Chương 2
Chương 2
"Tiểu Trạm Nhi, ơ? Ngươi nhắm mắt làm cái gì? Thẹn thùng sao? Ngươi chính là người của ta, sớm hay muộn cũng phải nhìn đến."
"Thất thần làm cái gì, lại đây."
Phận ăn nhờ ở đậu, Lam Vong Cơ không thể không nghe theo lời Ngụy Vô Tiện. Nếu như y không nghe lời, ai biết được hắn sẽ lại lấy cái gì ra để uy hiếp.
Dựa vào một cái liếc mắt vừa rồi mà biết được vị trí của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ nhắm nghiền hai mắt bước đi tới. Đến được nơi cần đến rồi đứng yên một chỗ, y cũng không mở hai mắt ra. Vốn dĩ cũng tò mò vì sao Ngụy Vô Tiện không có lên tiếng thì ngay lập tức đã bị kéo tay lại, vùng vẫy hai cái cũng không tránh được, chỉ có thể bị người nọ lôi lôi kéo kéo.
"Còn nhắm mắt lại? Muốn ta giúp ngươi cởi y phục sao?"
"!!!"
Lam tiểu công tử bị hắn dọa đến sợ, hai con mắt đột nhiên mở lớn, y dùng một cái tay khác cầm chăt thanh kiếm che chắn ở trước người.
—— "Không biết xấu hổ!"
"Đây là kiếm của ngươi sao? Có tên không? Nhất phẩm linh khí, nhưng thật ra cũng là một bảo bối."
Ngụy Vô Tiện bật cười khúc khích, duỗi tay rút vỏ kiếm ra rồi ném xuống đất, còn trên tay thì đang cầm chuôi kiếm. Cẩn thận quan sát một hồi mới phát hiện đây đúng thật là kiếm tốt, thân kiếm rất nặng, chuôi kiếm cũng rất lạnh, là bằng bạc nặng.
—— "Trả Tị Trần cho ta."
"Được được được, trả cho ngươi, trả cho ngươi."
Thật ra cho dù trong tay Lam Vong Cơ có bội kiếm hay không thì đối với Ngụy Vô Tiện mà nói cũng chỉ là râu ria, y căn bản không thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Đến khi thanh kiếm trở về trong tay, Lam Vong Cơ lại nghĩ tới những gì mà y đã nhìn thấy. Ma đầu... không biết xấu hổ này, rõ ràng là không mặc y phục. Từ khi nào mà tiểu Lam nhị công tử lại gặp phải tình huống như thế này? Từ lúc y hiểu chuyện tới nay, việc tắm gội đều là tự mình tẩy rửa, y phục cũng là tự mình mặc, cũng chưa bao giờ để cho phụ mẫu và huynh trưởng quá lao tâm chứ đừng nói là gặp qua người khác không mặc y phục. Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, gặp qua một người toàn thân không mặc xiêm y cũng chưa từng có.
"Tự ngươi cởi? Hay... ta giúp ngươi cởi?"
"Đừng có nghĩ nhiều, bổn lão tổ đã nói ngươi là con dâu nuôi từ bé, không phải giả dối, nhưng ta cũng không có đam mê ‘ ăn ’ tiểu hài tử, sẽ không làm gì khác với ngươi đâu."
"Cởi đi, bồi ta ngâm suối nước nóng, giúp ta xoa bóp vai."
"Tâm tình ta tốt hơn sẽ đem độc giải trừ, miễn cho mấy lão già nhà ngươi bớt đi vài tháng đau khổ."
Ngụy Vô Tiện là xà yêu vạn năm, là con rắn cực độc, hắn có thể tự mình khống chế được chất độc. Hắn thấy tiểu công tử nhà người ta đẹp mắt, tự nhiên cũng sẽ không có ý niệm diệt cả nhà Lam gia, cũng sẽ không để cho chất độc phát tác. Nhưng dù sao cũng đã bị hung thi cào qua làm bị thương, hai loại độc hòa chung một chỗ cũng đủ khiến cho mấy lão nhân gia kia nằm hơn mấy tháng, bị cắn đau đến thấu xương. Hôm nay y nghe lời, vậy thì Di Lăng lão tổ sẽ giải độc cho trưởng lão nhà mình, có thể bớt đi vài tháng thống khổ này...
Y do dự...
Ngay sau đó, y khẽ cắn lên cánh môi, cởi! Đều là nam tử, có gì không thể chứ!
"Ối, tiểu công tử vốn liếng cũng không tồi nha."
Hắn đã sớm đi đến ngâm mình vào trong suối nước, mấy cánh hoa trôi nổi trên mặt nước đã được thị nữ chuẩn bị tốt từ sớm, quay đầu nhìn sang một cái lại tấm tắc tự hỏi.
Ngụy Vô Tiện thốt ra những lời này cũng không phải là trêu chọc, tiểu công tử mười bốn tuổi, kích thước sớm đã phát triển, đã vậy kích cỡ so với hắn còn lớn hơn một tấc, ngần này cũng đã rất dọa người rồi.
Huống chi, còn có thể dài thêm...
—— "Ngụy Anh!"
Lam Vong Cơ mới vừa rồi đã mặt đỏ tai hồng, tim đập rộn ràng, bặm môi cắn răng cởi y phục. Hiện giờ nghe xong một câu nói ‘ không biết xấu hổ ’ như vậy, không khỏi tức giận.
"Ở đây ở đây, Ngụy Anh ở đây, tiểu Trạm Nhi có chuyện gì sao?"
Lam Vong Cơ thực sự muốn phát cáu, sao lại có người da mặt dày đến vậy cơ chứ? Nhịn, phải nhịn... Vì độc trong người trưởng bối nhà mình còn phải dựa vào Ngụy Vô Tiện đến giải.
"..."
Không nói một lời, Lam Vong Cơ cũng tiến vào trong suối nước. Trên nguyên tắc, chết sớm hay chết muộn cũng đều phải chết, y vịn tay lên vai lão tổ để thực hiện âm mưu, nhéo xuống một cái.
Còn không phải là nhéo vai sao?
"Á! hừm, Lam Trạm, ngươi tuy tuổi không lớn nhưng lực tay cũng không hề nhỏ nha, không đúng, cái kia cũng không nhỏ."
"Được rồi, được rồi, bóp vai đi, không đùa ngươi nữa, đùa nữa lại muốn khóc."
Ai khóc? Ngươi mới khóc.
Ngụy Anh, ta sớm muộn cũng sẽ làm cho ngươi khóc!
Lam Vong Cơ không nói lời nào, căm giận bắt đầu bóp vai. Ai ngờ ma đầu này vẫn không có phục, lộn xộn hai cái, hai cánh mông của Ngụy Vô Tiện liền cùng ‘ tuyệt phi tục vật ’ của y kề sát bên nhau, lúc sau còn cọ cọ vài cái.
Lam Vong Cơ muốn tránh né nhưng cũng không có một mực tránh né, hai người vẫn là dính sát ở bên nhau. Đến khi lui về phía sau một chút, y mới phát hiện bản thân mình thật đáng xấu hổ, thế mà lại cương lên một chút...
Thiếu niên mười bốn tuổi, vốn là đang trong thời kì trưởng thành.
Đúng là ngoài miệng thì chê nhưng vào lúc này thân thể lại vô cùng thành thật. Y chán ghét Ngụy Vô Tiện nhưng thân thể lại thành thành thật thật, vật kia vừa dán lên hai cánh thịt mềm, nó lập tức sẽ có phản ứng. Thời điểm y lui về phía sau một tí, Ngụy Vô Tiện liền phát hiện được. Hắn xoay đầu nhìn lại giống như là đang cười chế nhạo Lam Vong Cơ, chuẩn xác mà nói là nhìn vào thứ đồ vật ở dưới thân đang hơi chút ngẩng đầu kia.
"Ồ? Vật nhỏ dám đối với bổn lão tổ có ý nghĩ không an phận?"
Ngụy Vô Tiện chỉ dùng một lóng tay hay một ngón tay là có thể chế trụ Lam Vong Cơ.
Không thể nào không chế trụ được, tiểu công tử vẫn một mực chống cự, nhưng mà hắn thật sự rất muốn nhìn xem. Nếu ban đầu bắt Lam Vong Cơ đến đây là vì mơ ước sắc đẹp của y, thì hiện tại cũng vậy... Không phải, hiện tại hắn sẽ cảm thấy vui vẻ, thích thú hơn khi trêu chọc Lam Vong Cơ.
Nhìn thấy tiểu công tử thở hổn hển quả thực rất đáng yêu. Ngụy Vô Tiện cứ như vậy nhìn chằm chằm vào tiểu công tử. Đứng thẳng tắp ở trong nước, y vốn dĩ muốn nghiêng thân sang một bên nhưng vẫn bị Ngụy Vô Tiện vòng quanh nhìn mấy lần. Mặc dù ở trong nước lờ mờ nhìn không rõ lắm, nhưng trong thâm tâm Ngụy Vô Tiện vẫn cho rằng nó quá không bình thường.
Sao lại lớn như vậy chứ? Tuổi còn nhỏ mà lại lớn như vậy?
Thấy ‘ con dâu nuôi từ bé ’ của mình hai bên lỗ tai đều đã ửng hồng giống như muốn phát hỏa...' hung dữ' mạnh mẽ mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Cuối cùng hắn vẫn thò tay mò mẫm một phen, ước lượng một chút xem thứ ở trong tay này phân lượng bao nhiêu, sau đó mới buông Lam Vong Cơ ra.
—— "Ngụy Anh!"
Tiểu công tử vội vàng vọt ra khỏi suối nước nóng, cầm lấy y phục của mình đem mình gói lại kỹ lưỡng. Y chưa bao giờ mặc y phục không chỉnh tề như vậy.
Lam Vong Cơ hung tợn, trừng mắt liếc Ngụy Vô Tiện một cái, âm thầm thề.
Y nhất định phải đem nỗi ‘ nhục ’ hôm nay trả lại tất cả!
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro