25 MÌNH XA NHAU NHA

Phương Anh nheo mắt ăn hết thức ăn trên bàn rồi ôn nhu ôm nàng vào lòng vuốt ve :

- Ngoan ngoãn ở đây, đợi chị làm việc xong rồi cả hai cùng về, hay bây giờ em muốn về trước ?

- Đợi chị, buổi chiều mình về chung luôn. - Ngọc Thảo bĩu môi nhìn cô.

Phương Anh gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi ngồi vào bàn làm việc kí một số giấy tờ, xem xét tài liệu, khuôn mặt vô cùng suy tư nhưng cũng không quên liếc nhìn mỹ nhân đang ngồi ở sofa.

Buổi trưa cô tự mình đến căn tin mua thức ăn trưa, sau đó mua một phần cho nàng, kèm 1 ly ca cao nóng làm cho đôi mắt ai kia sáng rỡ long lanh cầm đồ ăn, ăn ngon lành như 1 con thỏ bị bỏ đói lâu ngày.

Thoáng chút đã 17h chiều, cô cầm túi xách rồi lay lay cái con người đang ngủ ngon lành trên sofa :

- Này, Thỏ con, về nhà thôi !

Nàng chu chu cái môi lên rồi rúc lại vào người cô để ngáp thêm một cái rồi ngước lên nhìn cô, khuôn mặt thật tĩnh lặng :

- Ước gì......được mãi như vậy ha ?

- Thôi về. - Cô không trả lời câu nói của nàng mà nhanh chóng nắm tay nàng đi ra cửa.

Vào gara, Ngọc Thảo leo lên chiếc xe hơi màu đen bóng loáng rồi vút về trước, Phương Anh lấy xe rồi về sau. Vì đã giao với nhau rồi, kẻ về trước người về sau mới không bị nghi ngờ.

Buổi ăn tối sẽ không có gì đáng nói nếu không có cuộc gọi bất ngờ từ mẹ của nàng - người phụ nữ vốn kín tiếng và chưa hề xuất hiện tiếng nói nào trong gia đình này.

Nàng ái ngại bắt máy giữa bàn ăn :

- Alo mẹ con nghe ạ !

- Ngày mai con về gặp mẹ. - Tiếng phụ nữ trầm trầm vang lên.

Sau đó là tiếng tút dài không chờ nàng trả lời. Nàng hoảng loạn không biết có việc gì , ba nàng mất sớm, bình thường mẹ ở nhà với dì giúp việc, cuối tháng nàng sẽ về thăm mẹ một lần. Bà bị bệnh tim, nhờ tiền của ông Khải nên mới thực hiện phẫu thuật mấy tháng trước, sức khoẻ còn khá yếu nên có việc gì nàng cũng hạn chế nói cho bà biết, sợ bà để tâm rồi lại sinh bệnh. Hôm nay lại gọi nàng về bằng một giọng điệu không thể nghiêm túc hơn làm nàng có phần lo sợ.

- Mẹ gọi em có gì quan trọng à ? - Ông Khải nhìn nét mặt nàng thì lên tiếng.

- À, mẹ gọi em về chơi thôi. - Ngọc Thảo giã lã trả lời.

===================

- Ngọc Thảo, ba mất sớm, mẹ nuôi con ăn học thành đạt, thành 1 bác sĩ giỏi giang..... - Bà An, mẹ của Ngọc Thảo nhìn nàng ngồi ở vị trí đối diện, nhàn nhạt nói.

- Dạ, con biết. - Ngọc Thảo nhìn bà.

.

.

.

.

.

.

- Mẹ của Phương Anh vừa gặp mẹ.

- HẢ ? - Ngọc Thảo ngạc nhiên vì lời nói kia.

Làm sao mẹ của Phương Anh biết mẹ của nàng ? Nàng cưới ông Khải cũng không có lấy một lễ cưới, chỉ có giấy chứng nhận kết hôn. Mà đám cưới của Phương Anh, mẹ nàng cũng không có mặt. Nàng và Phương Anh yêu nhau 6 năm, cũng chưa hề nói với mẹ. Vậy làm sao mẹ cô lại biết mẹ nàng ?

Như hiểu những gì nàng thắc mắc, mẹ nàng lên tiếng tiếp :

- Bà ấy biết mẹ vì bà ấy vô tình thấy nhật kí của Phương Anh, trong đó có hình của con, địa chỉ nhà, số điện thoại, kỉ niệm của hai đứa. Ngọc Thảo, mẹ cũng không nghĩ con lại quen con gái, suốt 6 năm.

Nàng im lặng không trả lời mẹ mình, bà An thở dài 1 cái rồi nói tiếp :

- Nhưng bây giờ, nó là con dâu của con. Con là mẹ chồng của nó. Mẹ của Phương Anh đã đến cầu xin con tha cho con gái của họ, vì nếu hai đứa đến với nhau, gia đình họ sẽ vĩnh viễn mất đi công ty, đó là tâm huyết cả đời của họ. Và....điều quan trọng, chúng ta nợ ông Khải một ân tình. Đừng sống như những kẻ không biết chuyện.

- Con hiểu rồi. Con sẽ không dính dáng gì đến Phương Anh nữa. Xin mẹ đừng lo. - Ngọc Thảo nhẹ nhàng nở nụ cười rồi nhìn mẹ mình.

Nàng đứng dậy cúi đầu chào mẹ mình rồi bước ra cửa, còn kịp nghe tiếng mẹ mình nhắc nhở :

- Con dâu.....mẹ chồng......công ty......nợ một ân tình....!!

Ngọc Thảo lái xe trở về nhà, gió hôm nay sao lạnh quá, nắng chiều hôm nay sao mằn mặn. Sóng mũi chợt cay, nàng quẹt vội vàng dòng nước mắt chực trào. Buông bỏ ? Liệu có được hay không ? Ở chung một nhà, mỗi ngày đều phải đối mặt với nhau, lại phải xem như không có gì. Yêu nhau khó khăn đến thế sao ? Bây giờ đã trưởng thành rồi Thảo à, phải biết trong tình yêu, không chỉ yêu nhau là đủ.

Lúc nàng trở về nhà là buổi trưa, ông Khải ngồi xe lăn hóng ra cửa, trên tay còn cầm tờ báo. Thấy nàng trở về, ông nở nụ cười :

- Em gặp mẹ xong rồi hả ? Mẹ khỏe không ?

- Dạ khoẻ. Anh đã ăn gì chưa ?

- Chưa.

- Em nấu cơm rồi mình ăn.

Nàng vui vẻ hôn lên má ông Khải, đi ra sau bếp làm thức ăn rồi cùng ông Khải dùng bữa. Nàng xem những việc này là một nghĩa vụ, đương nhiên 1 người vợ phải làm cho chồng, hơn nữa, nhà nàng lại nợ ông quá nhiều.

Buổi chiều Trần Huy cùng Phương Anh trở về, khi hai người đàn ông kia ngồi ở ghế chờ thức ăn thì trong này Phương Anh càn rỡ sờ lên tay nàng rồi hôn nàng một cái. Nhưng nàng không đáp trả, không trả lời cũng không nhìn cô một cái, chỉ gỡ tay cô ra khỏi tay mình rồi nói :

- Con ra ngoài trước, mẹ đem thức ăn ra ngay.

- Em bị cái gì vậy ? - Phương Anh nhìn nàng khó hiểu.

- Gì là gì ? Con là con dâu, mẹ là mẹ chồng. Có gì không hiểu hay sao ? - Ngọc Thảo nhìn cô trân trân vẻ mặt thách thức cùng bất mãn.

#Au
Còn ngược Phanh trưởng dài dài 😌😌

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro