Chương 20

Ngày đi cắm trại cuối cùng cũng đến, mọi người thức dậy từ sớm, mang theo những túi đồ lớn nhỏ tập trung trước cổng trường, các xe cũng đã đến đủ, chỉ đợi mọi người đông đủ rồi đi.

"Được rồi, đã đến giờ xuất phát, các em mau lên xe đi." Tiếng của giáo viên vang lên nhằm thông báo với mọi người.

Anh lên xe chọn một chổ gần cửa sổ mà yên vị. Nếu đúng ra thì, các học sinh phải ngồi trên xe của lớp mình, nhưng Kim Mẫn Khuê lại lên xe của lớp Nguyên Vũ, lại còn ngồi cạnh anh, khiến biết bao ánh mắt của mọi người trong lớp đều đổ dồn lên họ.

"Sao em lại sang đây ngồi? Đây là xe lớp anh mà!" Anh ngạc nhiên nhìn cậu hỏi.

"Em ngồi với người yêu em, nên chẳng ai có ý kiến gì đâu." Cậu bình thản ngồi tựa vào nhắm mắt lại nói.

Nghe Kim Mẫn Khuê nói thế, Nguyên Vũ chẳng biết nói gì, đành lắc đầu cười khổ, ngồi tựa vào ghế. Hình tượng cool guy của cậu trong mắt mọi người đã hoàn toàn tan vỡ, và không chừa lại dù chỉ một chút

Xe lăn bánh, mọi người cũng không để tâm đến hai con người kia nữa. Xe đi được một lúc, mọi người dần chìm vào giấc ngủ, Nguyên Vũ cũng đã ngủ, anh hết nghiêng qua trái rồi nghiêng qua phải, Kim Mẫn Khuê sợ đầu anh đập vào cửa kính, nên đã đỡ anh tựa lên vai mình, rồi theo đó tựa vào đầu anh mà ngủ.

Ghế bên trên là Đoàn Hi Văn và Giản Nguyệt, hai người bọn họ khi thấy Kim Mẫn Khuê qua xe bên này cũng đã đi theo, khi thấy Mẫn Khuê và Nguyên Vũ đã ngủ, họ chồm dậy, lấy máy ảnh chụp đủ mọi góc độ, rồi ngồi xuống khoe với nhau, được một lúc rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Sau vài giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi. Nơi cắm trại nằm ở gần một con suối nhỏ, bên cạnh khu rừng. Mọi người ở bìa rừng dựng lên lều trại của mình.

"Được rồi, bây giờ các em hãy bóc thăm để chia lều, hai người sẽ ở cung một lều, ai bóc cùng số với nhau sẽ ở chung, bây giờ các em mau đến để bóc thăm nha."

Mọi người cùng đến để bóc thăm, chuyến đi lần này cũng không đông người lắm, vì có nhiều người không đi được, nên cũng dễ chia. Nguyên Vũ lấy được số 8, cùng số với..... Tử Kỳ, anh thở dài chán nản, rồi đi đến dựng trại.

Tử Kỳ được Kim Mẫn Khuê gọi đến nói gì đó, rồi cậu đi đến chổ anh phụ. Anh nhìn về phía cậu ngơ ngác, định hỏi gì đó, nhưng cậu đã giơ ra tờ giấy ghi số 8 ra trước mắt anh.

"Em đổi với Tử Kỳ? Cậu ấy chịu đổi sao?" Nguyên Vũ hỏi.

"Sau khi cậu ấy biết, người chung lều với em là Vương Hạo Nhiên nên cậu ta đã đồng ý rồi." Kim Mẫn Khuê nhàn nhạt trả lời.

"Vương Hạo Nhiên?" Anh thắc mắc hỏi lại.

"Người yêu cậu ta."

"?!" Cậu bạn của anh như vậy mà đã có người yêu rồi sao, vậy mà anh lại không biết gì cả. Hai người bỏ chuyện này qua một bên rồi tiếp tục dựng lều.

Đến chiều, mọi người được phân công đi bắt cá và làm đồ ăn để làm buffet, anh và cậu được phân công ra suối bắt cá, nhưng dường như hai người này không làm việc được phân công mà lại đùa giỡn với nhau, làm mọi người xung quanh nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ 'Chúng tôi ở đây không có nhu cầu ăn cẩu lương!".

Bắt cá xong thì đưa vào cho các bạn nữ chế biến, còn tụi con trai thì ra suối chơi đùa, riêng anh và cậu thì ngồi trên tảng đá nói chuyện. Lục Thiên Ân núp phía sau cái cây ở gần đó, tức giận, phóng ánh mắt chứa tia lửa về phía anh, tính toán âm mưu trong đầu, rồi cười xảo quyệt bỏ đi.

Anh bị ả nhìn có chút lạnh gáy, nên nhìn quanh tìm kiếm, thấy hành động của Nguyên Vũ, Mẫn Khuê hỏi:

"Có chuyện gì vậy anh?"

"À không có gì, anh chỉ thấy hơi lạnh chút thôi."

"Lạnh sao? Vậy chúng ta trở về lều thôi!" Kim Mẫn Khuê thấy anh than lạnh thì đứng dậy kéo tay anh trở về lều

—————————

Huhu flop quá nên tui lười đăng luôn, tui mới xin phép chuyển ver 1 bộ mà tui thích. Tui sẽ ráng đăng cho xong fic này, mặc dù nó quá flop 🥹 xong tui sẽ đăng fic mới nha. Cảm ơn các bạn đã đọc ạ. Chúc các bạn năm mới vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro