Chương 11

Cạch.

Diêm An gỡ còng tay, nhưng chỉ để đổi sang một tư thế giam cầm khác.

Từ Chấn Hiên bị ép xuống ghế, cánh tay bị trói ra sau, hoàn toàn mất khả năng phản kháng.

Hơi thở bức bách, khoảng cách sát đến mức da thịt áp vào nhau.

Diêm An cười khẽ, đầu ngón tay vuốt nhẹ lên vết thương trên xương quai xanh, cố tình ấn nhẹ.

“Không đau sao?”

Từ Chấn Hiên siết chặt hàm.

Diêm An rõ ràng cảm nhận được cậu đang gồng mình chịu đựng.

Điều đó—

Càng làm hắn thích thú hơn.

“Cậu đang nghĩ gì?”

Hắn hạ thấp giọng, đôi mắt tối sẫm tựa như muốn nhìn xuyên qua cậu.

Từ Chấn Hiên nhếch môi, bật cười nhạt.

“Đang nghĩ…”

Cậu nghiêng đầu, hơi thở phả lên cổ hắn.

“…Ông chủ của tôi thích trò này đến mức nào?”

Ầm!

Diêm An đập mạnh tay xuống thành ghế, ánh mắt thoáng trầm xuống.

Hắn không thích cảm giác này.

Cậu vẫn bình tĩnh quá mức.

Hắn muốn… thấy cậu vỡ nát.

Bất ngờ—

Hắn dùng một tay bóp chặt cằm Từ Chấn Hiên, tay còn lại trượt xuống—

Giọng hắn khàn khàn, mang theo sự nguy hiểm tột cùng.

“Vậy thì, để tôi cho cậu biết…”

“…tôi thích đến mức nào.”

Không khí trong căn phòng căng như dây đàn.

Diêm An siết chặt cằm Từ Chấn Hiên, ánh mắt hắn tối lại, hơi thở nặng nề phả vào gò má nóng rực của cậu.

Một giây.

Hai giây.

Rồi…

Hắn cười khẽ.

Không phải kiểu cười dịu dàng—
Mà là một nụ cười của kẻ đang kiểm soát toàn bộ cuộc chơi.

“Cậu còn bình tĩnh được bao lâu nữa?”

Hắn cúi xuống, đôi môi lướt sát qua vành tai cậu, giọng nói khàn đặc và trầm thấp.

“Tôi muốn biết… lúc cậu mất kiểm soát sẽ như thế nào.”

Rắc!

Chiếc khuy cuối cùng bị giật bung.

Làn da nóng rực hoàn toàn phơi bày dưới ánh đèn.

Từ Chấn Hiên hít một hơi sâu, nhưng vẫn không tránh né.

Cậu vẫn muốn vờn nhau đến cùng?

Diêm An không để cậu có cơ hội nữa.

Hắn ghìm chặt eo cậu, áp sát đến mức không còn khe hở.

Một nụ hôn cưỡng đoạt.

Thô bạo.
Nồng cháy.
Không cho cậu quyền kháng cự.

Đến lúc này—

Cậu không thể vờn hắn nữa.

Cậu bị cuốn vào trận chiến này.

Hắn không còn là kẻ đi săn.

Hắn trở thành kẻ điên cuồng chiếm hữu.

Cả hai… chìm vào vực sâu.

---
Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro