Chương 27: giáng long thập bát chưởng

Tất cả mọi người sợ ngây người, chưa kịp phản ứng, toàn bộ đều đắm chìm trong tiếng ca non nớt, trong suốt của Điền Nguyên Vũ, đây là một bài hát tiễn đưa, ý từ sâu đậm thê lương da diết, làn điệu chậm rãi, được Điền Nguyên Vũ hát, hát như muốn lưu luyến không rời, như lúc mặt trời sắp lặn, càng đẹp càng không nỡ.

Điền Lệ Hoa đỏ cả mắt.

Kim Mẫn Khuê choáng váng.

Những người khác đều ngơ ngác mà nhìn chăm chú Điền Nguyên Vũ.

Mới đầu Điền Nguyên Vũ khá sợ sệt, sợ rằng mình hát không hay, sợ đến mức âm thanh có chút run rẩy, nhưng một khi đã hát lại cảm thấy không có gì đáng sợ, càng hát càng thả lỏng, đầu nhỏ hơi rung nhẹ cùng nhịp điệu, dáng dấp ngoan ngoãn đáng yêu, mặc dù có vài chữ hát không rõ lắm, thế nhưng không những không ảnh hưởng đến ca khúc, trái lại càng tô điểm thêm không ít, thân hình nho nhỏ thẳng tắp đứng trên bục giảng, tiếp tục cất tiếng hát:

"Bên ngoài trạm nghỉ chân, cạnh con đường mòn nhỏ, cỏ thơm xanh thắm trải dài.

"Gió đêm lướt nhẹ qua tán liễu như tiếng tiêu lúc có lúc không, tà dương nơi ngoài núi.

"Trời một bên, đất một bên, như tình tri giao chẳng còn bền chặt.

"Một bình rượu đục đã đủ vui mừng, đêm nay từ biệt giấc mộng lạnh..."

Tiếng hát trong trẻo theo kết thúc của ca khúc mà biến mất trong phòng học, Điền Nguyên Vũ hát xong, ánh mắt của bé rơi vào học sinh và phụ huynh dưới đài, phát hiện trong phòng học thật im lặng, mọi người đều dùng một loại ánh mắt bé không thể nào hiểu được nhìn bé, bé lập tức bất an, tay nhỏ buông ra, âm thầm chà chà vạt áo, ánh mắt theo bản năng mà tìm kiếm Điền Lệ Hoa, nhìn thấy Điền Lệ Hoa rồi, bé nhanh chóng xuống đài muốn đi lại chỗ Điền Lệ Hoa.

"Chờ một chút." Cô giáo chậm nửa nhịp mà gọi: "Trò Điền Nguyên Vũ chờ một chút."

Điền Nguyên Vũ nhanh chóng dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía cô giáo, lại bắt đầu khẩn trương, cô giáo cười xoa xoa cái đầu nhỏ của bé nói: "Đừng khẩn trương, con hát rất tốt."

Điền Nguyên Vũ chớp mắt hai lần, nhìn cô giáo.

Cô giáo cười lấy một đóa hoa nhỏ từ trên bục giảng đưa cho Điền Nguyên Vũ nói: "Đây là phần thưởng của con, hát rất tốt, cực kỳ tốt."

Được khen ngợi mãi, Điền Nguyên Vũ lập tức bình tĩnh lại, bé tiếp nhận đóa hoa nhỏ, lí nhí nói: "Con cám ơn cô ạ."

Cô giáo nở nụ cười: "Không cần khách khí, con trở lại chỗ ngồi đi."

Điền Nguyên Vũ cầm đóa hoa nhỏ đi đến bên cạnh Điền Lệ Hoa.

Điền Lệ Hoa vươn tay ôm Điền Nguyên Vũ lên đùi mình ngồi.

Điền Nguyên Vũ nhìn hai mắt đỏ ngầu của Điền Lệ Hoa, không hiểu gọi: "Cô ơi."

Điền Lệ Hoa lau mắt nói: "Cô không có chuyện gì, cô bị con làm cho cảm động thôi, con hát quá tốt, quá tốt luôn."

"Vậy cô đừng khóc mà."

"Được, cô không khóc." Bài hát "Tống biệt"này làm cô cảm thấy rất buồn, đặc biệt là do đứa nhỏ Điền Nguyên Vũ này hát, học vấn của cô không tốt, không biết nên hình dung cảm giác về bài hát này như thế nào, chỉ biết mình đau lòng Điền Nguyên Vũ cực kỳ đau lòng, trong lòng suy nghĩ muốn Điền Nguyên Vũ cũng hoạt bát thoải mái như những hài tử khác, không nhịn được liền nói: "Con cười một cái với cô, cười một cái cô sẽ không khóc nữa."

Điền Nguyên Vũ lập tức nở một nụ cười, nụ cười rất ngây thơ.

Điền Lệ Hoa cũng cười, vươn tay nắn nắn khuôn mặt nhỏ bé của Điền Nguyên Vũ, nói: "Tiểu tử, con hát cực kỳ tốt, cực kỳ tốt đó."

"Dạ, ông cũng nói con hát rất hay."

Điền Lệ Hoa dịu dàng nói: "Không sai, nếu như có thể vào trong thành phố hát, chúng ta càng phải hát tốt hơn nữa, biết không?"

Điền Nguyên Vũ gật đầu: "Dạ biết."

"Vậy trước hết chúng ta nghe người khác hát xong, nhìn xem có thể đi vào thành phố hay không nhé."

"Dạ."

Điền Nguyên Vũ ngồi ở trong lồng ngực Điền Lệ Hoa, trước tiên hướng ngoài cửa sổ liếc mắt nhìn rồi mới nhìn về phía bục giảng, nhìn thấy Kim Mẫn Khuê cùng Lý Thạc Mân, hai người đồng thời giơ ngón tay cái với bé, Kim Mẫn Khuê nói giơ ngón tay cái nghĩa là đặc biệt lợi hại.

Bé vô cùng vui vẻ, cười với Kim Mẫn Khuê cùng Lý Thạc Mân, cười đến mức hai cái đồng điếu như đang tỏa ra ánh sáng ấm áp vậy, Kim Mẫn Khuê cùng Lý Thạc Mân cũng đứng ngoài cửa sổ cười, lúc này Điền Nguyên Vũ mới đưa mắt nhìn sang bục giảng, nghe các bạn học khác hát, mãi cho đến hơn một tiếng sau, cô giáo và ban giám khảo tuyên bố danh sách được chọn, tên đầu tiên được gọi là Điền Nguyên Vũ.

Điền Nguyên Vũ lập tức quay đầu nói: "Cô ơi, cô giáo gọi tên con."

Điền Lệ Hoa cao hứng nói: "Ừ, con có thể đi vào trong thành phố thi hát."

"Vậy con có thể lên TV hát không ạ?"

"Có thể chứ."

Điền Nguyên Vũ cười vui vẻ.

Lúc này Điền Lệ Hoa rất là kích động, đặc biệt là lúc các phụ huynh khác vây xung quanh chúc mừng cô, cô cảm thấy đặc biệt tự hào, dắt Điền Nguyên Vũ đi nhận phần thưởng, các bạn nhỏ mỗi người đều được một đóa hoa, Điền Nguyên Vũ đặc biệt còn có thêm vở luyện viết, bút chì, tẩy cùng gọt bút chì.

Chỉ có một mình Điền Nguyên Vũ được nhận, Điền Lệ Hoa cảm giác mình cực kỳ có mặt mũi, cao hứng cùng với những phụ huynh khác đi về phía phố đông, Điền Nguyên Vũ thì lại bị một đám bạn nhỏ vây quanh, bảo là muốn làm bạn bè.

"Lăn ra đi."

"Không được chen lấn với bạn thân Nguyên Vũ của tao."

"Không được kéo em trai tao, Nguyên Vũ là em trai tao."

"Cút ra chỗ khác."

"..."

Bốn người Kim Mẫn Khuê che chở Điền Nguyên Vũ, năm người phí hết tất cả sức lực mới thoát khỏi đám bạn nhỏ khác, sau đó cùng nhau chạy, vứt một đám bạn nhỏ lại phía sau, năm người tao nhìn mày mày nhìn tao cười ha ha.

Sau khi cười xong, Điền Nguyên Vũ phát hiện mình lạc mất cô rồi, nhanh chóng quay đầu lại xem, cô đang đi giữa đám người cũng nhìn về bên này, phất phất tay với bé nói: "Nguyên Vũ, các con đi về trước đi, không được đánh nhau nha."

"Dạ." Điền Nguyên Vũ lớn tiếng gọi: "Con đi về bán hàng ạ!"

"Không được bán hàng! Con đi chơi đi."

"Con bán hàng cơ!"

"Không được bán hàng!"

Nhưng Điền Nguyên Vũ trở lại tiệm tạp hóa vẫn bắt đầu bán hàng, nhưng mà cũng chỉ ở lại tiệm tạp hóa được nửa tiếng, sau đó bị bốn người Kim Mẫn Khuê kéo đi ra đường đá bóng, đá đến lúc màn đêm buông xuống không còn nhìn thấy bóng, bé và Lý Xán mới quay về tiệm tạp hóa.

Ánh đèn bên trong tiệm tạp hóa sáng rõ, Lý Thanh Chương đang đứng trước bàn cơm bày đũa nói một tiếng "Ăn cơm", Điền Nguyên Vũ lập tức đi bưng ghế nhỏ, bưng từng cái từng cái đặt trước bàn, sau đó kéo Lý Xán về phía sau đến bên cạnh giếng rửa tay nhỏ, cuối cùng ngoan ngoãn ngồi trước bàn cơm, mãi đến tận khi Điền Lệ Hoa bưng bát cháo đến.

Lý Thanh Chương nhận bát cháo hỏi: "Nghe nói, Thắng Khoan cũng đậu hả?"

Điền Lệ Hoa vẫn chưa nói gì, Lý Xán nhanh nhảu giành trước: "Nó đứng thứ năm ạ."

"Vậy còn con?" Lý Thanh Chương hỏi.

"Con, con được một đóa hoa!"

Lý Thanh Chương nói thẳng: "Chỉ cần là người đi tham gia đều được tặng hoa đúng không?"

Lý Xán không còn gì để nói, vào lúc này nhóc và Thắng Khoan có một cái thói quen giống nhau đó là nói lảng sang chuyện khác, nhìn về phía Điền Lệ Hoa nói: "Mẹ, con muốn ăn một cái màn thầu lớn, Nguyên Vũ cũng phải ăn một cái màn thầu lớn!"

Điền Lệ Hoa đưa bánh màn thầu cho Lý Xán cùng Điền Nguyên Vũ, quay đầu nhìn về phía Lý Thanh Chương.

Lý Thanh Chương biết con mình vẫn còn rất ham chơi, tư chất cũng bình thường, y cũng không bắt buộc, không bắt Lý Xán phải giống Điền Nguyên Vũ, y đều thuận theo tự nhiên, cũng không có xoắn xuýt với việc chuyện Lý Xán hát sai tông quá nghiêm trọng, mà hỏi Điền Lệ Hoa: "Trường học có nói lúc nào sẽ đi vào thành phố hát không?"

"Tháng sau." Điền Lệ Hoa nói: "Tháng sau em và Nguyên Vũ cùng đi vào thành phố."

Lý Thanh Chương hỏi: "Số người tham gia có đông không?"

"Lượng người tham gia rất nhiều, nhưng mà sau khi sàng lọc tuyển chọn, toàn trường chỉ có năm người, thứ nhất là Nguyên Vũ, thứ năm là Thắng Khoan."

Lý Thanh Chương cười nói: "Ơ, đúng là có Thắng Khoan, đứa mập Thắng Khoan này cũng rất lợi hại ha."

Điền Lệ Hoa vừa đưa đĩa rau cho Điền Nguyên Vũ vừa nói: "Anh đừng gọi nó là đứa mập, trong mắt mẹ Thắng Khoan nó là mỹ nam tử đứng thứ hai toàn Trung Quốc đấy."

"Vậy mỹ nam tử đứng đầu là ai?"

"Ba của Thắng Khoan."

Điền Nguyên Vũ phì cười, tiếng cười nhỏ mà yếu, thế nhưng mọi người đều nghe được.

Lý Thanh Chương quay đầu xoa khuôn mặt nhỏ của Điền Nguyên Vũ, cười nói: "Nhóc con, con mà cũng hiểu thế nào là cười nhạo à."

Điền Nguyên Vũ ngọt ngào nở nụ cười, có chút ngại ngùng có chút đáng yêu.

Lý Thanh Chương nhìn về phía Điền Lệ Hoa nói: "Lệ Hoa, em có phát hiện Nguyên Vũ mập lên không?"

"Mập sao?" Điền Lệ Hoa nhìn kỹ Điền Nguyên Vũ.

"Mập, em sờ một cái xem, trên khuôn mặt nhỏ nhắn này có thịt."

Lý Thanh Chương vẫn còn đang nắn khuôn mặt nhỏ bé của Điền Nguyên Vũ.

Điền Lệ Hoa cũng tới nắn: "Đúng này, có chút thịt đấy."

Thấy ba mẹ đều nắn, làm sao Lý Xán có khả năng chỉ ngồi im mà nhìn chứ, nhóc duỗi tay nhỏ ra ngắt khuôn mặt nhỏ bé của Điền Nguyên Vũ, cùng nói: "Ý, mập, Nguyên Vũ mày ăn tới mức mập lên rồi."

Lý Thanh Chương cùng Điền Lệ Hoa đang định dạy bảo Lý Xán một chút, không cho Lý Xán ngắt Điền Nguyên Vũ, mất công lại khóc, vậy mà Điền Nguyên Vũ không thèm để ý đến việc người nhà nựng mình như thế, bé cũng duỗi tay nhỏ sờ mặt Lý Xán, phát ra tiếng cười khanh khách nói: "Xán Xán, anh cũng mập."

"Anh mập rất đẹp, đúng không?"

"Đúng, anh mập rất đẹp."

"Vậy mày cũng ăn cho mập thêm đi, mập mới đẹp."

"Được."

Lý Xán rút tay về nói: "Hôm nay anh phải ăn một thêm bánh màn thầu, à hú hú hú! Anh phải ăn một cái, rồi lại ăn thêm nửa cái."

Điền Nguyên Vũ cũng nói: "Em cũng ăn hết một cái, lại ăn thêm nửa cái."

Không đợi Lý Thanh Chương cùng Điền Lệ Hoa ngăn cản, Điền Nguyên Vũ cùng Lý Xán đua nhau ăn cơm, quả nhiên là mỗi đứa ăn thêm nửa cái màn thầu, ăn tới mức bụng nhỏ tròn trịa, bị Điền Lệ Hoa đuổi đến bên Kim Mẫn Khuê chơi, chơi đến tối mới trở về, Điền Lệ Hoa bưng nước cho hai đứa bé rửa chân.

Điền Nguyên Vũ nói: "Cô ơi, chờ con lớn rồi, con cũng rửa chân cho cô."

Điền Lệ Hoa cười nói: "Được, cô chờ con rửa chân cho cô."

Lý Xán nói: "Mẹ con cũng rửa chân cho mẹ."

Điền Lệ Hoa cầm khăn để lau chân, lau kỹ chân của cả hai đứa, nói: "Được, mẹ chờ các con rửa chân cho mẹ, không được quên nhé, nhớ kỹ lời mình nói, quên sẽ là chó con đó."

Nói xong Điền Lệ Hoa vươn tay gãi bàn chân của Điền Nguyên Vũ cùng Lý Xán, làm cho hai đứa nhỏ cười khanh khách không ngừng, cô mới nói một câu "Ngủ ngon nhé", sau đó bưng nước rửa chân đi, Điền Nguyên Vũ và Lý Xán được ngủ ở phòng mới, làm sao có khả năng sẽ ngủ yên, đặc biệt là Lý Xán, ở trên giường lăn qua lăn lại, sau đó cùng Điền Nguyên Vũ trò chuyện về phim "Tây Du ký".

Lý Xán hỏi: "Nguyên Vũ, mày biết hát bài "Ngựa Bạch Long đi về phía tây, chở Đường Tam Tạng cùng ba đồ đệ" không?"

Điền Nguyên Vũ trả lời: "Em biết."

"Vậy mày hát đi."

Điền Nguyên Vũ hát lên.

Lý Xán hỏi: "Khi nào thì mày hát tiếp?"

Điền Nguyên Vũ nói: "Lúc nào qua nhà Mẫn Khuê coi phim em sẽ hát tiếp."

"Sao mày lợi hại quá vậy?"

"Bởi vì em muốn lên truyền hình hát."

Ngay lập tức Lý Xán liền nói: "Vậy mày cũng mang anh lên truyền hình được không?"

"Được, nhưng anh lên truyền hình làm gì?"

"Anh biểu diễn công phu!"

"Anh biết công phu à?"

"Anh biết!"

Lý Xán lập tức từ trên giường đứng lên, tìm cái chăn nhỏ khoác lên người, trong nháy mắt cảm giác mình như "Bạch Mi đại hiệp" trong " Anh hùng xạ điêu" khoác áo choàng hiệp khách, nhóc khà khà ha ha hai lần, hỏi: "Nguyên Vũ, nhìn anh đẹp trai không?"

Điền Nguyên Vũ lập tức vỗ tay: "Đẹp trai"

"Vậy anh sẽ đánh ra giáng long thập cửu chưởng! Đánh cho kẻ địch rụng răng, thổ huyết!"

"Xán Xán, không đúng, đây là Giáng long thập bát chưởng của Quách Tĩnh."

"Mày mới không đúng, phải là thập cửu chưởng!" Lý Xán kiên định nói: "Nguyên Vũ, mày tránh xa một chút, nếu không anh sẽ đánh trúng mày"

Điền Nguyên Vũ vò đầu, chẳng lẽ mình nhớ lộn?

Lý Xán một tay siết cổ áo choàng (chăn), một tay ở giữa không trung vung vẩy, sau đó miệng mạnh mẽ hô to "Giáng —— long —— thập —— cửu —— chưởng —— hây da!", bàn chân nhỏ bước về phía trước một bước, vừa vặn đạp phải chăn, cả người lệch đi, "Ầm" một tiếng ngã xuống giường.

Đây không phải là lần đầu tiên Lý Xán ngã trên giường, cho nên Điền Nguyên Vũ không phản ứng gì, còn đang muốn xem Lý Xán biểu diễn tiếp.

Vậy mà sau khi Lý Xán ngồi dậy, móc ra một chiếc răng từ trong cái miệng nhỏ, đặt ở giữa hai người, hai người đồng thời sững sờ, Lý Xán ngơ ngác nói: "Nguyên Vũ, răng anh rơi mất rồi, còn có máu, anh sắp chết, anh sắp chết, anh sắp chết..."

Ngay sau đó Lý Xán "Oa" một tiếng gào khóc, Điền Nguyên Vũ sợ hãi, vội vàng từ trên giường trượt xuống dưới, không thèm đi giày, để trần bàn chân nhỏ chạy ra ngoài, kinh hoàng gọi: "Cô ơi, cô ơi, Xán Xán hộc máu, Xán Xán hộc máu!"

Điền Lệ Hoa và Lý Thanh Chương đang đếm tiền ở quầy hàng, nghe vậy nhìn sang, hỏi: "Cái gì?"

"Xán Xán hộc máu!"

Điền Lệ Hoa và Lý Thanh Chương cả kinh: "Làm sao mà bị hộc máu?"

Điền Nguyên Vũ mở to hai mắt, nghiêm túc nói: "Đánh giáng long thập cửu chưởng ạ!"

----------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra, tui chỉ viết tiểu điềm văn ấm áp, nhóc đừng khóc ha ha ha ha.

Điền Nguyên Vũ: Con không có khóc.

Lý Xán: Con cũng không có.

Điền Nguyên Vũ: Anh có khóc.

Lý Xán: Trẻ con đều sẽ khóc.

Điền Nguyên Vũ: Mẫn Khuê chưa từng khóc.

Kim Mẫn Khuê: Ở trong lòng Nguyên Vũ mình là hoàn mỹ! O(∩_∩)O ha ha ~

Điền Nguyên Vũ:...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro