Chương 36: Dưỡng Già Cho Mama

#Adam

#07/09/2025

________________________

Cuộc khủng hoảng dư luận đột ngột này khiến Thẩm Lâm Nhan có chút bất ngờ, nhưng vốn là người kiên cường, cô ta nhanh chóng lấy lại tinh thần và gọi điện cho người quản lý.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông trung niên:

"Tôi cũng vừa định gọi cho cô đây, cô đã xem Weibo chưa?"

Thẩm Lâm Nhan cười khổ:

"Không xem thì tôi gọi cho anh làm gì. Tôi xem cái video đó rồi và cả những anh hùng bàn phím mắng tôi thế nào nữa."

Dư Bân rõ ràng rất tức giận:

"Sao cô bất cẩn vậy? Vào phòng họp mà không kiểm tra kỹ xem có camera không à? Giờ thì hay rồi, công sức của chúng ta trước đây đổ sông đổ bể hết."

Thẩm Lâm Nhan yếu ớt giải thích:

"Lúc đó tổ chương trình nói phòng họp không dùng để ghi hình nên không lắp camera, tôi tin. Không ngờ khách sạn lại có camera giám sát. Tôi cũng đâu có ngờ."

Nghe lời giải thích, Dư Bân vô cùng cạn lời:

"Tổ chương trình nói gì cô cũng tin à? Cô không biết những chương trình như thế này quan trọng nhất là độ hot sao? Có khi chuyện này là do họ cố tình sắp xếp đấy."

Thẩm Lâm Nhan biết mình đuối lý:

"Anh Dư, tôi biết lần này tôi bất cẩn, nhưng giờ nói những chuyện đó cũng vô ích. Chúng ta bàn bạc xem sau này nên làm thế nào."

Lúc này, tuy Dư Bân rất tức giận nhưng là người đã lăn lộn trong nghề lâu năm, anh ta biết rõ đây là lúc cần tìm cách giải quyết.

"Được rồi, cô đừng quá lo lắng. Dù sao đây cũng không phải chuyện trốn thuế hay vi phạm pháp luật, sẽ không bị phong sát đâu. Cô cứ im lặng một thời gian, để tôi tìm người giúp cô xử lý truyền thông. Nếu thật sự không được thì cô ra mặt xin lỗi, nói rằng phương pháp giáo dục của mình có vấn đề, đã nhận ra sai lầm. Nhưng trên đời không có cha mẹ hoàn hảo, sau này cô nhất định sẽ chú ý và sửa đổi. Người bình thường cũng sẽ bỏ qua cho cô thôi."

"Xin lỗi?"

Giọng Thẩm Lâm Nhan đột ngột trở nên sắc nhọn:

"Tại sao phải xin lỗi? Tôi có làm gì sai đâu. Những việc tôi làm, dù là vì lý do gì, chẳng phải kết quả là đứa trẻ trở nên ưu tú hơn sao? Mấy anh hùng bàn phím giờ nói dễ lắm, đến khi có con rồi thì sợ là còn hơn ai hết."

Dư Bân không bất ngờ được phản ứng của Thẩm Lâm Nhan. Cô ta vốn là người hiếu thắng, không chịu thua, rất đề cao cái tôi, không dễ dàng thừa nhận sai lầm. Trước đây anh ta từng nghĩ tính cách này sẽ giúp Thẩm Lâm Nhan đi xa hơn trong giới giải trí, nhưng bây giờ lại thấy vô cùng đau đầu.

"Lâm Nhan, giờ không phải lúc so đo đúng sai. Quan trọng là cư dân mạng có thấy cô sai hay không, cô hiểu không? Nói thẳng ra, dù trong lòng các bậc cha mẹ nghĩ gì, nhưng bề ngoài họ vẫn phải tỏ ra là những người cha mẹ hiện đại, sáng suốt. Trong bầu không khí xã hội như thế này, cô chỉ có thể xin lỗi."

Thẩm Lâm Nhan nghe xong những lời này thì im lặng, cô ta không thể không thừa nhận người quản lý nói đúng.

Dư Bân thấy Thẩm Lâm Nhan không phản bác nữa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói tiếp:

"So với cư dân mạng, tôi nghĩ cô vẫn nên nghĩ cách lấy lòng nhà họ Lương và chồng cô. Cô phải biết rằng cho dù cô có bị mọi người tẩy chay, cùng lắm cũng chỉ là rời khỏi giới giải trí. Nhưng nếu chồng và nhà họ Lương không hài lòng, cô sẽ phải làm thế nào? Hơn nữa, nếu họ công khai ủng hộ cô, cô có thể vượt qua an toàn với cái giá nhỏ nhất."

Thẩm Lâm Nhan bị nhắc nhở, ngay lập tức nhớ ra vấn đề lớn nhất cô ta đang phải đối mặt vẫn là nhà họ Lương. Bố mẹ chồng hiện tại đang đi du lịch nước ngoài, tạm thời chưa về, hơn nữa họ không phải là người quan tâm đến giới giải trí, tạm thời không cần lo. Điều cần lo lắng nhất chính là chồng cô - Lương Hồng Vũ.

Đối với chồng, Thẩm Lâm Nhan cũng không nắm rõ được. Với Lương Thiên Dật, Lương Hồng Vũ đương nhiên quan tâm, nhưng nói là quan tâm thì anh ta lại rất ít khi ở bên Lương Thiên Dật. Việc anh ta kết hôn với cô ta phần lớn cũng là vì cô ta có thể giúp anh ta nuôi dạy một đứa trẻ ưu tú theo yêu cầu của anh ta.

Lòng Thẩm Lâm Nhan từ từ chùng xuống, dù thế nào cô ta cũng phải ổn định được Lương Hồng Vũ. Sau đó, cô ta nói với Dư Bân:

"Anh Dư, anh yên tâm, tôi hiểu rồi. Anh cứ an tâm xử lý truyền thông, tôi sẽ tìm cách lấy lòng nhà họ Lương."

Sau cuộc điện thoại với Dư Bân, Thẩm Lâm Nhan lại nhận được điện thoại từ mẹ mình - Diệp Lệ Văn.

Đầu dây bên kia truyền giọng nói của người phụ nữ đầy lo lắng:

"Lâm Nhan, sao vậy? Sao trên mạng có nhiều người mắng con thế? Sao con lại bất cẩn như vậy?"

Diệp Lệ Văn không am hiểu về internet, hôm nay khi đi spa, bà ta nghe được một cô gái trẻ nói chuyện mới biết.

Đối với mẹ mình, Thẩm Lâm Nhan có tâm trạng phức tạp. Có lẽ vì Diệp Lệ Văn không vào được đại học nên đã rất nghiêm khắc với cô ta, là một người mẹ muốn con gái trở thành "phượng hoàng". Vì vậy, khi còn nhỏ, dù biết mẹ làm vậy là vì mình, trong lòng cô ta vẫn không khỏi oán trách. Nhưng khi lớn lên, nhận ra những kiến thức đã học mang lại lợi ích cho mình, cô ta dần hiểu được tấm lòng khổ tâm của mẹ, quan hệ mẹ con cũng tốt hơn nhiều. Hơn nữa, Thẩm Lâm Nhan nhận ra mình cũng dần trở thành một Diệp Lệ Văn khác, một người mẹ rất nghiêm khắc với con cái.

Tuy nhiên, cô ta tự thấy mình có nhiều tư tâm hơn, nhưng đối với Lương Thiên Dật, cô ta cảm thấy mọi thứ mình làm đều là vì tương lai tốt hơn cho đứa bé. Cô ta không hiểu tại sao lại thành ra lỗi của mình. Chẳng lẽ cô ta nên không quan tâm gì, để Lương Thiên Dật trở thành một kẻ vô dụng thì mới là tốt sao?

Thẩm Lâm Nhan không muốn mẹ lo lắng, dịu dàng an ủi:

"Mẹ, mẹ đừng lo, con đang giải quyết. Mẹ biết đấy, trên mạng có nhiều anh hùng bàn phím sống không tốt, tâm lý u ám, thấy cái gì cũng khó chịu. Vài ngày nữa rồi sẽ ổn thôi."

Diệp Lệ Văn nghe con gái nói vậy thì yên tâm hơn, nhưng bà lại nghĩ đến cái video mà cô gái kia nhắc đến, rồi hỏi:

"Thế còn cái video trên mạng là chuyện gì?"

Thẩm Lâm Nhan đành tiếp tục giải thích:

"Chỉ là con nói chuyện với Tiểu Dật trong một phòng họp, kết quả khách sạn có camera giám sát, không biết bị ai lấy được."

Thẩm Lâm Nhan nghĩ rằng như vậy Diệp Lệ Văn sẽ không hỏi nữa, nhưng bất ngờ là Diệp Lệ Văn lại đột nhiên nói:

 "Mẹ thấy chắc chắn là Thẩm Thanh Thanh giở trò. Từ nhỏ nó đã nhắm vào con rồi, ngoài nó ra ai lại ghét con đến mức đi mua video giám sát?"

Nghe mẹ nói, Thẩm Lâm Nhan định nói chưa có bằng chứng thì không thể nói bừa. Nhưng nghĩ lại, tuy Diệp Lệ Văn không hiểu những ngóc ngách trong giới giải trí, nhưng có khi suy nghĩ đơn giản nhất, trực diện nhất lại là đúng nhất.

Người có thể tung video chắc chắn là người biết tình hình ghi hình chương trình. Cô ta và các nhân viên cùng các khách mời khác không có quan hệ cạnh tranh gì, người duy nhất ghét cô ta nhất chính là Thẩm Thanh Thanh. Hơn nữa, trong chương trình Thẩm Thanh Thanh cũng đã nhiều lần tìm cách hãm hại cô ta. Nghĩ vậy, Thẩm Lâm Nhan càng thêm khẳng định đó là Thẩm Thanh Thanh. Cô ta nắm chặt tay lại thành quyền, nói với Diệp Lệ Văn:

"Mẹ, mẹ yên tâm, nếu là nó, con chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nó."

Bên kia Diệp Lệ Văn cũng hừ lạnh một tiếng:

"Lâm Nhan, con yên tâm, mẹ sẽ đi tìm ba con, sao có thể có người hãm hại chị ruột của mình như vậy!"

Đúng vậy, còn có ba. Thẩm Lâm Nhan hiểu Thẩm Thanh Thanh. Thẩm Thanh Thanh miệng cứng, thường xuyên cãi nhau với ba. Nhưng Thẩm Lâm Nhan lại nhận ra Thẩm Thanh Thanh rất quan tâm ba, nếu không sẽ không làm nhiều việc như vậy để được ba coi trọng. Trước đây cô ta đã lợi dụng tâm lý đó của Thẩm Thanh Thanh để ép Thẩm Thanh Thanh phải nhượng bộ nhiều lần.

Nghĩ vậy, cô ta nói với Diệp Lệ Văn:

"Được mẹ, mẹ bảo ba nói chuyện với Thanh Thanh, nếu chúng con có thể làm hòa thì đó là chuyện tốt cho tất cả mọi người."

___________

Quách Kiệt sau khi gửi video cho tài khoản marketing thì thông báo cho Thẩm Thanh Thanh xem trò hay, lúc này cô ấy đã về văn phòng của mình.

Thẩm Thanh Thanh thì vẫn ăn miếng bánh kem dở dang, nhưng sau khi bị gián đoạn, cô cảm thấy miếng bánh không còn ngon như trước. Tay cô vẫn lướt điện thoại, theo dõi các cư dân mạng mắng chửi Thẩm Lâm Nhan, cảm thấy rất vui, còn thú vị hơn cả xem chương trình trên TV.

Nhưng niềm vui luôn bị ngắt quãng đột ngột, điện thoại của cô reo lên. Thẩm Thanh Thanh cúi đầu nhìn, hóa ra là ba cô - Thẩm Hoành. Người đã không liên lạc với cô trong hơn nửa tháng kể từ khi cô xuyên sách.

Dựa trên cốt truyện gốc và ký ức của cơ thể này, Thẩm Thanh Thanh vô cùng ghét Thẩm Hoành. Cô vốn định giả vờ không nghe máy, nhưng suy nghĩ mãi rồi vẫn nghe. Dù sao có người diễn trò ngay trước mắt cũng không tệ.

Đầu dây bên kia, một giọng nam trầm vang lên:

"Thanh Thanh à, con càng ngày càng quá đáng, ba không gọi điện cho con, con cũng không gọi cho ba sao? Đã gần một tháng rồi."

Thẩm Thanh Thanh đảo mắt:

"Đúng vậy, chính ba cũng nói ba không gọi cho con, con sợ làm phiền cuộc sống của ba và vợ yêu của ba mà."

Thẩm Hoành nghe thấy Thẩm Thanh Thanh nói thì nghẹn lại. Lâu không gặp, cô con gái này vẫn thích cãi lại ông ta như vậy, hoàn toàn không hiểu chuyện như Thẩm Lâm Nhan. Ông ta tự nhận mình là người có học, muốn mắng cô con gái bất hiếu, nhưng cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu:

"Con thật là quá đáng."

Thẩm Thanh Thanh nghe xong liền thấy vui. Không biết mắng người thì làm được gì chứ.

Nhưng sao ông ta lại gọi điện cho mình? Chẳng lẽ vì chuyện của Thẩm Lâm Nhan mà đến sớm để tính sổ? Vậy thì cô phải hỏi cho ra lẽ.

Thế là Thẩm Thanh Thanh chủ động nói: "Thôi, có chuyện gì thì nói đi, tìm con có việc gì? Nếu không có việc gì thì con cúp máy nhé, gần đây con bận lắm."

Vì Thẩm Lâm Nhan, Thẩm Hoành biết gần đây Thẩm Thanh Thanh cũng đang ghi hình chương trình, đồng thời cũng biết hai ngày nay là thời gian nghỉ ngơi. Với tình trạng của Thẩm Thanh Thanh hiện tại, trừ khi Chu Diệp Huyên đầu tư tiền cho cô, nếu không căn bản không thể nhận được công việc gì. Những lời này của cô rõ ràng là muốn qua loa với ông ta!

Thẩm Hoành rất tức giận, nhưng cũng biết Thẩm Thanh Thanh hiện tại đã leo lên được Chu Diệp Huyên, không còn là cô con gái mà ông ta có thể tùy ý nắn bóp như trước.

Ông ta chỉ có thể nhanh chóng nói ra sự việc:

"Thanh Thanh, cái video của Lâm Nhan có phải con đã tung cho truyền thông không? Nếu đúng thì con mau bảo họ gỡ xuống đi."

Xem ra Thẩm Lâm Nhan đã tìm Thẩm Hoành chủ trì công đạo. Việc Thẩm Lâm Nhan có thể đoán được là cô làm, Thẩm Thanh Thanh không hề bất ngờ. Cô ta mà không đoán ra thì Thẩm Thanh Thanh mới ngạc nhiên, dù sao kẻ thù lớn nhất của cô ta trong chương trình chỉ có mình cô.

Thẩm Thanh Thanh cũng lười phủ nhận, trực tiếp từ chối:

"Ba hẳn là biết quan hệ của con và Thẩm Lâm Nhan mà, khó khăn lắm mới bắt được điểm yếu của cô ta một lần, ba nghĩ con sẽ bỏ qua sao? Ba coi con là thánh mẫu Maria chắc?"

Thẩm Hoành tự nhiên hiểu tính khí của cô con gái này, trong lòng càng thêm than thở vì đã lơ là dạy dỗ cô khi Lâm Sơ Vân còn sống, để cô trở thành như bây giờ. Ông tận tình khuyên nhủ:

"Thanh Thanh, con không thể như vậy được, Lâm Nhan là chị con. Chờ ba mất đi, chỉ có thể dựa vào hai chị em con nương tựa lẫn nhau, hòa thuận có phải tốt hơn không?"

Nương tựa lẫn nhau? Thẩm Lâm Nhan bớt thuê thủy quân để bôi đen cô đã là tốt lắm rồi!

Thẩm Thanh Thanh trợn mắt nói:

"Hòa thuận? Lúc trước ba để mẹ con Thẩm Lâm Nhan ngang nhiên vào nhà một tháng sau khi mẹ con qua đời, sao ba không nghĩ đến việc hòa thuận với con? Bây giờ lại đến yêu cầu con?"

Thẩm Thanh Thanh ban đầu chỉ định thưởng thức người đàn ông phượng hoàng trong truyền thuyết, nhưng càng nói lại càng tức giận, cứ như những hận thù này vẫn luôn ẩn giấu trong lòng, giờ bị kích hoạt vậy. Có phải là cảm xúc của nguyên chủ để lại không?

Thẩm Thanh Thanh nghĩ vậy, miệng càng tăng thêm lực sát thương, cô không hề có bất kỳ tình cảm cha con nào với Thẩm Hoành.

"Trước đây ba người các người sống hòa thuận với nhau, lúc ba thiên vị cô con gái từ trên trời rơi xuống kia, sao không nghĩ đến hòa thuận với con, cô con gái đã sống với ba 20 năm? Là con không xứng sao?"

"Ngày thường ba cũng không hỏi đến chuyện của con, mấy lần trước con bị cư dân mạng mắng ba ở đâu? Bây giờ Thẩm Lâm Nhan mới chỉ chịu một lần bị cả mạng xã hội bôi đen như con từng chịu, ba đã đau lòng không chịu nổi, còn chạy đến đòi phân xử?"

"Còn chuyện hai chị em phải nương tựa lẫn nhau, con đề nghị ba đi nói với Thẩm Lâm Nhan là bớt giở trò cản trở con đi là được. Hơn nữa, Thẩm Thanh Thanh con đây không có khả năng đến mức phải dựa vào Thẩm Lâm Nhan để được giúp đỡ!"

Cuối cùng, Thẩm Thanh Thanh quyết định lấy thế đè người, khoe khoang một chút:

"Gia đình nhà họ Chu có địa vị và tài sản thế nào? Tiền của Chu Diệp Huyên con tiêu cả trăm đời cũng không hết! Huống hồ con còn có Chu Gia Ngôn dưỡng già chăm con, ba đừng lo những chuyện vớ vẩn đó!"

Nói xong, Thẩm Thanh Thanh mạnh tay bấm nút trên màn hình, cúp điện thoại. Lòng cô còn tiếc một chút vì đây là điện thoại thông minh chứ không phải điện thoại nắp gập ngày xưa, nếu không cô đã cúp máy oai hơn!

Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, cô thấy cách đó không xa, Chu Gia Ngôn đang mặc đồng phục, đeo ba lô nhỏ, há hốc miệng kinh ngạc nhìn cô.

Tiêu rồi, sao lại quên mất trẻ con mẫu giáo như Chu Gia Ngôn tan học lúc 3 rưỡi chiều chứ? Câu cuối cùng mình nói là gì ấy nhỉ?

Chu Gia Ngôn thấy vẻ mặt ngơ ngác của mẹ kế, thầm nghĩ, hóa ra mẹ kế đã tin tưởng cậu đến vậy, muốn ở bên cậu mãi cho đến khi mẹ kế già đi. Trong lòng cậu nhất thời cảm thấy có chút áp lực. Dù sao cậu còn nhỏ như vậy, mẹ kế lại tiêu tiền giỏi thế, muốn nuôi sống mẹ kế chắc chắn không dễ dàng. Nếu tương lai cậu còn muốn nuôi mẹ kế thì cậu chỉ có thể nỗ lực hơn nữa.

Nghĩ vậy, cậu bé Chu Gia Ngôn thở dài nặng nề. Cậu vốn định tối nay nghỉ ngơi một chút, chơi ghép hình. Nhưng bước chân đi về phía phòng đồ chơi bỗng nhiên quay ngoắt lại. Thôi, mẹ kế đã đặt hy vọng lớn như vậy vào cậu, cậu vẫn nên nỗ lực hơn nữa.

Sau khi đặt ba lô nhỏ xuống, Chu Gia Ngôn cầm lấy một quyển sách truyện tranh tiếng Anh ra xem. Vì tương lai có thể nuôi nổi mẹ kế, hôm nay cậu sẽ xem thêm một giờ sách, chơi ít đi một giờ đồ chơi.

Thẩm Thanh Thanh thấy đứa trẻ đột nhiên có vẻ mặt nghiêm trọng như vậy, tan học về nhà liền đi thẳng vào phòng sách nhỏ của mình, trong lòng có chút khó hiểu. Mặc dù Ngôn Ngôn ngày thường đã rất chăm chỉ nghiêm túc, nhưng bây giờ lại càng nỗ lực hơn, hôm nay cậu bé bị bạn ở trường mẫu giáo kích động sao?

Nghe nói trước đây cậu luôn là học sinh đứng đầu lớp ở trường mẫu giáo. Mặc dù bây giờ trường không xếp hạng, nhưng vì Chu Gia Ngôn quá xuất sắc, nên các cô giáo vẫn sẽ lén nói với phụ huynh rằng Ngôn Ngôn đứng đầu lớp. Dù lớp chỉ có 10 người, nhưng đó cũng là đứng đầu!

Chẳng lẽ Chu Gia Ngôn vì đi ghi hình chương trình với cô mà thành tích bị sụt giảm? Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Thanh trong lòng dấy lên một cảm giác chột dạ. Thế là, cô bước nhẹ nhàng đến bên ngoài phòng sách của Chu Gia Ngôn, nhìn lén vào trong qua khe cửa.

Trên tay cậu bé là một quyển sách truyện tranh tiếng Anh, cậu còn thường xuyên đọc to ra, có thể nghe ra ngữ điệu của cậu rất chuẩn, là giọng Anh rất chuẩn. Thẩm Thanh Thanh thấy vậy trong lòng cảm thán, trẻ con nhà giàu thật là biết phấn đấu dữ dội. Hay là tối nay bảo đầu bếp làm một bữa ngon để thưởng cho cậu?

Thế là, khi đến bữa tối, cậu bé Chu Gia Ngôn từ trong phòng sách bước ra, liền thấy món cánh gà quay và đùi gà quay mà cậu yêu thích nhất. Trong lòng cậu có chút nghi ngờ, hôm nay là ngày gì sao? Thông thường, bác Trần và ba sẽ không cho cậu ăn những món nướng, chiên rán như vậy. Hay là gần đây cậu thể hiện tốt nên bác Trần cố ý khen thưởng?

Chu Gia Ngôn nhìn về phía bác Trần, thấy bác Trần cười nói:

"Đây là phu nhân dặn nhà bếp làm, nói là gần đây cậu vất vả, có thể thưởng cho cậu một lần món cậu thích ăn."

Hóa ra là mẹ kế? Mẹ kế sao lại đột nhiên dễ tính như vậy? Đầu nhỏ của Chu Gia Ngôn đầy rẫy sự nghi hoặc. Chắc không có lừa đảo gì ở đây chứ? Hay là vì mẹ kế muốn cậu dưỡng già cho nên bắt đầu lấy lòng cậu?

Cậu hít mũi nhỏ, nghe mùi thức ăn thơm lừng trong không khí. Kỳ thực mẹ kế chỉ cần bớt trêu chọc cậu một chút là cậu đã thấy mãn nguyện rồi.

___________

Chu Diệp Huyên hôm nay vẫn như mọi khi tan làm đúng giờ, vì vậy cả nhà lại có một bữa tối đoàn viên.

Khi Chu Diệp Huyên thấy trên bàn có cánh gà quay và đùi gà quay, anh cau mày. Đặc biệt là thấy Chu Gia Ngôn hai mắt sáng rực nhìn đùi gà, anh càng nhíu mày chặt hơn.

"Bác Trần, không phải đã nói Ngôn Ngôn còn nhỏ, ăn ít món nướng, chiên rán sao?"

Bác Trần định giải thích, nhưng chưa kịp mở lời, Thẩm Thanh Thanh vừa rửa tay xong từ nhà vệ sinh ra, nghe thấy vậy liền nổi giận:

"Ngôn Ngôn ngày thường ăn đủ thanh đạm, đủ khỏe mạnh rồi. Lâu lâu ăn một bữa món mình thích thì có sao?"

Chu Gia Ngôn vốn dĩ thấy ba cau mày thì lo lắng bữa tiệc thịnh soạn của mình sẽ bị dẹp bỏ, nhưng không ngờ hôm nay mẹ kế lại mạnh mẽ như vậy, trực tiếp phản bác ba.

Mẹ kế đã đấu tranh cho cậu, cậu tự nhiên cũng phải ủng hộ mẹ kế. Cậu bé 5 tuổi lần đầu tiên đứng ở phe đối lập với ba:

 "Đúng vậy, đúng vậy, con chỉ thỉnh thoảng ăn một chút thôi mà, papa đừng quá hà khắc ạ."

Nhìn hai người kẻ hát người khen hay, Chu Diệp Huyên trong lòng buồn cười. Hóa ra anh thành kẻ xấu, còn hai người vốn không thèm để ý nhau thậm chí là đối đầu lại đứng cùng chiến tuyến.

Nhưng mà đúng là thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao, thà chiều con còn hơn làm nó mất hứng. Nghĩ vậy, anh xoa đầu Chu Gia Ngôn nói:

"Được rồi, nhưng chỉ lần này thôi, trong vòng nửa tháng con không được ăn lại món chiên rán, nướng nhé, hiểu chưa?"

Thẩm Thanh Thanh nghe Chu Diệp Huyên nói với Chu Gia Ngôn, trong lòng bắt đầu cổ vũ cậu bé. Phải từ chối người ba cổ hủ kia! Tại sao nửa tháng không được ăn lại! Nếu cậu từ chối, ngày mai cô sẽ dẫn cậu đi ăn đồ ăn nhanh.

Nhưng cậu bé Chu Gia Ngôn lại không kiên cường như cô nghĩ, rất nhanh vui vẻ nói:

"Cảm ơn papa, trong vòng nửa tháng con sẽ không đụng vào đồ ăn không lành mạnh nữa."

Thẩm Thanh Thanh thấy vậy không khỏi bĩu môi. Rõ ràng là cô bảo nhà bếp làm, kết quả thằng nhóc này lại đi cảm ơn người ba cổ hủ muốn ngăn cản cậu ăn.

Cô tức giận nói:

"Ăn cơm đi, tôi đói gần chết rồi."

Chu Diệp Huyên quay đầu lại, thấy Thẩm Thanh Thanh mặt không cảm xúc, giọng nói vừa nãy cũng mang theo sự bất mãn nồng đậm. Cô lại bị chọc giận chuyện gì rồi?

Sau đó anh nắm tay Chu Gia Ngôn đi đến bồn rửa tay, rồi mới cùng Chu Gia Ngôn đến bàn ăn.

Nhìn hai ba con thân mật như vậy, Thẩm Thanh Thanh cảm thấy mình đúng là làm người tốt mà không được đền đáp.

À, xem kìa, tui vẫn không thể bằng ông ba cổ hủ Chu Diệp Huyên này.

Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Thanh bắt đầu tự ăn đồ của mình. Dù sao Chu Gia Ngôn có Chu Diệp Huyên chăm sóc, cần gì đến cô lo lắng?

Chu Gia Ngôn chuyên tâm gặm đùi gà lớn, không phát hiện vẻ mặt khó chịu của mẹ kế lúc này. Khi cậu gặm xong đùi gà trên tay, cậu nhớ lại cuộc điện thoại mà Thẩm Thanh Thanh đã nghe vào buổi chiều. Hơn nữa mẹ kế còn bảo nhà bếp làm đồ ăn ngon cho cậu, cậu cảm thấy mình dù sao cũng nên thể hiện một chút. Thế là cậu quay đầu lại, mở to đôi mắt to nói với Thẩm Thanh Thanh:

"Buổi chiều những gì mama nói con đều nghe thấy. Mama yên tâm, Ngôn Ngôn sẽ nỗ lực hơn nữa, sau này sẽ chăm nom dưỡng già cho mama."

Thẩm Thanh Thanh: ...

Chăm nom dưỡng già? Hình như đây là câu cô nói để chọc tức ba mình vào buổi chiều, thế mà lại bị Chu Gia Ngôn nghe thấy!

Thẩm Thanh Thanh muốn giải thích một chút, nhưng nghĩ lại, như vậy cũng không tệ. Có một đứa trẻ tương lai sẵn sàng dưỡng già cho mình, sau này cô càng không cần nỗ lực. Thế là cô vui vẻ gật đầu, xoa xoa đầu nhỏ của Chu Gia Ngôn, làm ra vẻ cảm động:

"Ngôn Ngôn có tấm lòng này thật là tốt quá. Mẹ mama mất sớm, ba cũng không yêu mama, sau này mama chỉ có thể dựa vào Ngôn Ngôn thôi. Ngôn Ngôn sau này phải kiếm thật nhiều tiền để nuôi mama đấy nhé."

Chu Gia Ngôn nghe vậy gật đầu:

"Được ạ, con biết mà. Nuôi mama cần rất nhiều tiền, nên con sẽ cố gắng hơn ạ."

Thẩm Thanh Thanh nhìn dáng vẻ này của Chu Gia Ngôn, tim cô sắp tan chảy. Cô đâu còn so đo chuyện trước đó nữa, quả nhiên nhóc nhà giàu tốt bụng này đáng tin hơn nhiều so với một lão nhà giàu kia!

Thế là cô đưa tay vuốt ve cái đầu tròn tròn của cậu, khen ngợi Chu Gia Ngôn một trận, một cảnh tượng mẹ hiền con hiếu.

Sau khi được mẹ kế khen thưởng xong, Chu Gia Ngôn lại quay đầu, mở to mắt nhìn Chu Diệp Huyên:

"Papa, mấy năm nay mama đã tiêu bao nhiêu tiền rồi ạ? Ngôn Ngôn muốn biết sau này cần phải nỗ lực bao nhiêu."

Thẩm Thanh Thanh lập tức sững sờ! Vừa nãy còn khen cậu là nhóc nhà giàu tốt bụng, giờ lại bắt đầu bóc phốt cô.

Chu Diệp Huyên nghe thấy câu hỏi này thì suýt bật cười. Sau đó anh quay đầu lại thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Thanh Thanh, trong lòng thấy càng buồn cười. Anh chậm rãi, thậm chí còn bẻ ngón tay tính toán:

"Mama con kết hôn với papa mấy năm nay, chi phí ăn, mặc, ở, đi lại cộng thêm mua sắm trang sức, cùng với tài nguyên papa đầu tư cho cô ấy để vào giới giải trí, tính ra cũng phải hơn 1 tỷ tệ. Nếu con muốn dưỡng lão chăm sóc tuổi già cho mama, thì tính từ khi mama 60 tuổi đến khi 90 tuổi, con cũng phải kiếm đủ ít nhất 1.5 tỷ tệ."

Nghe thấy con số này, Chu Gia Ngôn kinh ngạc há hốc miệng. Không ngờ nuôi một người mẹ kế lại tốn kém hơn cậu tưởng tượng! Cậu bẻ ngón tay đếm, đơn vị, chục, trăm... trăm triệu, 1 tỷ... cậu kinh ngạc phát hiện ngón tay của mình không đủ dùng, rốt cuộc là bao nhiêu tiền vậy?!

Cậu có thể hối hận được không? Biết thế đã không vội vàng đồng ý như vậy.

Thẩm Thanh Thanh nhìn vẻ mặt rối rắm của cậu nhóc, liền biết Chu Gia Ngôn đại khái là có chút hối hận rồi.

Cô quay đầu lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc vô tội của Chu Diệp Huyên. Cái tên đàn ông già này thật là xấu xa, lại bày mưu tính kế với cô, còn lừa cả trẻ con! Anh ghen tị vì Ngôn Ngôn nói sẽ dưỡng già cho cô nên muốn khuyên lui Ngôn Ngôn à?

Cô chỉ cần không tham gia giới giải trí, không phải đầu tư vào các đoàn phim thì làm gì tiêu nhiều tiền như vậy! Hơn nữa lúc đó cô đã 60 tuổi, còn tham gia giới giải trí làm gì? Hơn nữa, dù có thật sự tiêu nhiều tiền như vậy, Chu Gia Ngôn là người thừa kế của Chu thị, cậu hoàn toàn có thể gánh vác được mà?

Cái người đàn ông chó má này rõ ràng là cố tình phá hoại tình cảm mẹ con của họ!

Chu Diệp Huyên cũng cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện ý của Thẩm Thanh Thanh, anh quay đầu lại, nhún vai, cười nói:

"Thanh Thanh, tôi chỉ là không muốn em hạ thấp chất lượng cuộc sống của mình thôi. Đứa bé còn nhỏ, vừa lúc từ nhỏ đã khuyến khích con nỗ lực học tập, biết đâu đợi đến khi em 60 tuổi, Ngôn Ngôn thật sự đã kiếm được nhiều tiền như vậy rồi."

Thẩm Thanh Thanh: ... Cái này tui còn phải cảm ơn anh đúng không?

Còn ở một bên, Chu Gia Ngôn nghe thấy những lời này, thở dài thườn thượt. Cái thân hình nhỏ bé của cậu thực sự phải gánh vác quá nhiều!

___________________

Thẩm Lâm Nhan sau khi nhận được tin tức từ Diệp Lệ Văn về việc ba Thẩm không giúp được gì, cũng không quá bất ngờ. Thẩm Thanh Thanh từ trước đến nay đều cứng miệng, không thể nào bị Thẩm ba chỉ cần một cuộc điện thoại là cô sẽ nhượng bộ.

Tuy nhiên, cô ta có thể từ từ tính toán. Dù sao cô ta cũng tin tưởng có thể dỗ dành ba Thẩm thiên vị mình. Chỉ là hiện tại, dư luận trên mạng vẫn rất không thân thiện với cô ta. Dư Bân vốn định tìm công ty xử lý khủng hoảng truyền thông tốt nhất để vận hành, nhưng bất ngờ là công ty đó lại từ chối họ. Khi hỏi nguyên nhân, họ chỉ nói rằng có người ở trên lên tiếng, không nhận.

Biết tin tức này, Thẩm Lâm Nhan luôn cảm thấy bất an, và sự bất an này đạt đến đỉnh điểm khi chồng cô - Lương Hồng Vũ trở về.

Lương Hồng Vũ năm nay cũng hơn 30 tuổi, vì cận thị nên đeo kính gọng vàng. Là nam chính trong nguyên tác, diện mạo của anh ta đương nhiên rất xuất sắc, thêm vào đó khí chất ôn hòa nho nhã, cả người toát lên vẻ quý công tử. Cũng vì vậy, Lương Hồng Vũ có một lượng fan nhất định trên mạng, anh ta và Thẩm Lâm Nhan cũng có rất nhiều fan cặp đôi.

Nhưng lúc này, Lương Hồng Vũ vốn dĩ luôn ôn hòa, nho nhã lại có vẻ mặt trầm tư, ánh mắt nhìn Thẩm Lâm Nhan đầy sự đánh giá.

Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ anh ta giận vì chuyện cô ta bắt Lương Thiên Dật nói dối? Trong suốt buổi chiều, Thẩm Lâm Nhan đã nghĩ kỹ cách giải thích chuyện này với Lương Hồng Vũ, trong lòng cô ta cũng không hoảng hốt, vì vậy bước lên vài bước, cười nói:

"Sao hôm nay anh về sớm thế? Vẫn chưa đến giờ tan làm mà."

Lương Hồng Vũ cởi áo khoác vest, chậm rãi nói:

"Hôm nay giám đốc Chu của Chu thị tìm anh."

Thẩm Lâm Nhan trong lòng giật mình, sao đột nhiên lại xuất hiện Chu Diệp Huyên? Chu Diệp Huyên tại sao lại đột nhiên tìm Lương Hồng Vũ, cô ta rõ ràng nhớ rằng Chu thị và Lương thị không có nhiều giao dịch kinh doanh với nhau.

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Thẩm Lâm Nhan, Lương Hồng Vũ trong lòng càng thêm bực bội, cô ta gây ra nhiều chuyện như vậy mà còn có thể giả vờ vô tội.

Ban đầu khi trợ lý của Chu Diệp Huyên gọi điện hẹn gặp, anh ta còn rất vui mừng. Anh ta và Chu Diệp Huyên trên danh nghĩa là anh rể, nhưng anh ta biết Thẩm Thanh Thanh và Thẩm Lâm Nhan là chị em nhưng quan hệ lại như kẻ thù, anh ta cũng có sự kiêu ngạo của mình, tự nhiên sẽ không cố tình đi bợ đỡ Chu thị.

Nhưng Chu thị hiện tại phát triển càng ngày càng tốt, nếu có thể hợp tác thì anh ta tất nhiên sẽ không từ chối, Lương thị của họ nếu có thể hợp tác tất nhiên là một sự giúp đỡ lớn.

Anh ta hứng khởi đi gặp, nhưng Chu Diệp Huyên lại trực tiếp chất vấn anh ta, tại sao vợ của anh ta là Thẩm Lâm Nhan, lại thuê thủy quân để bôi đen vợ của anh là Thẩm Thanh Thanh.

Anh ta vừa định biện bạch rằng Thẩm Lâm Nhan hẳn là không đến mức nhàm chán như vậy, lại còn thuê thủy quân để bôi đen người khác. Hơn nữa Thẩm Thanh Thanh trước đây vốn đã đủ đen rồi, cần gì phải làm thêm chuyện thừa thãi này.

Nhưng còn chưa đợi anh ta nghĩ ra cách nói uyển chuyển, trợ lý vô cùng chuyên nghiệp của Chu Diệp Huyên đã tổng hợp bằng chứng, đặt trước mặt anh ta.

Anh ta làm việc trong thương trường nhiều năm, tất nhiên sẽ không tin trực giác mà tin bằng chứng. Lập tức trong lòng đã tin hơn một nửa. Dù sao, mặc dù Thẩm Lâm Nhan trước mặt anh ta luôn cố tình đóng vai nhân vật hiền lành, dịu dàng, nhưng thỉnh thoảng những lời nói ra đều làm giảm đi giá trị của cô em gái trên danh nghĩa là Thẩm Thanh Thanh. Anh ta không muốn tham gia vào cuộc đấu đá giữa hai chị em, vì vậy cũng giả vờ như không hiểu ý nghĩa trong lời nói của cô ta.

Nhưng anh ta cũng không ngờ, Thẩm Lâm Nhan nhắm vào Thẩm Thanh Thanh lại không chỉ là lời nói.

Lương Hồng Vũ lúc đó còn muốn vùng vẫy một chút:

"Giám đốc Chu, tôi nghĩ có phải có hiểu lầm gì không, có cần điều tra lại không?"

Nhưng Chu Diệp Huyên chỉ nhìn anh ta cười lạnh:

"Giám đốc Lương, có hiểu lầm hay không, tôi rõ hơn anh. Mục đích tôi tìm anh, chỉ là hy vọng anh có thể quản tốt vợ của mình, đừng để cô ta gây những chuyện đi quá xa. Nếu như anh Lương không quản được cô ta, thì đừng trách người khác ra tay quản hộ. Còn việc có liên lụy đến Lương thị hay không, cái này tôi không thể đảm bảo."

Lương Hồng Vũ đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ ánh mắt lạnh lùng đó của Chu Diệp Huyên và sự uy hiếp trong lời nói của anh. Anh ta biết nếu anh ta không có cách quản được Thẩm Lâm Nhan hơn nữa không có biện pháp khắc phục để họ hài lòng, Chu Diệp Huyên thật sự sẽ ra tay đối phó với Lương thị.

Vì vậy hôm nay anh ta mới tan làm sớm về nhà. Anh ta biết, nếu không nhanh chóng giải quyết chuyện này, Lương thị sẽ là người chịu thiệt. Mặc dù với nền tảng hiện tại của Lương gia, bị Chu thị nhắm vào không đến mức phá sản, nhưng phần lớn cũng sẽ bị tổn thương nặng nề.

Trên đường về nhà, anh ta trên xe cũng thấy những tranh luận trên mạng về Thẩm Lâm Nhan trong khoảng thời gian này. Đối với việc ban đầu cư dân mạng công kích Thẩm Lâm Nhan quá nghiêm khắc với Lương Thiên Dật, anh ta chỉ thấy có chút việc bé xé ra to. Lương Thiên Dật là người thừa kế tương lai của Lương gia, tất nhiên phải yêu cầu nghiêm khắc một chút. Nếu để Lương Thiên Dật tự do phát triển, tương lai của Lương thị sẽ thế nào?

Nhưng sau đó anh ta lại thấy Thẩm Lâm Nhan vì đạt được mục đích của mình mà xúi giục Lương Thiên Dật nói dối, vẻ mặt anh ta trầm xuống. Thẩm Lâm Nhan lần này có thể làm như vậy, thì trước đây ở nhà cô ta có từng xúi giục Tiểu Dật để đạt được mục đích của cô ta không?

Nhưng mọi chuyện chỉ có thể giải quyết từng cái một, trước mắt vẫn là lời cảnh cáo của Chu Diệp Huyên là quan trọng nhất.

Nghĩ vậy, anh ta lại nhìn Thẩm Lâm Nhan:

"Lâm Nhan, em có biết Giám đốc Chu tìm anh vì chuyện gì không?"

Thẩm Lâm Nhan trong lòng xuất hiện một suy đoán, chẳng lẽ anh đến vì chuyện cô ta bôi đen Thẩm Thanh Thanh? Nhưng cô ta nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ này, Chu Diệp Huyên sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà tìm Lương Hồng Vũ?

Cô ta gượng cười và nói:

"Giám đốc Chu đến tìm anh để nói chuyện hợp tác à?"

Lương Hồng Vũ thấy Thẩm Lâm Nhan còn giả vờ ngu ngơ, bật ra một tiếng cười lạnh:

"Anh cũng mong là vậy, thậm chí khi đi gặp anh ta, anh còn rất vui mừng. Nhưng kết quả thì... Thẩm Lâm Nhan, anh nhớ khi kết hôn chúng ta đã nói rõ, việc quan trọng nhất của em là chăm sóc Tiểu Dật thật tốt, và mang lại danh tiếng tốt cho nhà họ Lương. Chỉ cần em làm tốt hai điều này, những chuyện khác anh sẽ nhắm mắt cho qua. Nhưng sự khoan dung này không phải để em nhắm vào người em gái mà em không thích."

"Người khác thì còn đỡ, nhưng em lại điên rồ động vào Thẩm Thanh Thanh. Đánh chó cũng phải xem mặt chủ. Em có biết Chu thị bây giờ mạnh hơn Lương thị nhiều không? Nếu chọc giận họ, người xui xẻo chính là nhà họ Lương."

"Lâm Nhan, chúng ta là vợ chồng, tuy không có tình cảm sâu đậm, nhưng cuộc hôn nhân mấy năm nay cũng coi như hợp tác vui vẻ. Anh không vòng vo nữa. Anh không quan tâm ân oán giữa em và Thẩm Thanh Thanh, nhưng tiền đề là hành động của em không được ảnh hưởng đến nhà họ Lương. Em cứ việc hãm hại Thẩm Thanh Thanh, chỉ cần Chu Diệp Huyên không phát hiện, anh sẽ không nói thêm một lời nào."

Thẩm Lâm Nhan bị thái độ hiện tại của Lương Hồng Vũ làm cho kinh ngạc. Trong ký ức, Lương Hồng Vũ tuy không quá chiều chuộng cô ta, nhưng cũng chưa bao giờ nói những lời nặng nề như vậy.

Đến nước này, Thẩm Lâm Nhan biết dù cô ta có nói mình không làm thì Lương Hồng Vũ cũng sẽ không tin, nhưng cô ta vẫn cố gắng biện bạch cho mình:

"Hồng Vũ, em thừa nhận trong lòng em luôn khó chịu với Thẩm Thanh Thanh, cô tiểu thư bị nuông chiều hư hỏng đó. Nhưng trước đây cô ấy bị cả mạng xã hội tẩy chay là do chính những việc cô ấy làm. Em nhiều lắm chỉ là thêm dầu vào lửa thôi. Hơn nữa, Thẩm Thanh Thanh có thể gả cho Chu Diệp Huyên là nhờ thủ đoạn. Hai năm trước, Chu Diệp Huyên chưa bao giờ quan tâm, có thể thấy anh ta căn bản không bận tâm đến Thẩm Thanh Thanh, cho nên em mới..."

Những lời này của cô ta lại càng làm Lương Hồng Vũ tức giận hơn.

"Ha, Thẩm Lâm Nhan, em lấy đâu ra tự tin mà đoán được suy nghĩ của Chu Diệp Huyên vậy? Không biết còn tưởng em là người chung chăn gối với Chu Diệp Huyên chứ không phải là anh. Chu Diệp Huyên dù không thích Thẩm Thanh Thanh, nhưng cũng đã cho cô ấy danh phận bà chủ Chu. Nếu Thẩm Thanh Thanh thật sự gặp chuyện, ảnh hưởng đến nhà họ Chu, em nghĩ Chu Diệp Huyên sẽ không ra tay sao?"

"Trước đây anh nghĩ em là một người thông minh nên mới cưới em. Không ngờ em cũng hồ đồ như vậy. Thẩm Lâm Nhan, anh hy vọng em có thể chứng minh quyết định cưới em của anh là đúng đắn."

Thẩm Lâm Nhan sững sờ tại chỗ. Hóa ra, một khi cô ta mắc lỗi và ảnh hưởng đến nhà họ Lương, cô ta không còn là người vợ tốt trong lòng Lương Hồng Vũ nữa, thậm chí cuộc hôn nhân này cũng trở thành một sai lầm. Tất cả những gì cô ta đã làm mấy năm nay đều vô ích!

Cô ta vốn là người giỏi diễn cảnh yếu đuối, nhưng lúc này lại thật sự đau lòng. Cô ta chỉ là một người phụ nữ, năm xưa gả cho Lương Hồng Vũ ngoài thân phận địa vị ra, cũng là vì cô ta thật sự thích anh ta. Cô ta nghĩ rằng Lương Hồng Vũ cũng sẽ có chút tình cảm thật lòng với cô ta. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tất cả dường như chỉ là cô ta tự mình đa tình.

Nước mắt lưng tròng, cô ta lên tiếng tố cáo Lương Hồng Vũ:

 "Hồng Vũ, chẳng lẽ trong lòng anh, em chỉ là một công cụ để tô điểm cho Lương thị sao? Em không thể có tư tâm, không thể có tình cảm của riêng mình sao?"

Lương Hồng Vũ nhìn vẻ mặt sắp khóc của Thẩm Lâm Nhan lại càng bực bội hơn. Anh ta biết thủ đoạn của cô ta, trong lòng cũng không tin Thẩm Lâm Nhan thật sự sẽ vì chuyện này mà đau lòng.

"Được rồi, trước mặt anh không cần giả vờ như vậy nữa. Chúng ta vẫn nên nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào. Vậy nhé, em sắp xếp thời gian, cùng anh đến nhà Thẩm Thanh Thanh xin lỗi."

Xin lỗi? Đại não Thẩm Lâm Nhan lập tức nổ tung! Bắt cô ta phải xin lỗi Thẩm Thanh Thanh, mà người này lại là người chồng lẽ ra phải bảo vệ cô ta vô điều kiện!

Cô ta nhịn không được hỏi:

"Lương Hồng Vũ, em đã làm nhiều việc như vậy cho gia đình này, chẳng lẽ anh không thấy sao? Chồng người ta, Chu Diệp Huyên, biết đứng ra bảo vệ vợ, còn anh thì sao? Không cần biết đúng sai, chỉ vì thế lực của nhà họ Chu lớn hơn mà bắt em phải cúi đầu xin lỗi sao?"

Lương Hồng Vũ sững sờ, không thể phủ nhận, Thẩm Lâm Nhan đã chạm vào nỗi đau của anh ta.

Trước đây, địa vị và tài sản của nhà họ Lương và nhà họ Chu coi như tương đương. Nhưng từ khi anh ta và Chu Diệp Huyên lần lượt tiếp quản hai tập đoàn, anh ta chỉ miễn cưỡng duy trì sự phát triển ổn định của nhà họ Lương, còn Chu thị lại như diều gặp gió, nắm bắt cơ hội từ internet mà thăng tiến vượt bậc.

Điểm này vẫn luôn là nỗi đau trong lòng Lương Hồng Vũ. Mặc dù những người xung quanh đều khen anh ta có năng lực xuất chúng, có thể giữ vững cơ nghiệp, nhưng lại hoàn toàn không thể so sánh với Chu Diệp Huyên.

Nghĩ vậy, ánh mắt anh ta càng lúc càng lạnh lùng:

"Thẩm Lâm Nhan, nếu em cảm thấy thế lực của nhà họ Lương quá nhỏ không xứng với em, thì em có thể đi tìm người mà em cho là có thể đối đầu với Chu gia hoặc là trực tiếp tìm Chu Diệp Huyên thì sao? Cũng không biết anh ta có nhìn trúng em không nữa."

Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, Thẩm Lâm Nhan cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Lương Hồng Vũ có ý gì? Anh ta lại có suy nghĩ như vậy sao?

Cô ta không tự chủ được mà lùi lại vài bước, rồi bị một chiếc ghế đẩu vấp ngã, cả người ngã xuống sàn. Nhưng người chồng của cô ta lại vẫn vô cảm nhìn cô ta.

Thẩm Lâm Nhan trong lòng dâng lên một nỗi bi thương. Hóa ra cuộc hôn nhân hoàn hảo mà cô ta đã vất vả duy trì lại là như thế này.

Cho đến khi một bàn tay nhỏ nắm lấy cánh tay cô ta, rồi dùng sức đỡ cô ta dậy. Sau đó, giọng nói non nớt nhưng kiên định của chủ nhân bàn tay cất lên:

"Ba, sao ba có thể nói chuyện với mama như vậy? Hơn nữa mama còn bị ngã, sao ba lại không đỡ mama?"

Lương Thiên Dật khi về đến nhà từ trường mẫu giáo, đã thấy không khí trong toàn bộ biệt thự vô cùng căng thẳng. Cô bảo mẫu thường chăm sóc cậu còn cẩn thận nhắc nhở cậu nên chơi ở ngoài một lúc rồi hãy vào.

Nhưng cậu rõ ràng thấy xe của ba đã về rồi, vì vậy cậu đẩy cô bảo mẫu ra và lập tức vào biệt thự rồi phát hiện ba mẹ đang cãi nhau.

Trong ký ức của Lương Thiên Dật, ba luôn ôn tồn lễ độ, cậu chưa bao giờ thấy ba có vẻ mặt lạnh lùng, vô tình như vậy. Còn người mẹ luôn đoan trang, hiền dịu lúc này đang ngồi bệt trên sàn nhà, trên mặt còn vương nước mắt.

Lương Hồng Vũ tuy là ba ruột của Lương Thiên Dật, nhưng vì Thẩm Lâm Nhan ở bên cạnh cậu bé nhiều hơn, cậu đã sớm thiên vị Thẩm Lâm Nhan hơn. Hơn nữa, cậu bé luôn nghĩ rằng con trai nên nhường con gái.

Lương Hồng Vũ thấy con trai xuất hiện cũng giật mình. Lương Thiên Dật là con trai duy nhất, anh ta đương nhiên yêu thương. Ngày thường anh ta cũng cố gắng nói chuyện với Lương Thiên Dật một cách nhẹ nhàng. Vẻ mặt dữ tợn hôm nay của anh ta chắc hẳn đã dọa cậu bé sợ rồi.

Anh ta tiến lên muốn bế đứa bé lên, nhưng không ngờ cậu bé lại hất tay anh ta ra, chỉ ôm Thẩm Lâm Nhan, tiếp tục kiên định nói:

"Ba, ba phải xin lỗi mama trước."

Lương Hồng Vũ có chút kinh ngạc trước thái độ này của Lương Thiên Dật. Từ bao giờ sự tin tưởng của Lương Thiên Dật dành cho Thẩm Lâm Nhan đã vượt qua cả anh ta, người ba ruột này? Mặc dù đúng là Thẩm Lâm Nhan dành rất nhiều thời gian ở bên Lương Thiên Dật, bỏ nhiều công sức hơn cả người mẹ ruột, gần như không có gì để chê. Cũng chính vì thế mà anh ta mới yên tâm giao Lương Thiên Dật cho Thẩm Lâm Nhan.

Tuy nhiên, cho dù Thẩm Lâm Nhan làm mẹ kế xuất sắc đến đâu, anh ta cũng không muốn thấy Thẩm Lâm Nhan quan trọng hơn anh ta trong lòng Lương Thiên Dật. Nếu cứ để chuyện này tiếp diễn, thì con trai này của anh ta sẽ mang họ Lương hay họ Thẩm đây?

Anh ta bực bội xoa giữa hai lông mày. Thái độ của Tiểu Dật như vậy, anh ta không thể thay đổi ngay được, chỉ có thể thở dài nói:

"Tiểu Dật, chuyện của ba và mẹ con không hiểu đâu. Con lên phòng trước được không?"

Nhưng Lương Thiên Dật vẫn lắc đầu.

Thấy vậy, Lương Hồng Vũ biết rằng phải lấy lòng Thẩm Lâm Nhan trước. Anh ta quay sang Thẩm Lâm Nhan, giọng nói mềm mỏng hơn trước rất nhiều:

"Vừa nãy anh hơi kích động, nói nặng lời. Em cũng đứng dậy đi."

Thẩm Lâm Nhan tự biết hôm nay cô ta không hoàn toàn vô tội, quan trọng hơn là cô ta vẫn phải dựa vào Lương gia, tất nhiên không thể hoàn toàn trở mặt với Lương Hồng Vũ. May mắn là Tiểu Dật về kịp thời, cho cô ta một cái bậc thang để xuống.

Cô ta vuốt lại tóc mái, nở một nụ cười, nói với Lương Thiên Dật:

"Tiểu Dật ngoan, mama không sao, vừa rồi là mama tự vấp ngã, không liên quan đến ba con đâu."

Nói rồi cô ta chống tay xuống sàn, nhờ Lương Thiên Dật đỡ đứng dậy. Lúc này cô ta đã bình tĩnh lại. Cô ta vẫn phải dựa vào nhà họ Lương, nên chỉ có thể lấy lòng Lương Hồng Vũ, có tư cách gì để từ chối đâu?

Cô ta gượng một nụ cười dịu dàng, nhìn Lương Hồng Vũ:

"Hồng Vũ, vừa nãy em đã quá bồng bột. Anh nói đúng, mọi chuyện đương nhiên phải lấy Lương thị làm trọng."

Nhìn Thẩm Lâm Nhan như vậy, Lương Hồng Vũ trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa, có Tiểu Dật che chở cô ta, tạm thời anh ta cũng không thể làm gì.

Vì vậy, anh ta gật đầu nói:

"Vậy thế này nhé, vài ngày nữa là tiệc sinh nhật của ông nội nhà họ Chu. Đến lúc đó em đi cùng anh đến dự tiệc, trực tiếp xin lỗi Thẩm Thanh Thanh, chuyện nhỏ hóa không."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro