Chương 31: Hai Mẹ Con An Ủi Tâm Hồn
#Adam
#06/09/2025
_____________________________
Năm nhóm khách mời đều lần lượt lên xe, đến nơi đã định trước.
Chỗ Thẩm Thanh Thanh cần đến là khu trồng rau, cũng không xa, chỉ mất nửa tiếng đi xe, chẳng mấy chốc đã tới nơi.
Khu trồng rau này rất rộng, nhìn một lượt toàn là nhà kính, nghe nói còn có cả một hồ sen để trồng củ sen.
Nhiệm vụ chương trình hôm nay giao cho họ là thu hoạch ít nhất 6 loại rau củ. Thẩm Thanh Thanh lướt qua các loại rau củ đang được trồng ở đây, cuối cùng quyết định chọn cải trắng, khoai tây, cà tím, ớt, cà chua và củ sen. Đây đều là những loại rau củ phổ biến và dễ ăn.
Lương Thiên Dật cũng là một cậu bé rất ngoan, đi theo Thẩm Thanh Thanh vừa vào cổng đã tự động xách giỏ tre nhỏ. Thấy vậy, Thẩm Thanh Thanh thầm cảm thán cậu bé thật sự rất tự giác, Thẩm Lâm Nhan có phúc đức gì mà có được đứa con riêng đáng yêu như vậy.
Đương nhiên, một cái giỏ không đủ để đựng, Thẩm Thanh Thanh lại cầm thêm một cái giỏ tre lớn hơn một chút, hai người cùng nhau vào hái rau củ tươi.
Ban đầu, việc thu hoạch diễn ra rất thuận lợi, đặc biệt là cậu bé Lương Thiên Dật. Cậu bé như một đầu tàu gương mẫu, chạy đi chạy lại với những bước chân ngắn ngủn, giúp Thẩm Thanh Thanh hái rau củ, chọn những loại trông tươi nhất.
Đôi khi Thẩm Thanh Thanh còn chưa kịp ra tay, cậu bé Lương Thiên Dật đã hái xong, bỏ vào giỏ nhỏ của cậu bé hoặc giỏ tre của Thẩm Thanh Thanh.
Thấy vậy, Thẩm Thanh Thanh không ngần ngại giơ ngón cái lên cho Lương Thiên Dật:
"Tiểu Dật, cháu thật sự quá giỏi, quả thật là cậu bé chăm chỉ nhất luôn, cô thật sự rất ngưỡng mộ cháu đó nha."
Lương Thiên Dật nghe thấy lời khen của Thẩm Thanh Thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, trong đời cậu bé rất hiếm khi có người thẳng thắn khen ngợi cậu bé như vậy. Không chỉ Thẩm Lâm Nhan nghiêm khắc với cậu, cả nhà họ Lương cũng đặt kỳ vọng rất cao, vì vậy họ sẽ không dễ dàng khen cậu bé.
Cậu bé ngượng ngùng sờ đầu mình, khiêm tốn nói:
"Đâu có giỏi gì đâu ạ, đây là việc cháu nên làm mà."
Thẩm Thanh Thanh lại lắc đầu:
"Tiểu Dật đừng nghĩ như vậy, nhiệm vụ hôm nay là cô đưa cháu đến làm, hơn nữa cô lớn hơn cháu, nên lẽ ra cô phải làm nhiều hơn, nhưng vừa rồi cháu đã gánh vác phần lớn công việc hái rau, chỉ có những chỗ cháu không với tới mới cần cô giúp thôi, cháu thật sự rất tuyệt."
Lương Thiên Dật nghe xong, đôi mắt sáng lấp lánh, sau đó làm việc lại càng hăng hái hơn.
Nhìn thấy cảnh này, khán giả trên kênh livestream đều bật cười.
【Tuy Thẩm Thanh Thanh đang khen Tiểu Dật, nhưng tôi nghi ngờ đây là chiến thuật của cô ấy!】
【Tôi cũng cảm thấy Tiểu Dật bị lừa, đúng là bị lừa dối vài câu ngay lập tức làm việc càng vui vẻ hơn.】
【Mặc dù vậy, nhưng Thẩm Thanh Thanh khen người cũng không sai mà, chẳng lẽ lại đi phê bình Tiểu Dật để cậu bé tiến bộ?】
【Thật ra mọi người quan sát kỹ sẽ biết, Thẩm Thanh Thanh cũng rất thích khen Ngôn Ngôn, mặc dù hai mẹ con cũng hay trêu chọc nhau là đồ ngốc, nhưng nghe là biết chỉ là đùa thôi.】
【À, chẳng phải Thẩm Thanh Thanh có quá nhiều tiền án rồi sao, trước đây lúc dọn hành lý cô ấy cũng lừa Chu Gia Ngôn như vậy mà.】
...
Lần này, Thẩm Thanh Thanh thật sự không có ý nghĩ đó, dù sao Lương Thiên Dật không phải con trai cô, cô sai bảo cũng không tiện như vậy. Nhưng Lương Thiên Dật có thể làm việc hăng say như thế thì cô cũng không từ chối, có thể tận hưởng lúc nào thì cô sẽ tận hưởng lúc đó.
Thế nhưng, sự thuận lợi này chỉ kéo dài đến lúc đào củ sen. Cậu bé Lương Thiên Dật luôn xông lên phía trước lúc này nhìn mặt hồ nước mà khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh.
Thẩm Thanh Thanh tự nhận mình không phải người tỉ mỉ, nhưng cũng phát hiện sự bất thường của Lương Thiên Dật, lập tức hỏi:
"Tiểu Dật, cháu sao vậy?"
Lương Thiên Dật rụt cổ lại, nhỏ giọng nói:
"Không có gì đâu ạ, cô ơi chúng ta đi đào củ sen đi."
Sau đó, cậu bé nhìn mặt nước đầy lá sen đã úa vàng, cậu bé nghĩ hồ nước này chắc không sâu lắm, chắc sẽ không ngập quá đầu cậu bé.
Đúng vậy, Lương Thiên Dật sợ nước. Lúc nhỏ cậu bé đã từng bị người giúp việc sơ ý làm rơi xuống bể bơi suýt chết đuối, từ đó cậu bé luôn sợ nước. Thẩm Lâm Nhan đã từng đưa cậu đi học bơi vài lần nhưng cậu bé đều thất bại.
Về chuyện này, Thẩm Lâm Nhan vô cùng bất lực, còn dặn cậu bé không được để lộ chuyện mình sợ nước trước mặt người ngoài, nếu không sẽ bị người ta cho là kẻ nhát gan. Lương Thiên Dật luôn ghi nhớ điều này trong lòng.
Hơn nữa, cậu bé nhìn hồ sen, chắc cũng không sâu. Cậu bé cảm thấy mình có thể vượt qua.
Thẩm Thanh Thanh nhìn dáng vẻ Lương Thiên Dật mặt mày trắng bệch làm sao có thể để cậu bé tiếp tục hái củ sen được. Cô ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Lương Thiên Dật:
"Tiểu Dật, cháu nói cho cô biết, có phải cháu sợ nước không?"
Lương Thiên Dật không ngờ mình lại bị Thẩm Thanh Thanh nhìn thấu nhanh như vậy. Ánh mắt của Thẩm Thanh Thanh trong suốt, tràn đầy lo lắng, khiến Lương Thiên Dật không nhịn được mà mở lòng.
Cậu bé gật gật đầu:
"Cháu từng bị ngã xuống nước, nên có chút sợ. ạ"
Thẩm Thanh Thanh chợt hiểu ra, thảo nào.
Cô xoa đầu Lương Thiên Dật, đề nghị:
"Vậy thế này nhá, lát nữa củ sen cô tự mình đi đào, cháu ở trên bờ đợi cô nha?"
Nhưng ngoài dự đoán, Lương Thiên Dật lại lắc đầu:
"Không sao đâu cô, cháu cảm thấy cháu có thể vượt qua được ạ."
Thẩm Thanh Thanh thấy vậy, bất lực thở dài, chính đứa trẻ đã yêu cầu như vậy, cô còn có thể làm gì được nữa?
Vì thế, cô gật đầu:
"Được, vậy lát nữa cháu cứ bám chặt lấy cô, tuyệt đối không được đi vào chỗ sâu hơn."
【Trời ơi, Tiểu Dật cũng quá dũng cảm rồi.】
【Tôi cảm thấy ngay cả người lớn bình thường cũng không làm được đâu.】
【Một người lớn như tôi đây tuy không sợ nước, nhưng lại sợ côn trùng, giờ tôi hai mươi mấy tuổi rồi mà thấy gián vẫn hét ầm ĩ lên.】
【Tiểu Dật còn nhỏ như vậy đã biết cố gắng chiến thắng nỗi sợ hãi của mình, thật sự rất giỏi.】
【Nhưng nhìn cậu bé sợ hãi lắm, cứ cố chấp đi xuống thì có xảy ra chuyện gì không?】
...
Vì vậy, nhất thời khán giả trên kênh livestream đều lo lắng nhìn chằm chằm Lương Thiên Dật.
Họ thay ủng đi mưa, ban đầu thì vẫn ổn, nhưng khi phải xuống nước, Lương Thiên Dật lại một lần nữa do dự, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt run rẩy.
Thẩm Thanh Thanh thấy vậy, lập tức dừng lại, lần nữa hỏi:
"Tiểu Dật, cháu thật sự có thể không? Đừng lừa cô nhé, cô cũng không bắt buộc cháu phải xuống nước cùng cô đâu nha."
Lương Thiên Dật do dự một lúc lâu, vẫn gật đầu nói:
"Cô vẫn muốn thử ạ."
Thẩm Thanh Thanh bất lực, chỉ có thể tiếp tục nắm tay Lương Thiên Dật đến gần mặt nước.
Hồ nước này quả thật không sâu, Thẩm Thanh Thanh xuống nước thì nước chỉ đến bắp chân cô. Cô đưa tay ra, định kéo cậu bé vẫn còn đứng trên bờ xuống, nhưng đúng lúc chân Lương Thiên Dật sắp chạm mặt nước, sắc mặt cậu trắng bệch, run rẩy, rồi nhanh chóng rụt chân lại, hoảng hốt lùi lại mấy bước, miệng nhỏ giọng nói:
"Cháu không đi... Cháu không đi..."
Thẩm Thanh Thanh thấy thế, lập tức đi lên bờ, ôm lấy cậu bé đang run rẩy, an ủi:
"Được rồi được rồi, không muốn đi thì không đi, không ai bắt Tiểu Dật nhất định phải xuống đấy cả."
An ủi Lương Thiên Dật khoảng năm phút, cậu bé cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mắt đỏ hoe nhìn Thẩm Thanh Thanh, trong mắt còn đọng lại nước:
"Cô ơi, Tiểu Dật sai rồi, Tiểu Dật là một kẻ nhát gan."
Thẩm Thanh Thanh không ngờ Lương Thiên Dật lại tự nói về mình như vậy, vội vàng an ủi:
"Sao Tiểu Dật lại là kẻ nhát gan chứ? Không phải đâu. Cô chưa từng thấy một đứa trẻ nào dũng cảm hơn Tiểu Dật đâu."
"Nhưng cháu sợ nước, những đứa trẻ khác không ai sợ cả."
Nói rồi cậu bé cúi đầu, trông vô cùng tự ti.
Thẩm Thanh Thanh thở dài, cũng không biết Thẩm Lâm Nhan đã nuôi Lương Thiên Dật như thế nào mà cậu bé lại hay suy nghĩ về bản thân như vậy.
Cô vỗ vỗ lưng Lương Thiên Dật, giọng nói vô cùng dịu dàng:
"Không phải đâu Tiểu Dật. Ai cũng có những thứ mình sợ, dù là trẻ con hay người lớn. Ví dụ như cô đây siêu sợ chuột luôn á, chỉ cần trong nhà có dấu vết của chuột thôi, cô có thể dọn nhà ngay lập tức, đừng nói là nhìn thấy chuột thật."
"Hay ví dụ như bạn Chu Gia Ngôn của cháu. Cô nói nhỏ cho cháu biết nhé, bạn ấy thật ra không thích đàn piano, hôm đó bạn ấy còn lén nói với cô là bạn ấy không muốn học nữa."
"Hay như đạo diễn Từ Tường, hôm đó cô thấy trên mạng nói rằng ông ấy rất sợ động vật bò sát, có lần một vị khách mời để trả thù ông ấy, đã bắt một con rắn nhỏ đi dọa ổng, đạo diễn Từ đã chạy đến rớt cả tóc giả luôn đó."
...
Thẩm Thanh Thanh nhỏ giọng kể rất nhiều chuyện riêng tư của người khác, cũng thành công làm cho Lương Thiên Dật, vốn đang tự trách mình là kẻ nhát gan, từ đau lòng chuyển sang kinh ngạc. Cậu há hốc miệng, miệng mở thành hình chữ "O", thì ra người lớn cũng sợ nhiều thứ như vậy sao?
Cuối cùng, Thẩm Thanh Thanh tổng kết:
"Mỗi người đều có những thứ mình sợ, điều đó rất bình thường, con người không hoàn hảo, Tiểu Dật không cần phải trách móc bản thân như vậy, hiểu không? Cháu có thể có những thứ mình sợ, cũng có thể có những thứ mình không thích, nếu nó không ảnh hưởng đến việc trưởng thành khỏe mạnh của cháu, cô nghĩ không cần phải ép buộc bản thân phải làm gì cả, vui vẻ là quan trọng nhất."
Lương Thiên Dật nghe những lời Thẩm Thanh Thanh nói, trầm ngâm suy nghĩ, những gì cô ấy nói không giống lắm với mama cậu bé, nhưng dường như cũng rất có lý.
Thẩm Thanh Thanh thấy cuối cùng cũng đã an ủi được Lương Thiên Dật, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, cô phải nhanh chóng đi đào củ sen. Vì thế cô vỗ đầu nhỏ của Lương Thiên Dật, nói:
"Tiểu Dật, vậy cháu ở đây đợi cô nhé, cô đi đào củ sen trước nha."
Lần này Lương Thiên Dật không còn cố chấp nữa, gật đầu nói:
"Cô đi đi ạ, cháu sẽ ngoan ngoãn đợi cô ở đây."
Thấy thế, Thẩm Thanh Thanh cuối cùng cũng yên tâm, sau đó theo nhân viên chương trình xuống hồ sen bắt đầu đào củ sen.
Nhìn thấy mọi việc cuối cùng cũng được giải quyết, khán giả trên kênh livestream cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
【May mà khuyên được Tiểu Dật, nếu thật sự xuống nước thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.】
【Tiểu Dật thật sự hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, cảm giác như cậu bé luôn phải ép buộc bản thân.】
【Hôm nay Thẩm Thanh Thanh thật sự làm tôi thấy được một mặt khác của cô ấy, rất dịu dàng. Hơn nữa tôi cảm thấy những gì cô ấy nói rất có lý.】
【Tôi thế mà lại được Thẩm Thanh Thanh khai sáng. Trời ơi gần đây tôi vì chuyện xã giao mà đau đầu nhức óc, nghe xong lời này của Thẩm Thanh Thanh, tôi quyết định kệ mẹ nó xã với chả giao, bố không làm nữa.】
【Các bạn lầu trên điên rồi sao? Thế mà lại bắt đầu tin tưởng chén canh gà độc của Thẩm Thanh Thanh!】
【Mặc kệ nó là canh gà độc hay không, ngon là được rồi.】
...
Đồng thời, cũng có người bắt đầu thảo luận về vấn đề giáo dục của Lương Thiên Dật.
【Theo tôi thấy, Tiểu Dật hiện tại bị giáo dục thành quá mức nghe lời, quá mức tự đổ lỗi bản thân rồi.】
【Tôi luôn cảm thấy cách giáo dục của Thẩm Lâm Nhan có vấn đề. Tiểu Dật quả thật đã học rất nhiều thứ, cũng rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn, nhưng tôi cảm thấy cậu bé không vui vẻ.】
【Tiểu Dật rõ ràng sợ nước như vậy mà vẫn luôn cố gắng đi đào củ sen, cậu bé mới năm tuổi, thật sự không cần thiết.】
...
May mắn thay, lúc này Thẩm Thanh Thanh cuối cùng cũng đào củ sen trở về. Cô mang găng tay, cầm củ sen vẫn còn dính đầy bùn, vui vẻ vẫy tay với Lương Thiên Dật:
"Tiểu Dật, cô về rồi nè, cháu xem củ sen này to không này."
Thẩm Thanh Thanh vốn có chút thói sạch sẽ, nhưng lúc này đầu óc đã hoàn toàn bị niềm vui được mùa lấp đầy, đâu còn lo lắng gì đến bùn đất nữa.
Lương Thiên Dật thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn luôn nghiêm túc cuối cùng cũng nở nụ cười:
"Cô ơi, Tiểu Dật rất ngoan, luôn ở đây đợi cô đó nha."
Thẩm Thanh Thanh gật đầu, còn dùng tay đầy bùn giơ ngón cái lên:
"Tiểu Dật tuyệt vời, đợi cô tháo mấy thứ này ra, sau đó rửa sạch một chút, chúng ta có thể về được rồi."
Lương Thiên Dật cũng hào hứng gật đầu, hôm nay so với cậu bé dự đoán còn thuận lợi và vui vẻ hơn nhiều.
_______________
Ở một nơi khác, Chu Gia Ngôn và Thôi Hạ đi đến bờ sông, con sông này coi như là sông mẹ của trấn Trạng Nguyên. một nhánh sông còn đi qua trấn Trạng Nguyên, cũng chính là con sông mà đám Mạc Mạn đã chèo thuyền tới đây.
Đương nhiên đây là dòng sông chính nên nó lớn hơn nhánh sông chảy qua trấn không ít. Trên sông lúc này đã có nhiều thuyền đánh cá.
Nhân viên chương trình đã sớm liên hệ với một chiếc thuyền đánh cá. Thôi Hạ và Chu Gia Ngôn cũng không phải người làm màu, trực tiếp lên thuyền, cùng với thuyền trưởng giăng lưới bắt cá.
Thuyền trưởng đều là những ngư dân lão luyện đã đánh cá nhiều năm, kinh nghiệm vô cùng phong phú, quá trình giăng lưới tự nhiên vô cùng thuận lợi.
Đúng lúc Thôi Hạ và Chu Gia Ngôn cho rằng mọi việc sẽ suôn sẻ, điện thoại của Thôi Hạ lại reo lên.
Thôi Hạ nhìn thấy điện thoại, trên màn hình là hai chữ "Ông xã", Thôi Hạ vốn không muốn nghe, nhưng sau khi cúp máy, bên kia lại không ngừng gọi lại.
Thôi Hạ sợ là có chuyện quan trọng, chỉ có thể cười xin lỗi Chu Gia Ngôn:
"Ngôn Ngôn, cháu đi theo chú thuyền trưởng trước nhé, cô đi nghe điện thoại một lát rồi quay lại ngay, cháu đừng chạy lung tung nhé."
Chu Gia Ngôn tự nhận mình là một đứa trẻ hiểu chuyện và ngoan ngoãn, gật đầu nói:
"Vâng ạ, cô Thôi đi đi ạ."
Sau đó, Thôi Hạ tránh xa máy quay, đến một góc khuất trên thuyền đánh cá bắt đầu nghe điện thoại.
Cô ấy vốn nghĩ là trong nhà xảy ra chuyện gì lớn, nên chồng cô ấy mới gọi điện thoại liên tục như vậy. Nưng không ngờ, chỉ là máy giặt ở nhà bị hỏng, chồng cô ấy gọi điện thoại nhờ cô ấy liên hệ thợ đến sửa.
Thôi Hạ không hiểu tại sao người chồng từng rất chu đáo của mình lại trở nên như vậy, sai bảo cô ấy với vẻ mặt hống hách, vô cùng thiếu kiên nhẫn, tự nhiên coi tất cả mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều là việc của cô ấy. Anh ta rõ ràng biết cô ấy đang ghi hình chương trình, nhưng vẫn bất chấp thời gian và địa điểm mà gọi điện thoại cho cô ấy.
Trong lòng cô ấy bực bội, đáp trả:
"Anh không biết em đang ghi hình sao? Chuyện nhỏ như vậy không thể đợi đến tối rồi liên hệ em được sao?"
Nhưng người đàn ông đối diện còn nóng nảy hơn cả cô ấy:
"Anh đã nói là em không nên đi tham gia cái chương trình giải trí này rồi. Chẳng lẽ em đi theo mấy ngôi sao tham gia chương trình giải trí là có thể thành ngôi sao được à? Kết quả bây giờ làm cho chỗ nào cũng không xong, nhà cửa thì rối tung cả lên."
Trong lòng Thôi Hạ run lên, cô ấy không ngờ chồng mình lại nói ra những lời như vậy.
Cô ấy nhớ trước khi kết hôn, chồng cô ấy vẫn rất chu đáo, cũng từng nói sau khi kết hôn cô ấy muốn làm gì anh ta cũng sẽ ủng hộ.
Thái độ đã thay đổi từ khi nào nhỉ?
Dường như là khi chức vị và lương hàng năm của anh ta ngày càng cao. Còn cô ấy thì vì kết hôn sinh con mà dậm chân tại chỗ trong sự nghiệp, cuối cùng vì chăm con mà từ bỏ công việc, sau đó chồng cô ấy bắt đầu tự nhiên giao tất cả mọi việc trong nhà cho cô ấy.
Trong lòng cô ấy dâng lên một sự khó chịu, lần đầu tiên nảy sinh ý nghĩ hay là không cần sống chung nữa. Sau đó cô ấy lấy điện thoại ra khỏi tai, tránh xa giọng nói dài dòng lắm mồm của chồng mình, rồi trực tiếp cúp máy, tắt nguồn.
Thôi Hạ nhìn vào cửa kính trên thuyền chỉnh lại dung nhan của mình, sau đó cố gắng hết sức để vẻ mặt mình trông bình thường nhất có thể để trở lại boong tàu.
Nhưng cô ấy chỉ là một người bình thường, còn không biết làm thế nào để che giấu cảm xúc của mình, rất nhanh đã bị cư dân mạng phát hiện.
【Nhìn dáng vẻ của Thôi Hạ, tôi đoán lại là chồng hoặc mẹ chồng cô ấy.】
【Chồng của Thôi Hạ thật sự tuyệt vời, không biết vợ cũng đang làm việc sao? Chuyện gì trong nhà cũng phải tìm Thôi Hạ.】
【Bời vì muốn xem Ngôn Ngôn nên hôm nay là lần đầu tui đến xem Thôi Hạ livestream, Thôi Hạ khổ đến vậy sao? Không phải nói chồng cô ấy là quản lý cấp cao lương hàng năm cả triệu sao, sao lại...】
...
Chu Gia Ngôn là một đứa trẻ tinh mắt và cẩn thận, cậu cũng phát hiện hốc mắt ửng đỏ của Thôi Hạ. Cậu nhìn Thôi Hạ, trong mắt tràn đầy sự quan tâm:
"Cô Thôi, cô sao vậy ạ? Có chuyện gì xảy ra sao ạ? Có gì cô có thể nói với Ngôn Ngôn nhé, Ngôn Ngôn có thể đưa ra lời khuyên cho cô đấy ạ."
Thôi Hạ nhìn đứa trẻ chưa quen biết được bao lâu nhưng lại có vẻ mặt quan tâm này, rồi nghĩ đến người chồng đã cùng chung chăn gối bao năm, trong lòng cô ấy nhất thời đầy cảm xúc.
Cô ấy biết những chuyện này của mình không phải là việc một đứa trẻ năm tuổi có thể hiểu. Nhưng vào lúc này, có người quan tâm đến mình, Thôi Hạ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Hơn nữa cô ấy thế mà còn muốn kể những phiền não của mình cho đứa trẻ trước mặt nghe.
Hay có lẽ chính vì là một đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu, cũng sẽ không giống như một số người lớn, nghe xong phiền não của cô ấy rồi cười nhạo cô ấy. Vậy nên cô ấy mới có thể nảy sinh ý muốn tâm sự cùng đứa trẻ trước mặt này.
Lúc này, lưới đánh cá đã được thả xuống nước, thuyền trưởng và các thuyền viên đều đã bắt đầu tụm năm tụm ba đánh bài trò chuyện nghỉ ngơi, chỉ chờ đến lúc kéo lưới lên.
Vì thế, Thôi Hạ dẫn Chu Gia Ngôn đến một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, bắt đầu kể lại chuyện mình gặp phải.
"Ngôn Ngôn, cháu có ủng hộ mẹ cháu đi ra ngoài làm việc không?"
Chu Gia Ngôn nhớ đến Thẩm Thanh Thanh, cậu cảm thấy người mẹ kế này thật sự quá lười biếng. Nếu không phải còn có chương trình phải quay, cậu cảm thấy cuộc sống hàng ngày của Thẩm Thanh Thanh chỉ có ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.
Là một đứa trẻ từ nhỏ đã tự lập, cậu đương nhiên cảm thấy con người ai cũng nên làm việc, ít nhất không thể giống như mẹ kế cậu.
Cậu gật đầu nói:
"Đương nhiên là ủng hộ ạ. Nếu không có việc làm thì cả ngày ở nhà sẽ chán biết bao, cũng không có cách nào làm quen bạn mới."
Thôi Hạ nghe được câu trả lời của Chu Gia Ngôn, trong lòng không khỏi cảm thán Thẩm Thanh Thanh có một đứa con trai thật hiểu chuyện và ngoan ngoãn.
"Nhưng, chồng và người nhà của cô lại không ủng hộ cô đi làm ở bên ngoài. Họ nói cô chỉ cần chăm sóc tốt gia đình là được, dù sao chồng cô kiếm tiền cũng đủ tiêu. Cô bây giờ như thế này, rời xa công việc đã lâu, đi ra ngoài cũng không tìm được công việc tốt nào, số tiền kiếm được có thể còn không bằng tiền thuê bảo mẫu."
Giọng của Thôi Hạ vô cùng cô đơn, khiến Chu Gia Ngôn nhíu mày lại.
Cậu có chút không hiểu, tại sao phải dùng tiền để so đo tính toán công việc?
Ví dụ như mẹ kế của cậu, để làm việc trong giới giải trí, không nói đến chuyện kiếm tiền, ba cậu còn cho cô ấy rất nhiều tiền, nhưng ba cậu vẫn chưa bao giờ nói bắt mẹ kế ở nhà chăm con.
Cậu nói ra nghi vấn của mình:
"Nhưng tại sao phải so đo chuyện tài bạc ạ? Thầy giáo của cháu nói với cháu, làm việc còn có thể thể hiện giá trị của bản thân. Ba cũng thường xuyên nói với cháu rằng mặc kệ tương lai có thể kiếm được bao nhiêu tiền, cũng nhất định phải kiên trì nỗ lực làm việc và tiến bộ."
"Hơn nữa, cháu nghe người giúp việc kể, mama cháu làm việc lâu như vậy, không những không kiếm được bao nhiêu tiền, ba còn cho mama tiêu rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng mama vẫn đang làm việc như trước mà."
Nói đến đây, Chu Gia Ngôn lại có chút nhớ mẹ kế, cũng không biết mẹ kế ngốc nghếch mang theo Tiểu Dật có làm xong nhiệm vụ không nữa.
Nhưng mà cô ấy thích tìm sơ hở như vậy, chương trình chắc chắn không làm khó được cô ấy đâu.
Những lời an ủi này của Chu Gia Ngôn tuy chưa nói là chu đáo, nhưng cũng rất có lý, mặc dù người nào đó cách đó không xa nằm không cũng trúng đạn.
【Ngôn Ngôn tuy nhỏ, nhưng lời nói vẫn rất có lý.】
【Đúng vậy, đến cả giám đốc Chu kiếm nhiều tiền như vậy còn không bắt Thẩm Thanh Thanh ở nhà chăm con. Chồng của Thôi Hạ kiếm được ít tiền như vậy mà cũng xứng sao?】
【Thẩm Thanh Thanh: An ủi tốt lắm, lần sau đừng an ủi nữa, ít nhất đừng lấy tôi ra làm ví dụ.】
【Ha ha ha, lầu trên à, phu nhân giám đốc Chu của chúng ta không chỉ đi làm không kiếm được bao nhiêu tiền, cô ấy hình như còn phải tự bỏ tiền ra nữa.】
【Tôi biết các bạn muốn dìm chồng Thôi Hạ, nhưng cảm giác người bị tổn thương lại là một người khác.】
【Ủng hộ Thôi Hạ đi làm, thật sự không được thì chúng ta đổi chồng đi!】
...
Thôi Hạ nghe thấy lời Chu Gia Ngôn nói, trong lòng chấn động. Đúng vậy, một đứa trẻ cũng biết làm việc là để thể hiện giá trị của bản thân, mà cô ấy lại bị mắc kẹt trong cái rào cản do mọi người trong nhà đặt ra.
Cô ấy luôn suy nghĩ xem có tìm được công việc tốt không, số tiền cô ấy kiếm được có nhiều hơn tiền thuê bảo mẫu không, nhưng lại quên mất việc tự hỏi về giá trị của bản thân.
Còn nửa câu sau của Chu Gia Ngôn, Thôi Hạ trong lòng cười thầm, đâu có đứa trẻ nào lại vạch trần nỗi đau của mẹ mình như vậy?
Thẩm Thanh Thanh trong mắt công chúng luôn có danh tiếng không tốt. Trước khi đến đây, Thôi Hạ cũng từng đoán Thẩm Thanh Thanh là người không dễ hòa đồng, nhưng khi tham gia chương trình rồi mới thấy tuy Thẩm Thanh Thanh bề ngoài trông không mấy nhiệt tình với mọi người, nhưng cũng không khó hòa hợp. Hơn nữa cô ấy dường như còn sẵn lòng chơi đùa với các con hơn tất cả các bà mẹ khác, trong mắt Thôi Hạ, một người thích trẻ con và chơi đùa cùng trẻ con không phải là người xấu.
Đồng thời, trong lòng cô ấy cũng có chút hâm mộ Thẩm Thanh Thanh. Tuy năng lực làm việc của cô vẫn luôn gây tranh cãi, nhưng ít ra còn có người nhà ủng hộ không phải sao? (Thẩm Thanh Thanh vẫn còn đang đào củ sen thì hắt hơi, cô còn không biết sao mình còn có cả người nhà yêu thương ủng hộ chứ?)
Chu Gia Ngôn nói xong câu đó, liền giương đôi mắt tròn xoe nhìn Thôi Hạ.
Thôi Hạ nhìn dáng vẻ này của Chu Gia Ngôn, chỉ cảm thấy lòng mình tan chảy, cô ấy đưa tay xoa cái đầu nhỏ đầy tóc xoăn của Chu Gia Ngôn:
"Ngôn Ngôn nói đúng, là cô trước đây suy nghĩ quá nhiều, cảm ơn cháu."
Tuy không biết rốt cuộc mình đã khuyên Thôi Hạ được cái gì, nhưng Chu Gia Ngôn nhìn thấy tâm trạng của Thôi Hạ đã tốt hơn rõ rệt thì cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cậu cũng nở một nụ cười ngọt ngào:
"Không cần cảm ơn đâu cô Thôi, Ngôn Ngôn hy vọng cô luôn vui vẻ và hạnh phúc."
Ngay sau khi Chu Gia Ngôn nói câu này, phía sau vang lên tiếng reo hò của ngư dân. Hai người quay đầu lại, liền thấy các ngư dân đang cùng nhau kéo lưới. Từ tiếng reo hò của họ rõ ràng có thể nghe ra hôm nay thu hoạch rất tốt.
Thôi Hạ nắm tay Chu Gia Ngôn đi về phía họ, sau đó hai người cũng cùng tham gia kéo lưới.
Lưới đánh cá dưới sự hợp lực của mọi người dần dần được kéo lên thuyền, nhìn những con cá lớn trong lưới, Chu Gia Ngôn kinh ngạc "ồ" một tiếng, sau đó nói với Thôi Hạ:
"Cô Thôi, cá nhiều quá, lớn quá ạ."
Thôi Hạ nhìn cảnh tượng được mùa này, trong lòng cũng vô cùng thỏa mãn, gật đầu cười với Chu Gia Ngôn.
Lúc này, thuyền trưởng cũng lên tiếng:
"Lâu lắm rồi chúng tôi cũng không có thu hoạch tốt như vậy, xem ra trên người các bạn có sẵn may mắn, đều là người có phúc cả nha."
Chu Gia Ngôn từ trước đến nay rất vui vẻ nghe những lời tốt đẹp, lập tức cười đến tít cả mắt:
"Chú thuyền trưởng, sau này các chú nhất định cũng sẽ được mùa ạ."
Thôi Hạ cũng khiêm tốn nói:
"Thuyền trưởng, đây là công sức vất vả của các chú, chúng cháu không dám nhận công đâu."
Thuyền trưởng thấy thái độ của hai người đều tốt như vậy, trong lòng càng thêm thoải mái, cười nói:
"Vậy lát nữa các cháu chọn vài con cá lớn mang về, cứ lấy thoải mái đi."
Chu Gia Ngôn lại một lần nữa "Oà" lên, rõ ràng là rất vui vẻ, vỗ tay nói:
"Thật sao ạ? Cảm ơn chú ạ."
Nhìn đứa trẻ hiểu chuyện và đáng yêu như vậy, thuyền trưởng cũng không kìm được đưa tay ra, xoa cái đầu nhỏ của Chu Gia Ngôn:
"Đương nhiên rồi, lát nữa chú sẽ đi cùng cháu chọn vài con lớn nhất và tươi nhất."
Thôi Hạ nhìn cảnh này, trên mặt nở một nụ cười chân thành đầu tiên trong ngày.
Xem kìa, trời cao cũng đang nói cho cô ấy biết rằng mọi việc của cô ấy rồi cũng sẽ đều thuận lợi.
------------------------
Cùng lúc đó, các nhóm khác cũng đang gấp rút hoàn thành nhiệm vụ.
Mạc Mạn đưa Tống Y Y đến một nhà máy bột mì ở phía tây trấn, và trải nghiệm dùng cối đá cổ xưa để xay bột mì.
Tống Y Y còn nhỏ sức yếu, vì thế Mạc Mạn nắm tay cô bé cùng đẩy. Khi thấy bột mì trắng tinh được xay ra, cả người Tống Y Y cười đến tít mắt.
Sau đó, hai người mang theo số bột mì mình đã xay được về.
Tạ Băng thì đưa Ứngng Thi Sương đi trại gà bắt gà.
Tạ Băng vốn nghĩ rằng Ứng Thi Sương là một cô công chúa được chiều chuộng từ nhỏ sẽ sợ mấy con gà có mùi hôi, nhưng ngoài dự đoán, Ứng Thi Sương thấy mấy con gà lông sáng loáng lại mở to mắt.
Hơn nữa, cô bé còn thích gà trống hơn, vì lông và mào của gà trống càng thêm tươi sáng, cô bé "wow" lên rồi dùng đôi mắt ngấn nước nhìn Tạ Băng nói:
"Gà trống đẹp quá! Cô Tạ, cháu có thể mang một con về nhà không ạ?"
Tạ Băng nhìn con gà trống oai phong lẫm liệt vẫn còn đang gáy, tưởng tượng cảnh Ứng Thi Sương nuôi nó trong biệt thự ở nhà, thật là một bức tranh đẹp không thể xem nổi.
Phân gà thì không nói, nhà Ứng Thi Sương chắc cũng không cần mua đồng hồ báo thức nữa.
Nhưng dù sao cũng là Mạc Mạn và Ứng Khám nuôi, không phải cô ấy nuôi, Tạ Băng "xấu xa" tưởng tượng. Hay là cô ấy sẽ tặng họ một bất ngờ đi.
Vì thế, cô ấy gật đầu nói:
"Cô Tạ đồng ý với cháu, lát nữa cháu lấy một sợi dây buộc nó lại rồi dắt về nhé."
Ứng Thi Sương vui đến mức suýt nhảy lên, nếu là mẹ cô bé ở đây, chắc chắn sẽ không đồng ý. Cô bé mãn nguyện nở một nụ cười ngọt ngào:
"Cô Tạ, cô tốt quá, Sương Sương rất thích cô."
Bị cô công chúa nhỏ tỏ tình, còn có thể chơi xỏ thằng nhóc Ứng Khám một vố, Tạ Băng cũng bật cười:
"Nếu cháu thích cô như vậy, thì sau này về thành phố A cũng nhớ đến tìm cô chơi nhé."
Sau đó, Tạ Băng lại nắm tay Ứng Thi Sương đi chọn một con gà mái để ăn tối nay.
Ứng Thi Sương tuy cảm thấy gà mái trông không đẹp bằng gà trống, nhưng trong lòng vẫn có chút không nỡ, ôm chân Tạ Băng nói:
"Cô Tạ ới, chúng nó đáng thương quá, thật sự muốn ăn chúng nó sao?"
Tạ Băng tuy có thể hiểu được sự không nỡ của cô bé, nhưng cô ấy lại nhất định phải ăn thịt, vì thế cô ấy nói với Ứng Thi Sương:
"Nhưng nếu chúng ta không bắt gà thì tối nay cháu sẽ không có đùi gà, cánh gà, gà rán để ăn. Cháu có đồng ý không?"
Lúc này, Ứng Thi Sương còn không biết rằng gà rán, đùi gà mà cô bé thích thật ra không phải được làm từ mấy con gà ở trại gà này. Cô bé suy nghĩ một chút, cuối cùng bản năng ham ăn vẫn chiến thắng chút lòng trắc ẩn vừa nảy sinh.
"Được rồi, vậy cháu quay lưng lại, cô Tạ chọn một con đi ạ."
Nhìn bóng lưng của Ứng Thi Sương, Tạ Băng cười không thể kìm nén, trong lòng cảm thán, sao lại có một cô công chúa đáng yêu như vậy.
Nhưng mà, để có thịt gà ăn tối, cô ấy vẫn chọn một con gà mái lớn nhất.
Còn Thẩm Lâm Nhan và Ngao Lương Tuấn lại là hai người cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí Ngao Lương Tuấn còn khóc lóc trở về phủ Trạng Nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro