nghiền ép, đem hắn chèn đến nghẹt thở, nước mắt sinh lý không tự chủ được cuối cùng cũng rơi ra đầy mặt.
Lam Trạm đem người ôm sát lại, hôn đi những giọt nước mắt còn vươn trên mặt hắn, nhẹ giọng hỏi "Đau sao?"
Ngụy Vô Tiện hơi thất thần nhìn y, lắc đầu lại gật đầu "Có chút không quen, hơi trướng"
Lam Trạm nhíu mày, dùng tay chỉnh lại tư thế khiến Ngụy Vô Tiện thoải mái hơn chút, xoa nắn hạ thân hắn khiến hắn thả lỏng.
Ngụy Vô Tiện được hắn săn sóc nở nụ cười "Đùa ngươi thôi, không đến mức như vậy, hôn ta nhiều thêm một chút là được"
Lam Trạm gật đầu, đem môi hắn chiếm lấy làm của riêng, hạ thân từ từ di động. Dần dần, khoái cảm quen thuộc lại đánh tới, Ngụy Vô Tiện ôm cổ Lam Trạm, không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ
"Lam Trạm, a... thật lợi hại... đúng rồi... mạnh hơn chút nữa...a sướng quá... Lam Trạm... "
Lam Trạm mạnh mẽ siết lại eo hắn, bắt đầu đâm rút mạnh hơn, Ngụy Vô Tiện chỉ thấy nam nhân mỗi lần đỉnh mạnh vào đều có thể đem hắn đỉnh đến run rẩy, mang theo khoái cảm vô tận, khiến da thịt hắn nhuộm đỏ
"A... a... Lam Trạm, hôn ta...a ân... sướng quá... ta muốn... ngươi hôn nhẹ... a a ..."
Ngụy Vô Tiện rướn người về phía trước, lập tức được một cái hôn đáp lại, đầu lưỡi luồn vào bên trong miệng hắn, khuấy đảo từng chút một, ngụm nước không kịp nuốt xuống liền chảy ra mép
Nửa thân trên được đối đãi như ý, nửa thân dưới lại bị đâm rút không ngừng như vũ bão, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy mình sắp bị húc bay đi rồi.
Lượng lớn tinh dịch tiết ra, Ngụy Vô Tiện bắn ra rồi nhưng Lam Trạm vẫn không ngừng, càng ngày càng đâm nhanh hơn, kích thích như vậy khiến Ngụy Vô Tiện rất nhanh lại có phản ứng.
Cho đến khi hắn bắn lần thứ ba, Ngụy Vô Tiện bản năng cầu xin tha thứ "A... ô... không muốn nữa... Lam Trạm, ngươi dừng lại... a... ta muốn hỏng rồi... ân a... a..."
Ngụy Vô Tiện khóc không ra nước mắt, hắn thật sự không chịu nổi nữa, cơ hồ sắp bị thao hỏng rồi, mà Lam Trạm vẫn chưa bắn đến một lần.
Hắn không kiềm được tự hỏi, Giang Trừng, ngươi có bỏ xuân dược vào rượu không vậy?
"A, cầu ngươi... Lam Trạm... Lam nhị ca ca... cầu... ta chịu không... nổi nữa... Ân a... tha ta a a a!"
Hắn cuối cùng không chống đỡ lại nổi, lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Nửa đêm, Lam Trạm lờ mờ tỉnh rượu, nhìn sang Ngụy Vô Tiện còn hôn mê, hai chân bị thao đến mở rộng, lộ ra bên dưới dính dấp bạch dịch, không biết đã bị yêu thương bao lâu.
Lam Trạm nhìn đến cả người cứng ngắc, biết mình say rượu làm loạn nên đã đi ôm người rửa sạch, rồi lại cẩn thận đem tinh dịch còn lưu trong cơ thể Ngụy Vô Tiện dẫn ra ngoài.
Lần này Ngụy Vô Tiện thật sự bị làm đến thảm, mọi hành động vẫn không khiến hắn tỉnh giấc, nhưng vẫn vô thức rên rỉ hai tiếng lại chép miệng ngủ tiếp.
Lam Trạm cẩn thận đem hắn lau khô, bôi thuốc, cuối cùng đem người ôm vào trong ngực, cúi đầu thương tiếc hôn bên khóe mắt hắn
"Ngụy Anh, xin lỗi, nghỉ ngơi đi"
.
Thời điểm tỉnh lại, Ngụy Vô Tiện chỉ thấy cả người ê ẩm, bất quá lại rất sạch sẽ, hẳn là Lam Trạm đã giúp hắn tẩy rửa.
Hắn muốn ngồi dậy nhưng cả người kêu lên ken két, hai chân mềm nhũn không đứng lên được, chỗ kia lại hơi mát lạnh, chắc được bôi thuốc rồi.
"Rốt cuộc hôm qua thì khi nào dừng lại vậy?"
Ngụy Vô Tiện cuối cùng từ bỏ, mặc xác nằm trên giường, thôi thì ngủ nướng tiếp vậy. Đêm tân hôn hôm qua đúng là đáng sợ, hắn nghĩ nếu Giang Trừng biết hắn bị thao đến liệt giường chắc thế nào cũng cười cho thối mũi mà xem.
Lam Trạm hôm qua quá sung sức rồi.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì một bàn tay thon dài mát lạnh chạm vào mặt hắn
"Lam Trạm? Ngươi vào hồi nào vậy?"
"Vừa vào, ngươi tập trung suy nghĩ nên không chú ý"
Hắn cười, rướn người muốn dậy lại bị đè xuống. Lam Trạm mặt vẫn lạnh băng nhưng Ngụy Vô Tiện có thể nhìn ra hắn hơi ảo não.
Nắm lấy bàn tay y chơi đùa, hắn hỏi "Sao vậy, mới sáng sớm tâm trạng đã không tốt rồi, ai chọc ngươi?"
Lam Trạm im lặng, một lúc sau mới nói "Xin lỗi"
"Hôm qua là ta hồ đồ, làm ngươi bị thương"
Ngụy Vô Tiện ngẩn người, Lam Trạm chẳng lẽ nói...
"Đúng rồi a, hôm qua ta bảo ngươi dừng mà ngươi vẫn không dừng, hại ta cả người ê ẩm" Hắn chu môi khóc lóc "Giờ sao đây, ta cả đứng lên cũng không đứng được, ngồi dậy ngươi cũng không cho"
Lam Trạm càng nghe hắn nói, không khí quanh người càng âm u, tự trách cực điểm.
"Ngươi nghĩ ta sẽ trách ngươi sao?" Ngụy Vô Tiện mỉm cười, rướn người bám vào người Lam Trạm. Y vội vàng đỡ hắn vào lòng, không lên tiếng.
"Ngươi á, đừng có suy nghĩ nhiều, hôm qua ngươi đúng là sung sức thật đấy, cả người ta đau ê ẩm cũng là sự thật. Nhưng mà..." Hắn hạ trên môi Lam Trạm một nụ hôn
"Chỉ cần là ngươi, chỉ cần là Lam Trạm, ta đều nguyện ý"
Mắt lưu ly ngạc nhiên mở to, sau đó lại hóa thành muôn vàn yêu thương chiều chuộng.
Lam Trạm đem hắn ôm trong lòng, nhẹ hôn lên trán, cẩn cẩn dực dực như trân bảo thế gian.
Ngụy Vô Tiện vui vẻ chôn trong lòng hắn, ngước mắt lên "Đúng rồi, ngươi làm sai, nên ngươi phải bồi thường cho ta"
"Ân"
"Phải hôn ta nhiều vào"
"Ân"
"Phải cưng chiều ta nhiều hơn nữa"
"Ân"
"Không được từ chối ta cái gì"
"Ân"
"Lam Trạm, ta yêu ngươi"
"Ân" Lam Trạm khựng lại, nhìn vào đôi mắt lấp lánh vui vẻ của người trong lòng, nở một nụ cười ôn nhu như nước
"Ta cũng yêu ngươi, Ngụy Anh"
.
Tin mới nhất: Nhân Sinh Như Mộng (phần 2) đã được ra mắt, hy vọng nhận được sự ủng hộ của các bợn độc giả tỷ muội thân yêu
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro