14
Đưa Minho đi dạo một vòng quanh thành phố, dù có chút tiếc nuối nhưng trời cũng đã gần sáng Chan chỉ đành bất đắc dĩ mang con thỏ nhỏ về trước khi mẹ cậu phát hiện ra.
Tốc độ lái xe của Chan vẫn vững vàng như thế, chầm chậm mang người đến gần cổng nhà cậu. Xe vừa dừng, Minho liền nhảu xuống, nghiêng đầu chờ Chan tháo nói bảo hiểm cho mình, cải người cậu chôn trong chiếc áo khoác dày cộm ấp áp của Chan, vừa vẫy bàn tay nhỏ giấu trong tay áo, vừa nói tạm biệt với hắn: "Em vào trong nha"
"Lại đây, em gấp cái gì, dùng tôi xong liền muốn vứt bỏ hửm?"
"Gì nữa, em phải vào nhà rồi mà" Minho nghe hắn trêu mình vô tình, có hơi xấu hổ, tuy miệng cậu
than vãn nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời Chan đi đến gần hắn.
Dù sao thì cậu cũng là người rõ nhất nếu làm trái ý Chan thì sẽ có hậu quả thế nào mà. Hơn thế nữa cậu cũng có chút lưu luyến người no.
"Hôn anh" Bang Chan vừa nói vừa choàng tay ôm eo của Minho, kéo cậu đến và kế sát vào lồng ngực.
Hành động bất ngờ này của hắn làm cho Minho bị dọa đến mức tim suýt chút là ngừng đập. Cậu hoảng hốt nhìn về phía cổng nhà, dù biết bây giờ mẹ có lẽ vẫn còn ngủ say nhưng vì đang ở trước cửa nhà nên Minho làm sao mà dám manh động.
Trốn đi chơi là giới hạn cuối cùng của cậu rồi.
"Hôn anh" Nhận thấy người yêu nhỏ cứ xoay tới xoay lui trong lòng mình, Chan nhanh chóng bắt lấy cái cằm nhỏ của cậu, mất kiên nhẫn mà lặp lại lời nói lần nữa.
Suốt buổi tối hôm nay, con thỏ này chỉ mãi mê ngắm cảnh vật về đêm, Chan cũng chẳng muốn phá cảm xúc của cậu nên đã cam chịu làm tài xế và nhẫn nhịn đến bây giờ.
Hiện tại hắn thật sự muốn hôn Minho một cái.
"Bị phát hiện thì sao...A..." Còn chẳng đợi Minho kịp lo trước lo sau, Bang Chan đã vô một cái lên cặp mông tròn trịa của cậu.
Minho không đau nhưng vì xấu hổ và ngạc nhiên nên đã hơi la lên một tiếng, cậu trừng mắt nhìn hắn, biết hắn làm vậy là đang uy hiếp cậu.
"Anh cho em ba giây suy nghĩ, một là hôn anh hai là...."
Rõ ràng hơn ai hết, Minho biết lựa chọn thứ hai của phần tử độc tài này cho cậu nhất định sẽ rất vô sĩ nên Minho đã nhanh chóng chặn miệng hắn trước.
Cậu đưa tay che miệng hắn lại, lo sợ nhìn về cổng nhà lần nữa rồi mới nói: "Nếu mà bị phát hiện thì anh phải chịu trách nhiệm với em đấy"
"Nếu không chịu trách nhiệm thì lần đó chơi em ở phòng game xong, tôi đã không tìm em nữa rồi"
Chan nhếch mép dù miệng bị che lại nhưng hắn vẫn có thể trêu chọc Minho một cách nước chảy hoa trôi. Đúng là trải nghiệm ở phòng game hôm nọ thật sự quá tuyệt, cũng vì thế mà hắn mới bị dính vào bẫy tình của con thỏ ngây thơ này.
"Anh câm miệng đi, toàn nói linh tinh thôi" Dù bị trêu vô số lần, nhưng Minho vẫn đỏ bừng mặt như cũ.
Người nọ lúc nào cũng thế cả, cái khuôn miệng đẹp trai như thế nhưng mỗi khi mở ra đều là mấy từ ngữ nhậy cảm vô liêm sĩ đến mức khiến người ta mặt đỏ tim rung.
Minho không biết với người khác Chan có như thế hay không nhưng nếu là có thật thì chẳng cô gái nào thèm yêu một người như hắn cả. Ngoại trừ khuôn mặt đẹp trai đó ra, thì với cái tính tình độc tài và lưu manh của hắn thì ai mà thích cho nổi.
Chỉ có cậu là ngốc nghếch thích hắn thôi.
"Nhanh lên, mẹ em sắp dậy rồi đấy"
"Anh nhắm mắt lại đi"
Hôn nhau là một chuyện mà họ đã làm quá nhiều từ lúc trước và sau khi chính thức xác định mối quan hệ nhưng trong tất cả những lần đó, Minho chưa từng chủ động.
Hầu như cậu đều là người bị hôn đến mặt đỏ chân rung. Chính vì thế mà cậu không tránh khỏi có chút ngại ngùng, nhất là khi Chan luôn nhìn cậu bằng cái ánh mắt nóng bỏng.
"Mẹ em sắp dậy rồi"
Chan không thoả hiệp nhắm mặt lại mà còn dùng giọng điệu nhắc nhở nhưng đầy uy hiếp Minho.
Hết cách cậu chỉ có thể thô bạo kéo cổ áo hắn, đặt lên trên môi hắn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt rồi xoay người chạy trốn.
Và rồi chẳng được bao xa cổ áo cậu đã bị túm lại. minho hoảng loạn đưa tay che trước miệng vì sợ Chan sẽ hôn mình, nhưng không ngờ hắn lại chỉ nắm tay cậu, đặt vào lòng bàn tay hai miếng băng cá nhân nho nhỏ.
Còn trang trí họa tiết hình thỏ con.
Minho có hơi không ngờ Chan lại trẻ con đến mức này.
"Cảm ơn anh" Minho cười tít mắt, siết chặt món quà quý giá trong lòng bàn tay. Cậu từng nghĩ rằng Chan đã quên cậu than vãn với hắn về vết thương khi cãi nhau với mẹ, bởi vì hắn chẳng hỏi han hay liếc mắt đến nó.
"Anh mua lúc nào vậy?"
"Em hỏi làm gì, phiền phức quá, đi vào trong nhà đi"
Minho hỏi thế thôi nhưng cậu đã đoán ra được rồi, lúc nãy khi đi dạo Chan có rời đi khoảng vài phút, có lẽ là đi mua băng cá nhân cho cậu.
Chan rõ ràng là một người ấm áp, chỉ là cách thể hiện của hắn khác người ta một chút thôi, nhưng minho thích tính cách đó của chan, rất thích.
Hết 14
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro